Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 413: Đến (length: 7902)

Tô Mang và Cố Kim An không đợi được thư của chú Ngô, ngược lại là chờ được người của hắn đến.
Ngày mười ba tháng chạp hôm nay, chú Ngô cùng ông cụ, bà cụ ngồi xe lửa ba ngày cuối cùng đã tới huyện R.
Dù sao tuổi cũng đã cao, ông cụ và bà cụ cho dù thân thể rất khỏe mạnh, ngồi xe lửa ba ngày, thân thể cũng có chút không chịu nổi.
Xuống xe lửa, hít thở không khí mới mẻ bên ngoài, bà cụ cảm thấy mình triệt để sống lại.
Bà cụ liếc nhìn quần áo trên người mình, ghét bỏ nhíu mày.
"Con trai, ta trước tìm một chỗ chỉnh đốn một chút đi." Mặc quần áo có mùi đi gặp cháu trai nhỏ một nhà, bà cụ cảm thấy có chút thất lễ.
Bà muốn đem chính mình tốt nhất một mặt bày ra cho tiểu tôn tử.
Ông cụ ở bên cạnh hừ một tiếng."Vô cùng chú trọng." Nhớ năm đó hắn một tháng không thay giặt quần áo không cũng qua được sao.
Bà cụ quay đầu trừng mắt ông cụ, tức giận nói."Vậy lát nữa ông mặc bộ quần áo có mùi này đi gặp cháu trai nhỏ và cháu dâu đi."
Ông cụ dùng mũi ngửi ngửi, hương vị xác thật không dễ ngửi.
Mặt trầm xuống đối một bên Ngô tiểu thúc phân phó.
"Không nghe thấy nương con nói sao? Trước tìm một chỗ chỉnh đốn một chút."
Chú Ngô trên lưng vác bao lớn, eo ép có chút cong, chịu thương chịu khó nghe ông cụ cùng bà cụ phân phó.
Lần trước đến qua một lần, hắn biết nhà khách ở vị trí nào, mang theo ông cụ cùng bà cụ đi trước nhà khách.
Đến nhà khách, dàn xếp xong ông cụ và bà cụ, hắn chào hỏi rồi đi ra ngoài.
Hắn cũng là bỗng nhiên mới nhớ tới chính mình quên một chuyện rất trọng yếu, hắn muốn đi bưu cục phát một bức điện báo.
Một đường vội vã đuổi tới bưu cục, phát xong điện báo, lại cho lão gia tử, lão thái thái mua chút đồ ăn.
Đồ ăn trên xe lửa thật sự rất khó ăn, chính là lão gia tử chưa bao giờ kén ăn, cũng chưa ăn vài miếng.
Hắn hiện tại rất tưởng niệm tay nghề nấu cơm của con trai, cũng rất hoài niệm khoảng thời gian cùng con trai nấu cơm chung.
Trở lại nhà khách, ông cụ, bà cụ đã thu thập chỉnh tề.
Bà cụ lại khôi phục vẻ tinh xảo ngày xưa, tóc được chải chuốt ngay ngắn sau ót, trên người đổi lại quần áo mới mua ở cửa hàng hữu nghị, là vợ của con trai cả - