Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 141: Muốn phân gia sao? (length: 8398)

Cố Kim An cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó mới mở miệng nói:
"Vợ ta không phải người như vậy, nàng không có khả năng làm chuyện như thế."
Đợi nửa ngày, Cố phụ liền chờ được một câu hắn bảo vệ người vợ của mình.
Cố phụ nháy mắt giận đến mức cần cổ n·ổi gân xanh, c·ắ·n răng nói:
"Không phải nàng thì còn có thể là ai? Lão tiểu, ngươi không nên bị vẻ bề ngoài của nàng l·ừ·a gạt."
Cố Kim An cau mày không nói lời nào, thái độ của hắn rất rõ ràng, hắn chính là không tin những lời đồn đãi bên ngoài là do vợ hắn truyền đi.
Cố phụ vẫn cố gắng thay đổi suy nghĩ của Cố Kim An, đi tới đi lui nói một tràng dài, nói đến mức khô cả họng, nhưng Cố Kim An vẫn trước sau như một, cố chấp.
Cố phụ: "..." Đứa con trai này của hắn từ khi nào lại cứng đầu, dầu muối không vào như vậy?
Đứng ở ngoài cửa nghe toàn bộ, Tô Mang vui đến mức suýt nữa không đứng vững.
Cố Kim An thật là quá tuyệt vời, biện p·h·áp này của hắn đúng là quá tuyệt.
Cố phụ thấy Cố Kim An dầu muối không tiến, cũng không còn cách nào khác, hiện tại thái độ của Cố Kim An cùng Tô Mang kia giống hệt như một tên lưu manh, nhất thời hắn đúng là không có cách nào giải quyết.
Cố phụ mệt mỏi nhắm hai mắt lại, một lúc lâu sau mới mở mắt ra, tính toán nói thẳng vào vấn đề chính.
"Lão tiểu, có chuyện cha cần con giúp đỡ." Giọng nói của Cố phụ rất nghiêm túc.
"Chuyện gì?"
"Chính là... Hai ngày nữa người của BD đến điều tra, cha cần con ứng phó một chút!" Ánh mắt của Cố phụ có chút né tránh, hiện tại hắn cũng không đoán được Cố Kim An có nghe lời hắn hay không.
"Cần ta ứng phó?" Cố Kim An bất động thanh sắc hỏi.
"Ân, con cũng biết..."
Cố phụ lại đi tới đi lui, nói một tràng dài, đại ý chính là việc Cố Vệ Dân đi đến được vị trí ngày hôm nay không hề dễ dàng, tiền đồ của hắn không thể bị hủy hoại, còn có việc trước đây Cố Vệ Dân đối xử tốt với Cố Kim An như thế nào.
Cố phụ dùng lời lẽ sáo rỗng, muốn Cố Kim An lấy ân báo đáp.
Ngoài phòng, Tô Mang nghe được ý đồ của Cố phụ muốn dùng đạo đức bắt cóc Cố Kim An, tức giận xông vào tìm hắn để lý luận.
Nhưng nàng bị Cố Kim An dùng ánh mắt ngăn lại, Tô Mang chỉ có thể lui về phía ngoài cửa, tiếp tục nghe Cố phụ lải nhải.
Đợi Cố phụ rốt cuộc nói xong, Cố Kim An mới châm biếm hỏi:
"Chẳng lẽ ta t·h·iếu các người ân tình, không phải đã sớm t·r·ả hết rồi sao?"
Ký ức của phụ thân hắn tệ đến mức nào vậy, khoảng cách đến lần trước hắn lấy ân báo đáp cũng bất quá chỉ có hai, ba tháng mà thôi!
Cố phụ nghe vậy mặt liền cứng đờ, sau khi được Cố Kim An nhắc nhở, hắn mới nhớ tới việc Cố Kim An cưới Tô Mang, lúc đó chính mình cùng Cố Vệ Dân đã đưa ra điều kiện.
"Lão tiểu à, con không thể mắt mở trừng trừng nhìn xem Tam ca của con tiền đồ bị hủy hoại. Con cũng biết tình hình trong nhà, cả nhà đều dựa vào Tam ca của con ch·ố·n·g đỡ.
Nếu như con không giúp hắn một phen trong chuyện này, hắn thật sự sẽ bị hủy hoại, cái gia đình này của chúng ta cũng sẽ tan nát.
