Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 138: Không tìm được (length: 7726)

Trong thôn có lời đồn, Tô Mang và Cố Kim An đều đã nghe thấy.
Tô Mang không thể không bội phục năng lực làm việc của Vương thẩm, thật sự quá mức hiệu suất.
Nhà Tô Mang hôm nay rất náo nhiệt, trong thôn có mấy thím hay chuyện sáng sớm đã đến cửa để hóng hớt, ngoài miệng cười ha hả nói đến thăm Tô Mang, kỳ thật chính là đến xem náo nhiệt.
Nếu thật sự là đến thăm Tô Mang, sao bình thường không thấy bóng dáng các nàng đâu?
Tô Mang cũng không giận, các ngươi thích xem thì cứ xem đi, tốt nhất là có thể đem chuyện này làm lớn thêm mấy ngày, làm đến mức người của BD đến là tốt nhất.
Các thím ban đầu còn có chút hoài nghi, nhưng thông qua giọng điệu ấp úng, che che đậy đậy của Tô Mang, các nàng đã xác định.
Nếu là không có chuyện này, Tô Mang sao phải do dự che đậy, có mấy thím thiện tâm lập tức trong mắt tràn đầy đồng tình, an ủi Tô Mang, đồng thời lôi kéo nàng nói rất nhiều ưu điểm của Cố Kim An, khuyên nàng sau này cùng Cố Kim An sống tốt.
Tô Mang tại chỗ cảm động đến rơi nước mắt.
Nghe được tin tức, Lý Kiến Quân cũng lập tức chạy tới an ủi Cố Kim An, hắn vẻ mặt đồng tình nhìn Cố Kim An, hồi lâu mới nghẹn ra một câu:
"Huynh đệ, việc đã đến nước này, ngươi liền cùng Tô Mang sống tốt đi! Tô Mang người kỳ thật cũng không tệ."
"Ngươi nói Tam ca ngươi sao lại làm ra chuyện như vậy? Thật đúng là ứng câu nói 'nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài'." Nhắc tới Cố Vệ Dân, Lý Kiến Quân lại là một trận tiếc hận.
Cố Vệ Dân từng là người mà hắn sùng bái nhất, hắn cũng vẫn muốn trở thành người như vậy.
Cố Kim An hôm nay tâm tình rất tốt, đối với mấy lời đồn đại trong thôn cũng không thèm để ý.
Chờ Lý Kiến Quân cảm khái xong, hắn nói đến chuyện buổi tối đi chợ đen.
"Ta bên này đã xác định xong, buổi tối khi nào ta xuất phát?"
Nói đến chính sự, Lý Kiến Quân cũng bắt đầu nghiêm chỉnh, hắn thấp giọng nói:
"Chờ trời tối chúng ta lại xuất phát, đồ đạc ta đều đã chuẩn bị xong."
"Được."
"Bất quá, ngươi làm thế nào thuyết phục được vợ của ngươi?" Lý Kiến Quân hiếu kỳ nói.
Cố Kim An nghe vậy, trên mặt mang theo ý cười, trong mắt càng là nhu tình như nước, có chút kiêu ngạo nói:
"Vợ ta đối với ta rất yên tâm, nàng biết ta sẽ không làm chuyện khác người, dĩ nhiên là đồng ý rồi."
Lý Kiến Quân: Ngươi làm chuyện còn chưa quá giới hạn sao?
Nghe giọng điệu đắc ý của Cố Kim An, Lý Kiến Quân trợn trắng mắt, Kim An tiểu tử này càng ngày càng dày da mặt, nói chuyện với hắn, ba câu không rời vợ hắn, làm như chỉ có mình hắn có vợ vậy.
Quay đầu nghĩ một chút, so với Cố Kim An tiểu tử này, mình quả thật không có vợ.
Lý Kiến Quân lại nhớ đến Vương thanh niên trí thức luôn lạnh lẽo với mình, tâm tình có chút suy sụp.
Tính ra hắn sống hai mươi năm, lần đầu tiên có cảm tình với một nữ đồng chí, lần đầu tiên có suy nghĩ kết hôn, khổ nỗi người ta không cho mình cơ hội.
Lý Kiến Quân thở dài một hơi, áp chế nỗi chua xót trong lòng.
Lúc này, Cố Kim An lại không hợp thời lên tiếng "Ngươi cùng thanh niên trí thức, cái vị nữ thanh niên trí thức kia thế nào rồi?"
Lần trước Lý Kiến Quân mặc dù nói qua vị nữ thanh niên trí thức kia hình như không có ý với hắn, nhưng mình biết Lý Kiến Quân không phải là người dễ dàng từ bỏ, dễ dàng thỏa hiệp.
Lý Kiến Quân: Ngươi thật đúng là hảo huynh đệ của ta, 'vạch áo cho người xem lưng'!
"Không có gì tiến triển." Lý Kiến Quân suy sụp trả lời.
"Sao lại thế? Rốt cuộc là tình huống gì, ngươi nói một chút, ta cho ngươi một vài chủ ý."
Cố Kim An cảm thấy hiện tại quan hệ giữa hắn và vợ đã có tiến triển rất lớn, chính mình cũng coi như là người có kinh nghiệm, chỉ đạo Lý Kiến Quân hai câu vẫn là đủ tư cách.
Lý Kiến Quân: "..."
