Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 423: Cơm tất niên (length: 8182)

Ngô Kim An đã cảnh cáo một lần, rốt cuộc Cố mẫu không tìm đến lão gia tử và lão thái thái nữa, chỉ là có đôi khi trên đường đụng mặt, cũng đi đường vòng, sợ va chạm với người nhà họ Ngô, hai đứa con trai sẽ đoạn tuyệt quan hệ với bà.
Ngày tháng thoi đưa, thấm thoắt đã đến ngày 30 Tết.
Sáng sớm, Ngô tiểu thúc liền cưỡi xe đạp đi trấn, lần này chỉ có một mình hắn đi, gần trưa mới trở về, tay lái và yên sau xe đạp đều treo một túi đồ.
Vào sân, còn chưa kịp dựng xe đạp, đã hứng khởi vội vàng giơ túi đồ to treo trên tay lái lên với Ngô Kim An, "Con trai, ta mua cho con thứ tốt này."
Ngô Kim An dường như đã quen với Ngô tiểu thúc như vậy, khóe miệng hơi cong lên, phối hợp hỏi:
"Thứ gì vậy?"
"Pháo!"
Khóe miệng Ngô Kim An đang cong lên hơi khựng lại một chút, phụ thân hắn có phải hay không quên hắn đã hơn hai mươi tuổi, sớm đã qua cái tuổi chơi pháo rồi?
"Ta phải vất vả lắm mới tranh được đấy." Ngô tiểu thúc nhớ tới cảnh tượng người mua pháo ở cung tiêu xã, vẫn còn có chút sợ hãi, thật sự là quá đông người, hắn phải vất vả lắm mới chen vào được, xém chút nữa thì giày cũng bị ép đến long cả đế.
Ngô Kim An cũng không tiện làm mất mặt cha mình, đành cười cười cho qua.
Ngô tiểu thúc dựng xe đạp xong, Ngô Kim An giúp đem túi đồ to ở yên sau gỡ xuống, ngửi thấy trong túi to có mùi hôi, hỏi Ngô tiểu thúc.
"Đây là thịt dê sao?" Thịt dê thứ này không dễ làm.
"Ân, bạn ta cho, vừa lúc tối nay là 30 Tết, cha làm canh dê cho các con uống."
Hai cha con nói chuyện trong sân, lão gia tử ở trong phòng thấy hai người tán gẫu, tức giận hướng ngoài cửa hô:
"Hai người các con mau vào đây, câu đối còn viết không?"
Hai cha con dừng câu chuyện, nhanh chóng vào phòng.
Trong phòng, lão gia tử đứng trước bàn, trên bàn bày một xấp giấy hồng, bút lông và mực.
Ăn Tết không thể thiếu viết câu đối, câu đối nhà Tô Mang là người trong nhà viết, không chỉ nhà nàng, câu đối của những nhà khác trong thôn cũng giao cho ba vị nam đồng chí nhà nàng.
Lão thái thái ra ngoài cùng tân tỷ muội nói chuyện phiếm, lúc nhắc tới hôm nay nhà mình muốn viết câu đối, tân tỷ muội của bà liền đề nghị nhà mình cũng muốn câu đối, có thể phiền Ngô Kim An hỗ trợ viết một ít được không.
Đối với thỉnh cầu của tân tỷ muội, lão thái thái không tiện cự tuyệt, liền đồng ý.
Trong nhà không hiểu sao ba vị nam đồng chí liền có thêm một nhiệm vụ viết câu đối, đương nhiên lão gia tử không cầm bút, ông chỉ phụ trách ở một bên chỉ đạo, nhiệm vụ viết câu đối giao cho Ngô tiểu thúc và Ngô Kim An.
Chờ viết xong câu đối, các nhà đều phái người đến lấy, trong nhà liền bắt đầu dán câu đối.
Lão thái thái còn cắt song cửa sổ, chữ Phúc, trên cửa sổ, trên khung cửa trong nhà đều dán lên màu đỏ vui vẻ, không khí ăn Tết lập tức tràn ngập.
Năm nay là năm mới đầu tiên Tô Mang ở thế giới này, so với nàng tưởng tượng náo nhiệt ấm áp hơn nhiều.
Bữa trưa ăn đơn giản một chút, theo tập tục trong thôn, cơm tất niên phải chuẩn bị sớm, ba giờ chiều, nhà Tô Mang đã bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên.
Cơm tất niên nhà Tô Mang so với những nhà khác trong thôn, hẳn là rất phong phú.
Nàng và Cố Kim An đều có nguồn thu nhập nhất định, gần cuối năm xưởng chia hoa hồng nhà nàng liền được 500 đồng tiền, còn có người từ B Thị đến nhà.
Người khác có hâm mộ thế nào, cũng không thể nói được gì.
Ngô tiểu thúc và Cố Kim An bận rộn trong phòng bếp, đêm nay có thịt, có cá, còn có đồ ăn.
Tô Mang cùng lão gia tử và lão thái thái ở nhà chính làm sủi cảo, theo tập tục trong thôn, tối 30 Tết là phải ăn sủi cảo.
Lão thái thái phụ trách cán vỏ, nàng và lão gia tử phụ trách gói.
Nàng làm sủi cảo rất nhanh, cơ hồ vài giây là có thể gói xong một cái.
Lão thái thái nhìn sủi cảo tròn vo trong mẹt, nhịn không được khen ngợi.
"Vẫn là cháu dâu nhà ta lợi hại, Kim An cưới con, là phúc khí của nó."
Lão gia tử ở bên cạnh tán thành gật đầu. "Cháu dâu lợi hại, nhưng cháu trai cũng không kém."
