Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 422: Cảnh cáo Cố gia người (length: 7839)

Nhà Tô Mang được chia khoảng bảy, tám cân thịt, Tô Mang đều chọn thành xương sườn, qua năm cả nhà quây quần bên lò lửa gặm xương cốt, như vậy mới có không khí tết.
Đại đội trưởng thấy nàng chọn toàn những thứ không đáng giá tiền, liền hào phóng cho thêm nàng hai cân, các thôn dân cũng không ai nói gì. Nàng hiện tại chính là đại công thần của thôn, đừng nói hai cân xương sườn, cho dù có cho nàng thêm hai cân thịt mỡ, các thôn dân cũng không dám có ý kiến.
Cuối cùng bản thân nàng lại bỏ tiền ra mua hai miếng thịt chân sau và một lượng móng giò heo. Móng giò heo để dành lúc ở cữ ăn, hiện tại trời lạnh, có thể cất giữ được.
Thịt chân sau để lại lúc ăn tết làm sủi cảo, và hai ngày nữa làm thịt viên dùng.
Lão thái thái nói ăn tết thì nên làm thịt viên.
Ngày 25 hôm nay, trong sân nhà Tô Mang đã vang lên tiếng dao thái rau lách cách lanh canh, ống khói nhà bếp cũng bốc lên.
Hôm nay, Ngô tiểu thúc cùng lão thái thái đang làm thịt viên.
Ngô Kim An cũng không nhàn rỗi, hắn đang nhào bột, lão thái thái nói ngày mai muốn làm quẩy và bánh tai voi.
Không chỉ ngày mai, mà cho đến mấy ngày tết, đều được lão thái thái sắp xếp kín mít.
Cách tết càng gần, không khí năm mới lại càng nồng đậm.
Trong nhà nhàn rỗi chỉ còn lại lão gia tử cùng Tô Mang.
Lão thái thái thấy lão gia tử ngồi phơi nắng trong sân, nhìn chướng mắt, liền đuổi ông ra ngoài đi bộ, mọi người đều đang bận, chỉ mình ông như một lão gia ngồi phơi nắng trong sân, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
Cháu dâu đó là đang mang thai, không làm được việc, còn lão gia thì không có mang thai.
Lão gia tử hừ lạnh một tiếng, chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Lão gia tử đi ra ngoài một lát, liền nổi giận đùng đùng bước vào sân.
Lão thái thái vừa thấy bộ dạng này của ông, liền cười trêu ghẹo:
"Sao thế, đi ra ngoài một chuyến, cùng người khác đánh nhau à?"
Lão gia tử nhìn xem bị chọc tức không nhẹ, râu rung rung, hừ lạnh một tiếng.
"Đụng phải một bà điên."
Lão thái thái không phúc hậu bật cười, "Thế nào, bà ta quấn lấy ông nói chuyện à?" Cũng không phải còn trẻ trung, bị một lão bà tử khác lôi kéo nói chuyện thì có gì mà phải tức giận.
Lão gia tử cau mày trừng mắt nhìn lão thái thái, tức giận nói:
"Một bà điên, chặn ta không cho đi, nói cái gì mà bà ta là mẹ chồng trước của cháu dâu, là nương của tiểu tôn tử, nói cái gì bà ta có công nuôi dưỡng tiểu tôn tử, tiểu tôn tử hiện tại tìm được người thân, không thể quên bà ta là dưỡng mẫu. Đúng là nói hươu nói vượn."
Ngô tiểu thúc ở bên nghe vậy, con ngươi khẽ lóe lên, trấn an hai câu với lão gia tử, rồi đem quan hệ giữa Cố mẫu và Cố Kim An nói cho hai vị lão nhân nghe.
Lão thái thái nghe xong, tức giận không nhẹ, từ trên ghế đứng dậy, mắng to:
"Đồ lão bà tử không biết xấu hổ, chúng ta không đi tìm bà ta tính sổ, bà ta lại chủ động tìm tới cửa, xem ta trị bà ta thế nào." Nói rồi liền muốn xông ra cửa, nhìn xem còn kích động hơn cả lão gia tử.
Tiểu tôn tử nhà bà mấy năm nay chịu biết bao khổ cực, nghĩ tới việc bà ta nuôi tiểu tôn tử một thời gian không tính toán với bà ta, vậy mà bà ta lại còn mặt mũi đòi thù lao, không phải là nghĩ đến rắm cũng đòi ăn đấy chứ.
Lão thái thái tức không nhẹ, nếu không phải Ngô tiểu thúc và Ngô Kim An ngăn cản, sợ là thật sự muốn tìm tới Lão Cố gia, đại náo một trận với Cố mẫu.
Lão gia tử vốn đang tức giận, thấy lão thái thái còn tức giận hơn mình, ngược lại không giận nữa, còn nhẹ giọng trấn an lão thái thái.
"Bà không cần chấp nhặt với bà ta, thật hạ giá, đó chính là một bà điên." Lão gia tử nói có phần uyển chuyển, Cố mẫu so với bà điên còn quá phận hơn, nếu không phải lão gia tử tuổi đã lớn, còn tưởng bà ta là chuyên môn tới ăn vạ, lừa gạt ông.
Lão gia tử vừa đi ra cuối thôn, liền bị Cố mẫu đột nhiên xuất hiện chặn đường. Cố mẫu như là cố ý đứng chờ lão gia tử.
Không nói lời nào, đứng trước mặt lão gia tử khóc lóc nỉ non, kêu oan, nói mấy năm nay mình không dễ dàng gì, khiến lão gia tử sợ hãi không nhẹ.
Lão gia tử thấy Cố mẫu càng nói càng thái quá, liền nhấc chân rời đi, ai ngờ Cố mẫu không biết xấu hổ, ôm lấy chân lão gia tử.
Lão gia tử vất vả lắm mới tránh thoát, cũng không còn tâm trạng đi dạo nữa, trực tiếp nổi giận đùng đùng trở về nhà.
Lão thái thái: "Đây là chuyện mất mặt hay sao?"
Lão gia tử: "..."
Cuối cùng vẫn là Ngô Kim An nhẹ giọng trấn an cơn giận của lão thái thái.
Lão gia tử: Thật là đối xử khác biệt mà.
Ăn xong cơm trưa, Ngô Kim An và Tô Mang nói với Ngô tiểu thúc một tiếng, rồi ra ngoài.
Lão thái thái nhìn tiểu tôn tử đi ra khỏi cổng viện, hỏi Ngô tiểu thúc ở bên:
"Kim An đi đâu vậy?"
Ngô tiểu thúc cười cười."Thay bà và lão gia tử trút giận đi thôi." Nói gì thì nói vẫn là hài tử Ngô gia, tính cách bênh vực người nhà là giống hệt mọi người.
Lão thái thái nghe vậy vui vẻ, mông rời khỏi ghế, muốn đi ra ngoài sân."Ta phải đi xem cháu ta, đừng để lão bà tử không phân biệt phải trái kia bắt nạt nó."
Ngô tiểu thúc nhanh chóng đứng lên ngăn cản lão thái thái.
"Nương. Nương đừng đi, kẻo người trong thôn chê cười."
Lão thái thái cổ vươn lên, hừ lạnh nói:
"Xem ai cười? Là lão bà tử kia không phân biệt phải trái, không phải sớm đã đoạn tuyệt quan hệ rồi sao, hiện tại tìm tới cửa không phải tìm tới mẹ à?"
Ngô tiểu thúc đau đầu nhìn thoáng qua lão gia tử, muốn lão gia tử khuyên nhủ lão thái thái một chút, cũng không biết có phải do tiếp xúc lâu với các lão thái thái trong thôn hay không, mà tính tình mẹ hắn càng ngày càng nóng nảy.
Lão gia tử ho một tiếng.
"Lão bà, bà ngồi xuống đi, lớn tuổi rồi còn thích làm loạn, bà phải tin tưởng năng lực của cháu trai, nó sẽ không chịu thiệt thòi." Ông cũng đã hiểu, tiểu tôn tử và tiểu nhi tử giống nhau, xấu bụng, trọng điểm còn nhiều, chính là điều mà mọi người hay gọi là phúc hắc đấy.
Tô Mang ở bên cạnh cũng lên tiếng khuyên lão thái thái.
"Nãi nãi, gia gia nói đúng, Kim An hắn sẽ không để mình chịu thiệt thòi, chúng ta cứ yên ổn ở nhà, chờ tin tức tốt của hắn."
Lúc này lão thái thái mới ngồi xuống lần nữa.
Ngô Kim An trực tiếp xông tới Lão Cố gia, trước mặt Cố mẫu, Cố đại ca và Cố nhị ca, ném tờ giấy đoạn thân thư đã ký lúc trước vào mặt bọn họ, lên tiếng cảnh cáo.
"Ta bây giờ không có bất cứ quan hệ nào với các người, hy vọng các người đừng chạy đến trước mặt người nhà ta mà nói bậy." Lời này là nhìn chằm chằm Cố mẫu mà nói.
Cố mẫu có chút chột dạ, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng Ngô Kim An.
Cố đại ca và Cố nhị ca căn bản không biết chuyện Cố mẫu đi tìm lão gia tử, lúc này ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của nương mình, liền biết bà ta lại gây chuyện rồi.
Cười hề hề xin lỗi Ngô Kim An, lại cam đoan, Ngô Kim An mới cầm tờ giấy đoạn thân thư rời đi, đi tới cửa viện, lại xoay người cảnh cáo một câu: Nếu như có lần sau, hắn không ngại báo công an, để bọn họ giải quyết.
Cố đại ca và Cố nhị ca sợ hãi không nhẹ, vội vàng cam đoan, Ngô Kim An lúc này mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Sau khi Ngô Kim An đi, Cố đại ca và Cố nhị ca bắt đầu thẩm vấn Cố mẫu.
Cố mẫu bây giờ đối với hai đứa con trai phần nhiều là sợ hãi, không dám giấu giếm, đem chuyện mình làm hôm nay kể lại hết.
Cố đại ca và Cố nhị ca nghe xong tức giận không nhẹ, cũng không màng Cố mẫu là nương của bọn họ, chỉ vào mũi Cố mẫu uy hiếp, bà ta nếu còn dám làm chuyện như vậy nữa, thì đừng trách bọn họ làm nhi tử nhẫn tâm, bọn họ cũng sẽ cùng bà ta đoạn tuyệt quan hệ.
Cố mẫu sợ hãi không nhẹ, tại chỗ thề độc cam đoan.
Cố đại ca và Cố nhị ca lúc này mới bỏ qua. Bất quá bọn họ cũng không quá tin tưởng Cố mẫu, trở lại phòng ở liền dặn dò nương tử và các con mình, bảo bọn họ chú ý hơn đến động tĩnh của Cố mẫu, để bà không làm tiếp những chuyện sai lầm nữa.
Cố gia bọn họ, rốt cuộc không chịu nổi một chút phong ba nào nữa.
==============================END-422============================..
Bạn cần đăng nhập để bình luận