Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 405: Cho Quý lão gia tử gọi điện thoại (length: 7734)

Lão gia tử chẳng qua là thông báo cho Ngô Thế Phong hai huynh đệ một tiếng, hắn cùng lão thái thái đã quyết định xong mọi chuyện, những người khác phản đối cũng không có tác dụng, hơn nữa, những người khác cũng không dám phản đối.
Nói xong chuyện, bắt đầu đuổi người.
"Được rồi, hai ngươi đều đi làm việc đi." Lão gia tử phất phất tay, phân phó Ngô Thế Phong hai huynh đệ. Cuối năm, công việc trên công ty còn rất nhiều việc cần xử lý, đặc biệt là đại nhi tử, hắn vừa ngồi lên vị trí kia, thật sự có rất nhiều người nhìn chằm chằm, không chấp nhận được dù chỉ là một chút sơ sẩy.
Ngô Thế Phong hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ cười cười, bọn họ còn muốn tìm tiểu đệ trò chuyện một lát, hiện tại xem ra phải đợi lần sau.
Chờ Ngô Thế Phong hai huynh đệ đi, lão gia tử lại nói với lão thái thái.
"Ngươi cũng đi làm việc đi!"
Lão thái thái trừng mắt lão gia tử, cả giận nói:
"Ta có cái gì mà phải bận bịu?" Lão đại cùng lão nhị là đi bận bịu chuyện làm ăn, nàng là một lão thái thái, việc nhà lại không cần nàng làm, nàng có cái gì mà bận bịu? Nàng thấy, lão nhân là đang cố ý kiếm cớ, muốn đuổi nàng đi.
Nàng đã lâu không gặp nhi tử, muốn cùng hắn hỏi thăm một chút chuyện tiểu tôn tử, muốn đi cũng phải dẫn tiểu nhi tử cùng đi!
Lão nhân dừng lại, mí mắt giật giật, lão thái bà tuổi càng lớn càng không có nhãn lực.
"Hai ngày nữa là muốn gặp tiểu tôn tử, ngươi không đi thu thập một chút?" Từ khi quyết định muốn gặp tiểu tôn tử, lão thái bà liền không ngủ được một giấc cho ngon lành, quấy rầy làm hắn cũng không ngủ được một giấc cho ngon lành, mỗi ngày buổi tối đều lải nhải bên tai mình, thật đáng ghét!
Lời này của lão gia tử xem như nói trúng tâm tư của lão thái thái, cũng không thèm tính toán với lão gia tử, từ trên ghế đứng lên, sửa sang vạt áo, hừ nhẹ một tiếng, "Ta đi trước sửa sang lại đồ đạc muốn mang, hai người cũng nhanh lên một chút." Đừng tưởng rằng nàng không biết hai cha con này lại có việc muốn nói, nàng chỉ là không quen nhìn bộ dáng của lão nhân, mỗi lần nhi tử về nhà, hắn đều bắt nhi tử nói chuyện công việc.
Chờ lão thái thái đi, lão gia tử khôi phục bộ dáng nghiêm túc ngày xưa.
"Ngươi nói Kim An đứa bé kia nhờ ngươi điều tra một chút Quý gia? Rốt cuộc là tình huống gì?"
Ngô tiểu thúc cũng không biết tình huống cụ thể, Cố Kim An ở trong thư không có nói rõ ràng, chỉ là xách một chút ở thôn bọn họ có một nữ thanh niên trí thức họ Quý, hình như là từ Quý gia ở B Thị, nhờ hắn hỗ trợ điều tra một chút.
Hắn đoán, hẳn là nữ thanh niên trí thức kia đã làm chuyện gì không tốt chọc tới con trai hắn.
"Trong thôn Kim An có một nữ thanh niên trí thức, là người của Quý gia, nàng hẳn là đã làm chuyện gì không tốt đi?" Với tính tình của con trai hắn, nhất định là nữ thanh niên trí thức họ Quý kia đã làm "chuyện xấu", không thì con trai của hắn sẽ không cố ý nhắc tới chuyện này ở trong thư.
Lão gia tử ngồi ở trên ghế, mặt trầm xuống trầm tư, Ngô tiểu thúc cũng không dám quấy rầy hắn.
Một lát sau, lão gia tử mới mở miệng.
"Ta gọi điện thoại cho lão Quý." Đã là tiểu tôn tử ở trong thư giao phó, khẳng định là có lý do của hắn, hắn phải nhắc nhở lão Quý một chút.
Hắn tin tưởng con cháu Ngô gia bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ tìm hiểu chuyện nhà người ta.
Lão gia tử nói xong, cầm lấy điện thoại trên bàn học, bấm số điện thoại của Quý gia.
Ngô tiểu thúc ngồi ở phía dưới, vểnh tai nghe lão gia tử gọi điện thoại.
Lão gia tử trước sau như một, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, giảm bớt trình tự hàn huyên, nói rõ ý đồ của mình.
Hai phút sau, cúp điện thoại.
"Được rồi, nên nói ta đều đã nói với lão Quý, nếu là người của Quý gia bọn họ, thì hãy để cho hắn đi bận tâm."
Ngô tiểu thúc khóe miệng giật giật, "gừng càng già càng cay" a, làm như vậy vừa có thể giúp Kim An giải quyết phiền toái, còn có thể nể mặt lão gia tử Quý gia.
Nếu tên tiểu nha đầu kia của Quý gia thật sự đã làm chuyện gì không tốt, Quý gia là phải cảm tạ lão gia tử nhắc nhở.
