Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 418: Ngô Kim An cáo trạng (length: 7638)

Lão thái thái nhe răng cười về nhà, vừa về đến nhà liền khoe khoang với lão gia tử, hôm nay ở trong thôn bà nhận thức được mấy người chị em tốt, ngày mai bà còn muốn đi tìm mấy người chị em đó tán gẫu.
Có lẽ là ở thành phố B lâu rồi, vừa về thôn, thiên tính của lão thái thái được giải phóng, cả người so với khi ở thành phố B cũng hoạt bát hơn không ít.
Lão gia tử tuy ngoài miệng ghét bỏ lão thái thái nhiều chuyện, nhưng cũng không ngăn cản, đến tuổi này của bọn họ, vui vẻ là quan trọng nhất.
Hiếm khi thấy lão bà tử vui vẻ như vậy, cứ mặc bà ấy đi!
Bữa tối ăn mì vằn thắn, lần này làm rất nhiều, đảm bảo mỗi người đều có thể ăn no.
Lão gia tử có vẻ rất thích ăn mì vằn thắn, liền ăn ba bát lớn, cuối cùng vẫn là lão thái thái sợ ông chướng bụng, mới cản lại.
Lão gia tử cũng thích ăn dưa muối và đồ chua do Tô Mang làm, một miếng mì, một miếng dưa, ăn rất ngon miệng, ăn xong còn chép miệng, phân phó lão thái thái bên cạnh, bảo bà có thời gian rảnh thì học cháu dâu cách làm đồ chua, chờ về thành phố B thì làm cho ông ăn.
Ăn xong bữa tối, mọi người liền sớm nghỉ ngơi, ba người lão gia tử ngồi xe lửa ba ngày, nhất định là mệt mỏi, cũng chỉ là nhìn thấy tiểu tôn tử, tâm tình kích động, mới cố gắng chống đỡ một ngày không ngủ.
Ngày thứ hai ăn xong điểm tâm, Ngô tiểu thúc cùng Ngô Kim An liền cưỡi xe đạp đi trấn.
Bọn họ theo lời lão thái thái phân phó đi trấn mua đồ, lần này cần mua không ít thứ, lão thái thái bảo bọn họ mua luôn đồ dùng cho ngày Tết, khoảng mười ngày nữa là đến Tết rồi, đến lúc đó người mua đồ khẳng định sẽ rất nhiều, sợ là không mua được đồ tốt.
Ngô Kim An mượn xe đạp của đại đội trưởng, hai cha con cùng đi trấn.
Lão gia tử và lão thái thái đều là những người không chịu ngồi yên, Ngô Kim An và Ngô tiểu thúc vừa đi, hai người cũng không ở yên được, đi vòng vòng trong sân, chỗ này nhìn xem, chỗ kia sờ sờ, muốn tìm chút việc để làm.
Trong nhà cũng không có việc gì cho hai người làm, Tô Mang liền đề nghị hai người ra ngoài đi dạo, ở nông thôn không khí xác thực trong lành hơn so với trong thành phố; lão gia tử, lão thái thái rất hài lòng điểm này.
Hai người dặn dò Tô Mang vài câu rồi ra ngoài.
Tô Mang là một phụ nữ có thai hành động bất tiện, liền không đi cùng, nàng cũng không nhàn rỗi, đem đồ ăn trong nhà kiểm kê một chút, thừa dịp trong nhà không có ai, đổ thêm ít gạo và bột vào thùng gạo, thùng bột, lại đổi với Tiểu Đoàn Đoàn một khối thịt heo, tính toán buổi tối làm sủi cảo ăn.
Nếu lão thái thái hỏi đến, liền nói mấy ngày trước mua chưa ăn hết, đông cứng ở phòng bếp.
Làm xong hết thảy, liền rảnh rỗi, vừa ngồi không được bao lâu, cổng viện liền vang lên.
Ngoài cửa đứng là Tưởng Hạo, hắn đến nhà lấy nước nóng.
Mấy ngày nay đều là Cố Kim An trực tiếp đem bình nước nóng đưa qua, hôm nay Cố Kim An không có ở nhà, hắn chỉ có thể đến nhà lấy.
Mấy hôm nay Tô Mang vẫn luôn ở nhà, rất nhiều ngày không gặp Tưởng Hạo, lần này thấy hắn cảm thấy hắn thay đổi rất nhiều.
Trông có vẻ thành thục, chững chạc hơn trước kia, giữa lông mày có ưu sầu nhàn nhạt, xem ra chuyện của Tưởng Viện Viện đối với hắn ảnh hưởng vẫn là rất lớn.
Tô Mang đưa bình nước nóng cho Tưởng Hạo, hắn nói cảm ơn, cũng không nói gì thêm, liền xách bình nước nóng rời đi.
Hai cha con Ngô tiểu thúc không đến giữa trưa liền trở về, hai người xe đạp đều đeo đầy đồ, bọn họ rất nghe lời lão thái thái, cơ hồ đem tất cả những gì có ở trong cửa hàng cung tiêu đều mua về.
Lão thái thái rất hài lòng, chỉ huy Ngô tiểu thúc đem đồ đạc cất vào chỗ cũ; Ngô Kim An muốn hỗ trợ, bị lão thái thái kéo lại.