Con yên tâm, chỉ cần ứng phó xong chuyện này, Tam ca của con nhất định sẽ nhớ kỹ ân tình của con, cả nhà chúng ta đều sẽ ghi nhớ ân tình này của con."
Cố phụ thấy một chiêu không có tác dụng, tiếp tục dùng một chiêu khác, hắn cố gắng dùng giọng điệu đáng thương cùng tình thân để lay động, cảm hóa Cố Kim An.
Cố phụ suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần Tô Mang và Cố Kim An hai người có lời khai thống nhất, cho dù trong thôn lời đồn đại có thái quá đến đâu, thì những người đến điều tra cũng sẽ không tin, dù sao hai bên đương sự đều phủ nh·ậ·n.
Cố phụ nghĩ mọi chuyện rất tốt đẹp, nhưng kết quả cuối cùng lại khiến hắn thất vọng.
"Cha, cha vẫn là nên trở về đi, chuyện này ta không thể giúp cha." Cố Kim An lạnh giọng cự tuyệt nói.
Cố phụ há to miệng, không thể tin nhìn Cố Kim An, hắn không nghĩ tới Cố Kim An lại có thể vô tình vô nghĩa đến vậy, rõ ràng chỉ là một chuyện rất đơn giản, chỉ cần hắn nói vài câu theo yêu cầu của bản thân là có thể giải quyết mọi chuyện, vậy mà hắn cũng không chịu giúp đỡ.
"Lão tiểu, ngươi đừng quên, ngươi là do ta nuôi lớn, ngươi nợ ta, thậm chí nợ cả Tam ca của ngươi, ngươi giúp hắn là chuyện đương nhiên."
"A, nói nợ các người tình cảm, các người đòi t·r·ả hết cũng là các người, hiện tại lại lôi tình cảm ra nói chuyện lại cũng chính là các người, thế nào? Lời hay ý đẹp, chuyện tốt chuyện x·ấ·u gì các người cũng muốn nói hết, chẳng nhẽ Cố Kim An là không có quyền lợi được lựa chọn hay sao?" Tô Mang ở ngoài cửa nhịn không được, vọt vào trong phòng lớn tiếng chất vấn.
"Liên quan gì đến ngươi?" Cố phụ gh·é·t bỏ nhìn Tô Mang.
"Như thế nào lại không liên quan đến ta? Sự việc này cho dù Cố Kim An đồng ý, ta cũng sẽ không đồng ý, đến lúc đó sự thật là như thế nào ta liền sẽ khai báo như thế, Cố Vệ Dân có kết cục ngày hôm nay đều là do hắn tự làm tự chịu, không thể trách người khác."
"Ngươi... Ngươi đúng là đồ đàn bà ngoan đ·ộ·c, ngươi không ưa nổi chuyện Lão tam sống tốt, phải không? Ngươi còn nói lá thư tố cáo Lão tam kia không phải do ngươi viết?" Cố phụ dùng tay chỉ Tô Mang, lớn tiếng mắng.
"Thư có phải do ta viết hay không, các người có thể tự đi điều tra, ta không thẹn với lương tâm." Tô Mang một chút cũng không cảm thấy chột dạ, nói.
"Ta... Ta nói cho các ngươi biết, chuyện này các ngươi nhất định phải làm th·e·o lời ta dặn." Cố phụ thấy hai người thái độ cường ngạnh, trực tiếp ra lệnh.
"A, lão già này, ông cho rằng mình là ai? Cho rằng chúng ta nhất định phải nghe lời ông sao?" Tô Mang giễu cợt nói.
"Ta là cha của Lão tiểu, ta là cha chồng của ngươi, trưởng bối nói chuyện các ngươi nhất định phải nghe lời." Cố phụ bắt đầu ra vẻ ta đây là trưởng bối.
"Chúng ta đã phân gia, chuyện của chúng ta, ông không có quyền can t·h·iệp." Tô Mang bị Cố phụ không biết x·ấ·u hổ làm cho kinh ngạc đến ngây người, đã là thời đại nào rồi, hắn còn làm ra vẻ phong kiến th·ố·n·g trị, cũng không sợ bị người ta tố cáo, bắt đến đồn cảnh s·á·t ngồi tù.