Mấy ngày nay, chuyện Tô Mang theo Ngô Kim An học tập, lão gia tử và ba người kia cũng đã biết.
Khiến cho lão gia tử rung động không nhỏ, ông không nghĩ tới cháu dâu, một nữ đồng chí nông thôn lại có giác ngộ cao như vậy, phát âm ngoại ngữ của nàng ngay cả Ngô tiểu thúc cũng phải khen, lúc đó Ngô tiểu thúc hai mắt tỏa sáng, nói với lão gia tử, "nhân tài" như Tô Mang nên đến bộ ngoại giao của bọn họ.
Lão gia tử trầm tư một lát, trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ khi về B Thị sẽ an bài chuyện này.
Tô Mang sợ hãi không nhẹ, nhanh chóng lấy chuyện đứa bé trong bụng ra nói, bỏ đi ý nghĩ của lão gia tử, giấc mộng của nàng không phải đi làm ở bộ ngoại giao, nàng có quy hoạch riêng.
Nàng muốn Ngô Kim An sau này đi làm ở bộ ngoại giao. Hắn so với nàng thích hợp hơn, hắn đối với ngoại giao thật sự cảm thấy hứng thú, mà nàng chỉ là nhờ ánh sáng của kiếp trước, ngoại ngữ thuần thục hơn người khác một chút mà thôi, đi làm ở bộ ngoại giao vẫn là chưa đủ tư cách.
Năm giờ chiều, cơm tất niên của nhà Tô Mang đã được bày lên bàn ăn, đầy một bàn, có canh cá chua, sườn kho, canh thịt dê, trứng bác, cải thảo xào cay, khoai tây sợi xào chua cay, còn có hai đĩa sủi cảo lớn.
Tiêu chuẩn này so với tiêu chuẩn ăn Tết của đời sau cũng không kém.
Trước khi ăn, trưởng bối trong nhà muốn nói vài câu.
Lão gia tử làm đại gia trưởng, sửa sang lại quần áo, chỉ là chúc phúc người nhà đơn giản, cũng giống như đại lãnh đạo nói chuyện, nhìn rất uy nghiêm, những người khác đều không dám lên tiếng, cũng không dám không tập trung.
Thanh âm uy nghiêm của lão gia tử vang lên trong phòng.
"Năm nay đối với Ngô gia chúng ta mà nói, là một năm đặc thù, cũng là một năm vui vẻ, chúng ta tìm được đứa con thất lạc nhiều năm của Ngô gia.
Gia gia đại biểu cho mọi người Ngô gia hoan nghênh tiểu tôn tử và cháu dâu cùng với ba tiểu chắt trai gia nhập đại gia đình này của chúng ta.
Quá nhiều lời gia gia cũng không muốn nói nhiều, gia gia biết các con đều là những đứa trẻ tốt, hy vọng sau này có thể tiếp tục giữ gìn."
Lão gia tử nói xong đến lão thái thái, lão thái thái so với lão gia tử trực tiếp hơn nhiều, qua năm mới không nói những lời xui xẻo, nói một chuỗi lời chúc phúc vợ chồng son, sau đó liền chuyển câu chuyện cho Ngô tiểu thúc, đồng thời nhắc nhở hắn bớt tranh cãi, bọn nhỏ đều đói bụng rồi.
Ngô tiểu thúc vốn chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói. Bị lão thái thái ngắt lời, lời định nói ban đầu cũng không nói ra được, cuối cùng chỉ nói vài câu chúc phúc.
Lão thái thái cong khóe miệng, con trai muốn nói gì bà biết. Bất quá, năm mới không thích hợp nói đề tài nặng nề. Bầu không khí tốt đẹp không thể bị phá hỏng, có gì sau này có thời gian nói.
Chờ Ngô tiểu thúc nói xong, lão gia tử liền mở miệng mời mọi người ăn cơm.
Lão bà tử nói đúng, ngày tốt, cơm ngon trước mặt, không thể nhắc đến những đề tài phá hỏng không khí.
Cơm ăn được một nửa, lão thái thái đột nhiên dừng đũa, ưu tư nói:
"Ai. Các con nói xem tiểu Tưởng, đứa bé kia một mình mang theo con, năm mới này không biết có lạnh lẽo không, ta thấy năm nay tiểu Tưởng cũng không chuẩn bị đồ ăn Tết gì cả, một đại nam nhân mang một đứa trẻ, thật là khó khăn."
Lão thái thái ấn tượng với Tưởng Hạo không tệ, mỗi lần ra ngoài đụng phải Tưởng Hạo, Tưởng Hạo đều lễ phép chào hỏi bà, hai ngày trước còn giúp bà một việc.
Lão thái thái là thật tâm cảm thấy Tưởng Hạo không tệ.
Lão gia tử con ngươi lóe lóe không nói chuyện.
Nhân phẩm đứa trẻ Tưởng gia hàng xóm kia không tệ, nhưng với ông không có quan hệ nhiều lắm, ông không quản được suy nghĩ của người ta.
Ngô tiểu thúc ở bên cạnh mở miệng nói.
"Trong nhà còn có chút sủi cảo chưa luộc xong. Đợi một hồi ta nấu, Kim An mang qua cho Tưởng thanh niên trí thức một bát."
Hắn trong lúc vô tình đã nếm thử cơm Tưởng Hạo nấu, kia... Trình độ... Còn có thể sống đã là vạn hạnh.
Ngô Kim An gật đầu, hắn và Ngô tiểu thúc cùng nhau xem qua Tưởng Hạo nấu cơm, trình độ nấu cơm của Tưởng Hạo thật sự không dám khen.
==============================HẾT-423============================..
Bạn cần đăng nhập để bình luận