"Chỉ có chút việc cỏn con này, để cha con làm là được rồi, tiểu tôn tử nghỉ ngơi một chút đi."
Hai ngày nay, tình thân Ngô Kim An cảm nhận được so với hai mươi năm ở Cố gia còn nhiều hơn, mấy ngày nay tâm trạng của hắn rất vui vẻ.
Từ ban đầu không quen với sự nhiệt tình của lão thái thái, đến bây giờ đã có thể thản nhiên tiếp nhận.
Bữa trưa vẫn là Ngô Kim An và Ngô tiểu thúc cùng nhau làm, hai cha con rất thích không khí cùng nhau nấu cơm, lão thái thái và lão gia tử cũng thích xem bọn họ cùng nhau nấu cơm, liên quan đến việc ai nấu cơm trong nhà, ý kiến của mọi người hiếm khi lại nhất trí như vậy.
Trong nhà thêm ba người, sẽ có một chút bất tiện, nhưng phần nhiều là vui vẻ, mỗi ngày trong nhà đều tràn ngập tiếng nói tiếng cười, không khí náo nhiệt chưa từng có.
Từ khi ba người lão gia tử tới nhà, Tô Mang cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn bình thường, mỗi ngày giống như còn chưa làm gì, một ngày đã kết thúc.
Mấy ngày nay tâm trạng của nàng cũng rất vui vẻ, lão gia tử và lão thái thái có lẽ là "yêu ai yêu cả đường đi", đối với nàng còn tốt hơn so với Ngô Kim An.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, ba người lão gia tử đến thôn đã được năm ngày.
Hôm nay là ngày mười tám tháng chạp, phòng ở của Tưởng Hạo ở sát vách cuối cùng cũng xây xong, sáng sớm liền nghe được âm thanh chúc mừng náo nhiệt từ bên đó truyền đến.
Tối qua khi Tưởng Hạo tới nhà trả bình nước nóng, có mời Ngô Kim An, nói hôm nay hắn muốn mời những người thợ xây nhà và đại đội trưởng ăn cơm, bảo Ngô Kim An nếu ngày mai có thời gian thì cùng đi, Ngô Kim An từ chối.
Hắn tự nhận là quan hệ của hắn và Tưởng Hạo còn chưa tới mức có thể mời ăn cơm.
Sau khi Tưởng Hạo đi, Ngô tiểu thúc liền hỏi đến thân phận của Tưởng Hạo, hắn cảm thấy Tưởng Hạo trông có chút quen mắt.
Ngô Kim An cũng không giấu diếm, giải thích qua loa thân phận của Tưởng Hạo.
Ngô tiểu thúc bỗng nhiên liền nghĩ đến chuyện Ngô Kim An nhờ hắn điều tra trong thư, mấy ngày nay vui vẻ quá, thế nên quên mất chuyện quan trọng như vậy.
Ngô Kim An cũng không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt trịnh trọng đem chuyện xảy ra trong khoảng thời gian trước nói cho Ngô tiểu thúc.
Cố ý nói một chút chuyện vợ hắn thiếu chút nữa bị Quý Vũ Nhu và Tưởng Viện Viện làm cho sảy thai.
Ngô tiểu thúc nghe xong vừa tức vừa vội, không đợi hắn kịp phản ứng, lão gia tử ở bên cạnh liền lạnh giọng lên tiếng.
"Thanh Phong, ngày mai con lại đi trấn một chuyến, phát một bức điện cho lão Quý, nói cho hắn biết chuyện đứa cháu gái "mất mặt xấu hổ" kia của hắn suýt chút nữa hại cháu dâu ta sảy thai."
Ngô tiểu thúc đỏ mắt gật đầu.
Lão thái thái khóc đỏ mắt, lôi kéo Tô Mang rất chặt.
Đối với việc cáo trạng lần này của Ngô Kim An, Tô Mang có chút không hiểu.
Chờ trong nhà chỉ còn hai người bọn họ, Tô Mang hỏi ra nghi vấn.
Cố Kim An vẻ mặt trịnh trọng, "Vợ à, ta luôn cảm thấy chuyện của ba người Cố Vệ Dân còn có thể có đảo ngược, ta không yên lòng."
Cẩn thận nghĩ lại, lời Ngô Kim An nói cũng có lý, Cố Vệ Dân và Tưởng Viện Viện dù sao cũng là nam nữ chính trong truyện, không có khả năng dễ dàng "hạ màn" như vậy.
Tuy nói Tưởng Hạo đã trở thành hàng xóm nhà mình, nhưng hai nhà không thường xuyên qua lại.
Nghe lão thái thái nói, nhà hàng xóm đối diện có thêm một đứa bé, Tưởng thanh niên trí thức vừa nhìn liền biết không phải người biết chăm sóc trẻ con, tư thế ôm đứa bé còn không đúng.
May mà đứa bé ngoan ngoãn, không khóc cũng không quấy.
Lão thái thái nói đứa bé chính là con của Tưởng Viện Viện, mấy ngày xây nhà, Tưởng Hạo đem nó giao cho Vương gia thím chăm sóc, nhà vừa xây xong liền đón về.
Hôm nay là mười chín tháng chạp, trong thôn có một chiếc xe con đi vào, chiếc xe vừa vào thôn liền hỏi thăm vị trí của xưởng trong thôn.
==============================END-418============================..
Bạn cần đăng nhập để bình luận