Là ai hai ngày trước còn thỉnh giáo ta làm thế nào để cùng vợ tiến thêm một bước?
"Chính là. . . Chính là nàng luôn luôn đối với ta hờ hững, hình như rất chán ghét ta." Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng nói ra, như vậy trong lòng mình cũng sẽ dễ chịu hơn một chút, không chừng Kim An thật sự có thể đưa ra chủ ý gì đó.
Cố Kim An nghĩ nghĩ tình huống ban đầu giữa mình và vợ, phát hiện bọn họ không có loại tình huống mà Lý Kiến Quân nói.
"Ách, ngươi vẫn là trực tiếp đi hỏi nàng, xem nàng đối với ngươi có ý gì không, nếu như không có, ngươi liền buông tha đi!" Cố Kim An làm một người từng trải, lời nói thấm thía khuyên nhủ.
"Biết rồi, chờ đi chợ đen về rồi nói sau!" Lý Kiến Quân cũng cảm thấy chuyện này phải có một cái kết quả, thành công hay không hắn đều muốn đích thân đi hỏi.
Tô Mang cười bồi ứng phó với mấy thím một buổi sáng, chờ các nàng rốt cuộc rời đi, nàng cũng mệt đến toát mồ hôi.
"Ta đi nấu cơm đi!" Cố Kim An nhìn Tô Mang ngồi phịch ở trên ghế vẫn không nhúc nhích nói.
Tô Mang lúc này cũng không còn hơi sức nói chuyện, nàng khoát tay ý bảo Cố Kim An tự tiện.
Cố Kim An buồn cười nhìn nàng một cái, đổ ly nước đặt ở trước mặt Tô Mang, ôn nhu nói:
"Ngươi uống chút nước cho thông giọng."
Tô Mang ngồi ở trên ghế uống nước, suy nghĩ đã chạy xa, nàng nghĩ không biết Cố phụ hoặc là Cố mẫu khi nào sẽ đến nhà hỏi mình, nàng phải chuẩn bị sẵn sàng.
Mãi cho đến buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Tô Mang vẫn không đợi được bóng dáng Cố mẫu và Cố phụ, nàng có chút lo lắng hỏi Cố Kim An:
"Cha ngươi và nương ngươi hôm nay sao không tới tìm ta?"
Tô Mang cảm thấy không thích hợp, người có thù tất báo như Cố phụ, chuyện lớn như vậy phát sinh, sao hắn có thể trầm tĩnh được?
Đến giờ này còn chưa tới tìm chính mình, không chừng là đang ủ mưu gì đó.
Cố Kim An nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức hắn cau mày nghĩ nghĩ, không xác định nói:
"Chắc là có chuyện gì trì hoãn a!"
Cố Kim An cũng hiểu tính tình Cố phụ, biết hắn sẽ không để yên.
Bất quá chính mình cũng không sợ, Cố Kim An đôi mắt híp lại, trong mắt hàn ý lan tràn.
"Đêm nay ngươi một mình chú ý một chút." Cố Kim An lo lắng cho mình đi rồi, Cố phụ sẽ buổi tối khuya tìm đến Tô Mang gây phiền toái.
Tô Mang ngược lại là không sợ, nếu Cố phụ dám đến, nàng không ngại lại tuyên dương ác tính của hắn.
"Ngươi yên tâm đi, chính ta sẽ cẩn thận." Tô Mang trấn an nói.
Ăn xong cơm tối, thu dọn xong phòng bếp, Cố Kim An liền ra ngoài.
Lại nói Cố phụ bên này, hắn cùng Cố đại ca vội vội vàng vàng đuổi tới trấn, mới nhớ lại hắn đối với Báo Ca hiểu biết rất ít, trừ việc biết hắn là người thay Lão tam truyền tin, những thứ khác hoàn toàn không biết.
Hai người mờ mịt đứng ở trên đường, nhìn người qua lại, không biết phải đi đâu tìm người.
"Cha, ngươi nói bọn họ có phải hay không ở nhà khách? Nếu không chúng ta đến nhà khách canh cửa." Cố đại ca lên tiếng đề nghị.
Trấn trên chỉ có một nhà nhà khách, nếu là ba người kia còn chưa rời đi khẳng định liền ở đó!
Cố phụ cũng không có biện pháp tốt hơn, gật gật đầu, theo Cố đại ca đi vào cửa nhà khách.
Thời đại này muốn vào nhà khách phải có chứng minh, những chuyện như tìm người cũng rất kiêng kỵ, nếu ngươi nói cho nhân viên công tác nhà khách ngươi là đến tìm người, không chừng bọn họ sẽ coi ngươi là kẻ xấu, báo công an bắt lại.
Cố đại ca và Cố phụ từ giữa trưa chờ đến buổi tối, mắt thấy trời đã tối, cũng không gặp được Báo Ca ba người.
Cố phụ biết hết thảy đều xong, tâm vừa kéo, đôi mắt nhắm lại ngã xuống đất.
Đói bụng một ngày, Cố đại ca bị biến cố bất ngờ làm cho sợ ngây người, phản ứng kịp sau, vội vàng nhào vào bên người Cố phụ, đầu tiên là dò xét hơi thở, xác nhận còn thở, thở ra một hơi, ôm lấy Cố phụ đặt lên xe bò, vội vã trở về nhà.
==============================END-138============================..
Bạn cần đăng nhập để bình luận