"Chỉ cần Lão tiểu một ngày còn mang họ Cố, một ngày vẫn là con trai của ta, hắn liền phải nghe theo ta." Cố phụ đem việc cố tình gây sự, ngang ngược vô lý phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Tô Mang sống hai đời, trừ bỏ việc đã từng nhìn thấy loại người kỳ ba này trong phim truyền hình, ở trong cuộc sống hiện thực, đây là lần đầu tiên nàng gặp, Cố phụ lại một lần nữa làm mới nh·ậ·n thức của nàng.
Hóa ra, việc Lão Cố gia không biết x·ấ·u hổ đều là do di truyền!
"Ta đây không mang họ Cố, có phải hay không liền có thể không cần nghe ông nói?" Cố Kim An âm thanh lạnh lùng nói.
Tô Mang: "..."
Cố phụ: "..."
"Ngươi... Ngươi nói cái gì?" Cố phụ phản ứng kịp, chỉ vào Cố Kim An, không thể tin được, hỏi lại.
"Ông không phải nói chỉ cần một ngày ta còn họ Cố, ta còn là con trai của ông, ta liền phải nghe ông sao? Như vậy, nếu ta không mang họ Cố, không phải là con trai của ông nữa, ta có phải là sẽ không cần phải nghe theo sự bài bố của ông?" Cố Kim An lặp lại lời nói lúc trước của Cố phụ, lạnh giọng hỏi.
Tuy rằng hắn sớm đã nh·ậ·n rõ hiện thực, biết mình ở trong mắt phụ thân mình cái gì cũng không đáng giá, có thể thấy được phụ thân hắn một lần lại một lần uy h·i·ế·p mình, hắn vẫn là cảm thấy đau lòng.
Cùng với việc bị hắn uy h·i·ế·p, không bằng triệt để cắt đứt đoạn tình thân giả d·ố·i này, dù sao hắn hiện tại cũng không cần đến thứ đồ chơi này.
Cố phụ bị thái độ của Cố Kim An làm cho hỏang sợ, vừa rồi cũng chỉ là do hắn nóng vội nên mới nói ra những lời như vậy, không hề thật sự muốn không cần Cố Kim An đứa con trai này.
Tuy rằng đứa con trai này không khiến hắn hài lòng cho lắm, nhưng hiện tại hắn có thể viết bản thảo để k·i·ế·m tiền, về sau nói không chừng lại có cơ duyên lớn.
"Ta... Ta..." Cố phụ nhất thời k·é·o không xuống mặt cúi đầu nhận sai.
Cố Kim An xác thật cho là thật, hắn không để ý sắc mặt x·ấ·u hổ của Cố phụ, tiếp tục nói:
"Hay là ta mời đại đội trưởng đến hỗ trợ viết cái giấy chứng minh phân gia?"
Lúc mới bắt đầu, Tô Mang còn cho rằng Cố Kim An chỉ là tùy t·i·ệ·n nói như vậy, nhưng hiện tại xem ra, hắn là thật sự nghiêm túc.
Trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác đau lòng thay cho Cố Kim An, hắn là b·ị· t·h·ư·ơ·n·g sâu đậm, nên mới có ý nghĩ muốn phân gia!
Cố phụ hiện tại đúng là đ·â·m lao thì phải th·e·o lao, bị Cố Kim An buộc phải đưa ra quyết định.
Hắn nhìn dáng vẻ của Cố Kim An có vẻ như rất nghiêm túc, vậy...
"Muốn phân gia có thể, bất quá ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện." Đây là kết quả tốt nhất mà Cố phụ nghĩ đến.
Dù sao Cố Kim An cũng không phải người của Cố gia hắn, phân gia liền phân gia! Bất quá chuyện của Lão tam, hắn vẫn phải giúp đỡ giải quyết.
Tô Mang bị Cố phụ vô nhân tính làm cho kinh ngạc đến ngây người, đến nước này mà hắn còn có thể đưa ra điều kiện với Cố Kim An, đây rốt cuộc là một người phụ thân có thể làm ra chuyện như vậy sao? Tô Mang không khỏi bắt đầu hoài nghi về mối q·u·a·n h·ệ cha con giữa Cố Kim An và Cố phụ.
Cố Kim An nghe được những lời Cố phụ nói, tim nhói đau, đây chính là phụ thân của hắn?!
"Phân gia có thể, nhưng yêu cầu của ông, thứ cho ta không thể giải quyết!" Cố Kim An âm thanh lạnh lùng nói.
"Ngươi..."
Hai bên rơi vào cục diện bế tắc.
~~ Hết chương 141 ~~
Bạn cần đăng nhập để bình luận