Quý gia.
Quý gia lão gia tử treo xong điện thoại, chau mày, mặt trầm xuống phân phó đại nhi tử Quý Cương ở bên cạnh, cũng chính là phụ thân của Quý Vũ Nhu.
"Gọi điện thoại cho Quân Hòa."
Quý Cương không biết người vừa mới gọi điện thoại cho lão gia tử là ai, nhưng xem sắc mặt lão gia tử, liền biết người gọi điện thoại nói chuyện rất quan trọng.
Rất lâu không gặp lão gia tử nghiêm túc như thế.
Không dám trễ nãi, nhanh chóng bấm số điện thoại văn phòng chiến hữu của Quý Quân Hòa.
Đây là do Quý Quân Hòa trước khi đi có giao phó, trong nhà có chuyện có thể gọi điện thoại cho chiến hữu của hắn.
Rất nhanh, điện thoại liền được kết nối, Quý Cương vội vàng đưa điện thoại đến trong tay lão gia tử.
"Cha, điện thoại đã thông."
Lão gia tử mặt trầm xuống nhận điện thoại, nói vào điện thoại.
"Ta tìm Quý Quân Hòa."
Đối diện sửng sốt một chút, "A, ngài chờ một chút, ta lập tức đưa điện thoại cho cậu ấy."
Không bao lâu, trong điện thoại truyền đến thanh âm của Quý Quân Hòa.
Lão gia tử cũng không cùng hắn hàn huyên khách sáo, trực tiếp hỏi chuyện Quý Vũ Nhu.
"Vũ Nhu nha đầu kia có phải hay không đã làm chuyện gì quá phận?" Lão nhân Cố gia đều tự mình gọi điện thoại cho hắn, nói tới nói lui đều là Vũ Nhu nha đầu kia ở nơi làm việc dưới nông thôn đã làm một ít chuyện không tốt.
Nghĩ đến Quý Vũ Nhu gọi điện báo về cho gia đình, trong lòng Quý lão gia tử bắt đầu bất an.
Quý Quân Hòa ở đầu dây bên kia nghe được Quý lão gia tử nhắc tới Quý Vũ Nhu, trong lòng bắt đầu có một loại dự cảm không tốt, thử thăm dò:
"Gia gia là nghe nói cái gì sao?"
Hắn không có gọi điện thoại về nhà, người trong nhà hẳn là không biết tiểu muội đã làm mấy chuyện này.
Quý lão gia tử thâm thúy con ngươi lóe lóe, lạnh lùng nói:
"Lão nhân Ngô gia đều đã gọi điện thoại cho ta, ngươi nói xem?"
"Ngô gia!" Quý Quân Hòa kinh hô một tiếng.
"Ân, chính là Ngô gia mà ngươi đang nghĩ." Hiện tại địa vị Ngô gia ở B Thị đã không phải là Quý gia bọn họ có thể so sánh, Ngô lão đầu tuy rằng đã lui, nhưng đại nhi tử của hắn đã tiến lên.
Quý Quân Hòa híp đôi mắt đeo kính, hắn bỗng nhiên nghĩ tới hôm nay ở trong thôn nhìn thấy nam tử trẻ tuổi nhìn rất quen mắt.
"Gia gia, Ngô gia có phải hay không có một tiểu tôn tử là lớn lên ở bên ngoài?"
Hắn nhớ ra rồi, nam tử trẻ tuổi hắn thấy ở trong thôn rất giống với tiểu nhi tử của Ngô gia đang làm việc ở G thị, hắn đã từng gặp qua Ngô Thanh Phong hai lần.
Quý lão gia tử dừng một chút, hai ngày nay hắn là có nghe được một ít tin tức.
Con trai nhỏ nhất của Ngô gia, Ngô Thanh Phong lại có một đứa con, bất quá từ nhỏ không lớn lên ở Ngô gia, là lớn lên ở bên cạnh mẫu thân đứa bé.
Cẩn thận nghĩ lại, nơi tiểu tôn tử kia của Ngô gia sinh sống giống như chính là nơi mà Vũ Nhu nha đầu kia xuống nông thôn.
Quý lão gia tử con ngươi tối sầm, "Đúng vậy; Ngô gia có một đứa cháu trai đang sống ở nơi mà Vũ Nhu nha đầu xuống nông thôn."
Nghe được lão gia tử trả lời, trong lòng Quý Quân Hòa lộp bộp, xem ra nam tử trẻ tuổi mà hắn nhìn thấy hôm nay chính là tiểu tôn tử của Ngô gia.
Bất quá... , tiểu muội khi nào thì trêu chọc hắn?
Chẳng lẽ nói tiểu muội còn có chuyện gạt chính mình không có nói?
Trong lòng Quý Quân Hòa hiện lên một vòng hoảng sợ, hắn biết người Ngô gia là rất bao che khuyết điểm, nếu Vũ Nhu thật sự đắc tội tiểu tôn tử Ngô gia, như vậy Quý gia có thể hay không bị liên lụy?
Từ nhỏ sống ở Quý gia loại gia đình này, Quý Quân Hòa suy nghĩ có chút nhiều.
Vốn dĩ trong lòng còn đang do dự có nên nói cho lão gia tử biết mấy chuyện mà Quý Vũ Nhu đã làm hay không, lúc này không dám che giấu.
Hít sâu một hơi, đem chuyện Quý Vũ Nhu làm, một chút cũng không dám giấu diếm nói cho Quý lão gia tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận