Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 271: Bây giờ không phải là thời điểm (length: 8413)

"Đứa bé nhất định phải về nhà, bất quá, không phải bây giờ." Đây là kết quả sau khi lão gia tử đã suy tính thận trọng.
Ngô tiểu thúc có chút bất ngờ, theo phong cách làm việc thường ngày của phụ thân y, không phải là sẽ lập tức nhận đứa bé về hay sao?
Nhìn ra sự nghi vấn của Ngô tiểu thúc, lão gia tử thở dài, giải thích:
"Con nhiều năm như vậy không ở B Thị, đối với tình huống B Thị không hiểu rõ lắm, B Thị trước mắt không yên ổn, một tháng trước, Hoàng gia cùng Lý gia bị cấp trên điều tra, cả nhà đều bị bãi chức."
Nói đến Hoàng gia cùng Lý gia, lão gia tử không đành lòng, có chút thổn thức, hai nhà này lão gia tử cùng hắn có chút giao tình, đều là bạn già, hai người bọn họ gia cảnh ngộ như vậy hắn không hề nghĩ đến.
Đồng thời, hai nhà này gặp chuyện không may cũng nhắc nhở ông, Ngô gia bọn họ cũng không phải tuyệt đối an toàn. Có khả năng đã bị người khác nhìn chằm chằm.
Ông làm người ngay thẳng, không sợ bị điều tra, nhưng nếu có người thật sự muốn chỉnh đốn ngươi, dù cho ngươi có "vấn tâm không quý" (lòng không hổ thẹn) cũng không giải quyết được việc gì.
Lão gia tử nhiều năm lăn lộn trong quan trường, hiểu rõ những quy tắc trong đó, cổ có câu "quân xử thần tử, thần bất tử bất trung", lời này đặt ở hiện tại, cũng giống vậy áp dụng.
Lão gia tử hiểu rõ điều này, lúc này mới cố ý dặn dò hai đứa con trai, con dâu và đám cháu chắt trong nhà, bảo bọn họ điệu thấp làm việc, không nên gây chuyện thị phi.
Ngô tiểu thúc nghe vậy, trong lòng dâng lên lo lắng, y quả thật không hiểu rõ tình hình B Thị, nghe lão gia tử nói như vậy, liền hiểu được những khúc mắc bên trong.
Theo tình thế trước mắt mà xem, Cố Kim An quả thật không thích hợp trở về Ngô gia, Ngô gia còn không an toàn bằng ở trong thôn.
Việc y có con trai đối với một người làm phụ thân như y mà nói là một chuyện tốt, nhưng đối với Ngô gia mà nói thì chưa chắc.
Nghe ý tứ của cha, tình hình B Thị bây giờ rất khẩn trương, ở bề ngoài nhìn xem thì hoà thuận vui vẻ, ngầm không ưa Ngô gia, người muốn bắt lỗi Ngô gia rất nhiều.
Nếu lúc này lộ ra chuyện y có con trai, Ngô gia chỉ sợ sẽ rơi vào sóng gió, nhẹ thì là những lời đồn nhảm không đau không ngứa, nặng thì sợ là sẽ có kết cục giống như Lý gia, Hoàng gia.
"Cha, con biết rồi, Kim An. . . chuyện Kim An đợi sau này rồi nói sau." Ngô tiểu thúc cảm thấy chuyện Cố Kim An trước mắt không thích hợp để người trong nhà biết, đặc biệt là những bộ phận, người có quan hệ với trong nhà, để tránh có một số người tâm lý biến thái, làm ra chuyện không tốt đối với Ngô gia và Kim An.
Y nghĩ như vậy không phải không có căn cứ, hôm nay Nhị tỷ và Nhị tỷ phu của y làm y khá bất ngờ.
Nghĩ đến Vương Chí Dũng, Ngô tiểu thúc nhíu nhíu mày, đem suy đoán trong lòng mình nói cho lão gia tử, phòng hờ trước vẫn hơn.
"Cha, người Nhị tỷ phu này, người vẫn nên chú ý một chút, trong nhà có một số việc có thể không nói cho hắn, tận lực không để cho hắn biết thì tốt hơn."
Lão gia tử nghe vậy, đôi mắt lóe lên, có chút kinh ngạc nhìn Ngô tiểu thúc.
Đứa con trai nhỏ này của ông trước sau vẫn thông minh, cái gã con rể thứ hai kia, ông đã sớm biết nhân phẩm của hắn, ở bề ngoài nhìn có vẻ thật thà thành thật, sau lưng lại có nhiều tâm cơ, mấy năm nay ỷ vào quan hệ của Ngô gia mà vơ vét không ít lợi ích, chẳng qua ông nể mặt mũi đứa con gái thứ hai nên không so đo với hắn.
Đồng thời cũng muốn cho con gái thứ hai của mình một bài học, Vương Chí Dũng là do chính nàng lựa chọn, có nhân có quả, gieo nhân nào, nàng nên gặt quả đó.
Bất quá, được con trai út nhắc nhở, ông lại không nghĩ như vậy, thường thường một số người mà bạn không xem trọng sẽ cho bạn một đòn đả kích nặng nề.
"Chuyện này không cần con quan tâm, ta tự có an bài." Lão gia tử trầm mặt nói.
Ngô tiểu thúc nói đến đây thôi, cũng không dây dưa thêm về Vương Chí Dũng, có lão gia tử ra tay, loại tôm tép như Vương Chí Dũng không đủ gây sợ hãi.
"Hiện tại, chúng ta nói chuyện đứa bé kia, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn, con đi gọi đại ca con, Nhị ca con vào đây, tiện thể gọi nương con vào luôn."
