Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 372: Chó cắn chó đầy miệng mao (length: 8218)

"Đại đội trưởng, tôi thừa nhận trước đây tôi có vài ý nghĩ với đồng chí Cố, đó cũng là bởi vì anh ấy đã cứu tôi, lại còn nhìn thấy thân thể của tôi...
Ngài nên biết, đối với một nữ đồng chí trong sạch, thanh danh quan trọng đến nhường nào.
Bất quá, tôi biết đồng chí Cố đã có gia đình, liền từ bỏ ý định.
Đối với đồng chí Cố, tôi chỉ xem anh ấy như một người huynh trưởng.
Tôi đối với anh ấy tuyệt đối không có bất kỳ ý xấu nào, còn về phần kê đơn... tôi chưa từng làm, cũng không có khả năng sẽ làm.
Thanh niên trí thức Tưởng tìm được dược trong rương của tôi, kỳ thật... là tôi thay Viện Viện... tìm giúp đồng chí Tưởng."
Đại đội trưởng: "..." Người từ trong thành đến đều ăn nói giỏi giang như vậy sao?!
Tưởng Viện Viện nghe Quý Vũ Nhu nói, đỡ tay đại thẩm đứng lên, trên mặt lộ vẻ oan ức, trong lòng thì vô cùng hoảng sợ.
Thuốc kia đúng là nàng nhờ Quý Vũ Nhu tìm để đối phó Tô Mang.
Cũng không biết, cuối cùng lại bị anh Vệ Dân uống, nhưng có thể khẳng định một điều. Quý Vũ Nhu khẳng định có ý đồ xấu. Không thì lúc anh Vệ Dân gặp chuyện không may, sao nàng ta lại trùng hợp ở bên cạnh như vậy.
"Vũ Nhu muội muội, đã đến lúc này rồi. Sao muội còn muốn nói dối, đổ oan giá họa cho ta?
Ta vẫn luôn xem muội như muội muội ruột mà đối đãi.
Muội..." Nói đến đây, đôi mắt Tưởng Viện Viện nhòe đi vì nước mắt, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.
Nhìn Tưởng Viện Viện diễn xuất cao siêu, Tô Mang nhịn không được nhỏ giọng nói.
"Tưởng Viện Viện không đi làm diễn viên thật là đáng tiếc." Nước mắt kia nói rơi là rơi, khiến người ta không thể nhìn ra chút dấu vết diễn xuất nào.
Không hổ là nữ chủ trong sách, có nhiều tài lẻ thật.
Cố Kim An nghe Tô Mang nói thầm, con ngươi khẽ lóe lên.
Quý Vũ Nhu cười nhạo một tiếng, ngược lại quên mất nữ nhân Tưởng Viện Viện này quen thói diễn trò.
Nàng biết, nếu cứ tiếp tục đấu khẩu với Tưởng Viện Viện, sự việc chắc chắn không giải quyết được.
Tròng mắt khẽ đảo, nhắm vào Tưởng Hạo.
"Thanh niên trí thức Tưởng, thật ra nói đi nói lại, chuyện này còn có chút quan hệ với anh đấy."
Quý Vũ Nhu đột nhiên chuyển hướng, chĩa mũi nhọn về phía Tưởng Hạo.
Những thôn dân đang hóng chuyện ở đây, chỉ cảm thấy hôm nay ra ngoài quên mang theo đầu óc, bằng không, sao lời thanh niên trí thức Quý nói, bọn họ nghe không hiểu gì cả.
Chẳng lẽ người kê đơn cho Cố lão tam là thanh niên trí thức Tưởng? Hoặc là thanh niên trí thức Tưởng tìm người làm?
Nhưng nhìn dáng vẻ thanh niên trí thức Tưởng, không giống lắm...
Tưởng Hạo lạnh mặt nhìn Quý Vũ Nhu, trong lòng không khỏi cảnh giác.
Hắn không chắc nữ nhân điên này lát nữa sẽ nói gì? Lần trước Cố Vệ Dân đi chợ đen, nàng ta biết, nàng ta không định nói chuyện này ra đấy chứ?
Áp chế sự hoảng sợ trong lòng, hắn lặng lẽ nói:
"Chuyện này thì liên quan gì đến ta?"
Quý Vũ Nhu khẽ cười một tiếng, đưa mắt nhìn lướt qua Tô Mang và Cố Kim An.
"Thanh niên trí thức Tưởng, anh còn nhớ chuyện bị người khác từ chối ý tốt mấy ngày trước không?"
Tưởng Hạo căng thẳng trong lòng, nhanh chóng ngẩng đầu quét một vòng trong đám người.
Nhìn đến Cố Kim An và Tô Mang, trong nháy mắt. Hắn liền hiểu ý của Quý Vũ Nhu. Đây là muốn lôi chuyện giữa hắn, Tô Mang và Cố Kim An ra nói sao?!
Tưởng Hạo nắm chặt nắm tay, liếc nhìn Quý Vũ Nhu, ý bảo nàng ta nói tiếp.
Quý Vũ Nhu bĩu môi, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Tưởng Viện Viện.
Chậm rãi mở miệng.
"Chuyện này a, bị muội muội Tưởng Viện Viện của anh biết được, cô ấy dường như rất coi trọng anh trai như anh, nghe được anh tặng đồ cho người khác, người kia lại là người cô ấy ghét nhất, trong lòng cô ấy rất không thoải mái.
Cho nên, cô ấy liền nài nỉ tôi, nhờ tôi giúp cô ấy làm một chuyện." Quý Vũ Nhu dừng lại, nhìn Tưởng Hạo và Tưởng Viện Viện.
Cười như không cười nói:
"Thanh niên trí thức Tưởng, anh còn cần tôi nói tiếp không?"
Tưởng Hạo nhìn Tưởng Viện Viện, vừa lúc bắt gặp được tia hoảng sợ thoáng qua trong mắt Tưởng Viện Viện.
Trong lòng lộp bộp, cũng đoán được phần nào.
Mặc kệ Quý Vũ Nhu nói có thật hay không, chuyện này khẳng định Tưởng Viện Viện không thoát khỏi liên quan.
Nếu hắn truy cứu tiếp...
Tưởng Hạo mệt mỏi nhắm chặt mắt, có một khoảnh khắc, trong lòng cam chịu nghĩ, nếu Tưởng Viện Viện có bản lĩnh gây ra chuyện như vậy, vậy thì cứ để chính cô ta đi giải quyết.
Tưởng Viện Viện liếc nhìn thấy Tưởng Hạo nhắm mắt, trong lòng bắt đầu hoảng sợ không rõ.
Lần trước nhị ca lộ ra ánh mắt bất đắc dĩ này, là khi cô ta muốn cố ý gả cho anh Vệ Dân.
Sau lần đó, nhị ca không thèm để ý đến cô ta một thời gian dài.
Lần này..., nhị ca sẽ không lại không thèm quan tâm đến cô ta nữa chứ?
Trong lòng Tưởng Viện Viện đã hiểu được Quý Vũ Nhu muốn gì, ngẫm lại, nếu truy cứu chuyện này tiếp, bản thân cô ta sẽ bất lợi, Quý Vũ Nhu không phải kẻ biết suy nghĩ, ép cô ta, cái gì cũng có thể nói ra.
Tròng mắt khẽ đảo, đột nhiên "ai yêu" một tiếng, ôm bụng, đảo mắt, ngã vào lòng đại thẩm.
Đại thẩm: "..."
"Tưởng... thanh niên trí thức Tưởng, muội muội của anh hình như ngất đi rồi!" Đại thẩm thân thể cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Hạo, giọng nói có chút run rẩy.
Con dâu Cố lão tam không thể xảy ra chuyện gì, nếu không, cuối cùng sẽ lại trách lên đầu nàng ta mất.
Trời đất chứng giám, nàng ta cái gì cũng không làm, chỉ là lòng tốt bị lợi dụng.
Tưởng Hạo nhìn Tưởng Viện Viện ngất xỉu, cũng bắt đầu lo lắng, ba bước thành hai bước đi đến bên cạnh đại thẩm, nhìn sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền của Tưởng Viện Viện, ánh mắt phức tạp, cúi đầu nhẹ giọng gọi:
"Viện Viện, muội sao thế? Muội có thể nghe được ta nói không?"
Tưởng Viện Viện nhắm mắt không trả lời.
Mọi người vây xem cũng bị một màn này dọa sợ.
Không biết ai hô một tiếng.
"Hoàng đại phu đến!"
Tưởng Hạo lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng quay người đi về phía Hoàng đại phu.
"Hoàng đại phu, Viện Viện ngất rồi, ông xem giúp cô ấy bị làm sao?"
Hoàng đại phu đi đến trước mặt Tưởng Viện Viện, bảo đại thẩm đỡ Tưởng Viện Viện, mở mí mắt nàng ta ra, lại bắt mạch, trầm giọng nói:
"Vợ lão tam là do cảm xúc dao động quá lớn, ngất đi, thanh niên trí thức Tưởng, cậu nhanh chóng đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi, cô ấy đang mang thai, không thể bị kích thích nữa."
Nói xong lại đưa một gói thuốc trong lòng cho Tưởng Hạo.
"Tiện thể mang gói thuốc này về, sắc cho lão tam uống."
Tưởng Hạo nhận lấy gói thuốc trong tay Hoàng đại phu, đại thẩm thuận thế đẩy Tưởng Viện Viện vào lòng hắn.
Tưởng Hạo: "..." Sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này?
"Đại đội trưởng..., này..."
Đại đội trưởng nãy giờ bị Quý Vũ Nhu và Tưởng Viện Viện, ai nấy đều cho mình là đúng, làm cho bối rối, giờ ngẫm lại, chắc hẳn mọi chuyện đều do hai nữ nhân này bày ra.
Kỳ thật, không cần tra xét thêm nữa, chuyện này, chính là thanh niên trí thức ở khu vực của Quý thanh niên trí thức và con dâu Cố lão tam cùng nhau lên kế hoạch.
Hai người này ban đầu muốn hãm hại người khác, cuối cùng lại là Cố lão tam gặp họa.
Bây giờ xảy ra chuyện, lại đổ lỗi, trốn tránh trách nhiệm cho nhau, đúng là chó cắn chó, một miệng đầy lông.
Khóe miệng khẽ nhếch, mỉa mai nói:
"Chân tướng sự việc rốt cuộc là như thế nào, chắc hẳn vợ lão tam và thanh niên trí thức Quý đều biết, nếu vợ lão tam ngất rồi, anh đưa cô ấy về trước đi.
Thanh niên trí thức Quý cũng về trước đi. Chờ Cố lão tam và con dâu của hắn tỉnh lại, chúng ta sẽ nói chuyện này sau.
Thanh niên trí thức Quý, cô thấy có được không?"
Quý Vũ Nhu khẽ gật đầu, hôm nay quả thật không thích hợp truy cứu tiếp, cô ta phải trở về suy nghĩ biện pháp.
Tưởng Hạo mang theo Tưởng Viện Viện rời đi, Quý Vũ Nhu cũng đi, quần chúng vây xem không còn náo nhiệt để xem, cũng giải tán.
Cuối cùng, còn lại Tô Mang và Cố Kim An, hai người nhìn đại đội trưởng với vẻ mặt u sầu, cũng không tiện ở lại lâu, chào hỏi rồi về nhà.
==============================END-372============================
Bạn cần đăng nhập để bình luận