Lão bà tử vẫn luôn lo lắng cho đứa con trai út, tiểu nhi tử có con, nên nói cho bà biết một tiếng, tuổi bọn họ đều không nhỏ, ai biết ngày nào đó sẽ có chuyện ngoài ý muốn gì phát sinh, vì không lưu lại tiếc nuối, lão gia tử quyết định nói chuyện Cố Kim An cho lão thái thái.
Ngô tiểu thúc lên tiếng rồi đi ra ngoài.
Lão gia tử ngồi trên ghế, chau mày trầm tư.
Dưới lầu, lão thái thái đang ngồi ở phòng khách, đã liếc lên lầu nhiều lần, đáng lẽ ra phải nói chuyện xong với hai đứa con trai và con dâu rồi, mấy đứa chắt trai nhỏ cũng được mẹ chúng mang về phòng ngủ, lão thái thái lại bắt đầu nhớ thương Ngô tiểu thúc.
"Nương, thời gian cũng không còn sớm, hay là, người đi nghỉ ngơi trước đi?" Đại nhi tức (vợ con trai cả) của bà - Văn Nhã liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã chín giờ rưỡi, giờ này đã quá giờ ngủ bình thường của lão thái thái.
"Ta không mệt, các con nếu mệt thì về nghỉ đi." Lão thái thái khoát tay từ chối, đêm nay bà ngủ không yên.
Văn Nhã thở dài, biết tính tình lão thái thái cố chấp, cũng không dám khuyên nữa, bất đắc dĩ nhìn nam nhân nhà mình, bảo hắn nghĩ biện pháp, nàng không có cách nào.
"Nương, người vẫn là đi ngủ đi, cha cùng tiểu đệ không biết lúc nào mới nói chuyện xong, có chuyện gì chúng ta ngày mai lại nói, dù sao tiểu đệ sẽ ở nhà mấy ngày, không thiếu thời gian." Ngô Thế Phong có chút cảm thán tinh lực dồi dào của lão thái thái, hắn sắp chịu không nổi rồi, mí mắt trên và mí mắt dưới sắp dính vào nhau.
"Con có phải mệt rồi không? Nếu không con về phòng ngủ đi, ngày mai con còn phải đi làm." Lão thái thái nhìn con trai cả với vẻ mặt mệt mỏi, có chút không đành lòng, đều là con của mình, đứa nào bà cũng thương, khụ, chẳng qua là mức độ thương khác nhau mà thôi.
"Lão nhị, các con cũng về nhà đi." Lại quay đầu an bài với hai người con trai thứ hai và con dâu ở một bên, những người khác trong nhà lão nhị đã về rồi, chỉ còn lại hai người này.
"Nương, con không mệt, ở lại thêm một lát, có lẽ cha lát nữa có việc tìm con." Ngô Thành Phong vẻ mặt tràn đầy tinh thần nói, hắn có dự cảm, lát nữa phụ thân hắn khẳng định sẽ tìm mình và đại ca để thương lượng chuyện gì đó.
"Muộn thế này rồi còn có chuyện gì, lão gia cũng vậy, vừa nói đến chuyện công việc liền quên thời gian, nhiều năm như vậy, thói quen này vẫn không đổi được." Lão thái thái lại bắt đầu lải nhải, nhiều năm như vậy, bà lải nhải đã thành quen, người trong nhà cũng nghe quen rồi.
Ngược lại là Ngô Nhị thẩm ở một bên nghe vậy bĩu môi, lão gia tử không biết đang trò chuyện gì với tiểu thúc tử, thời gian dài như vậy còn không ra, nàng còn muốn dò la chút tin tức.
Trong lòng suy đoán lão gia tử có phải là đang giấu đại phòng và nhị phòng, cho tiểu thúc tử lợi ích gì đó hay không, đây không phải là không có khả năng, lão gia tử và lão thái thái vẫn luôn thiên vị tiểu thúc tử, đây là chuyện mà người trong nhà đều biết.
Ngô Nhị thẩm đảo mắt: "Nương, hay là để Thành Phong lên xem một chút."
"Thôi vậy, ta lại đợi một chút, con nếu mệt thì về nhà trước đi." Lão thái thái ngoài miệng lải nhải vài câu, nhưng khi lão gia tử đang nói chuyện chính sự, bà cũng không dám quấy rầy, tính khí lão gia nóng nảy.
Ngô Thành Phong liếc nhìn Ngô Nhị thẩm, sắc mặt tối sầm: "Em về nhà trước đi!"
Ngô Nhị thẩm nghe vậy, mặt cứng đờ, biểu tình có chút mất tự nhiên: "Em chờ anh cùng về."
"Không cần, anh còn phải một lúc nữa, em về trước đi, trong nhà nhiều con nhỏ, con dâu một mình không lo xuể."
Ngô Thành Phong nói ra lý do, Ngô Nhị thẩm không thể phản bác, nàng cũng biết mình hôm nay chọc cho nam nhân nhà mình mất hứng, lúc này cũng không dám lên tiếng phản bác, ngượng ngùng cười với mọi người, chào hỏi rồi đi.
Nhà nàng ở cách Ngô trạch không xa, đi bộ về cũng chỉ mất khoảng hai mươi phút, nàng không dám đưa ra yêu cầu để nam nhân nhà mình đưa nàng về.
Văn Nhã ở bên cạnh, nhìn thoáng qua về phía hai người lão nhị, khóe miệng cong lên, chị em dâu này của mình có nhiều tâm cơ, may mà em chồng mình là người hiểu chuyện.
==============================END-271============================..
Bạn cần đăng nhập để bình luận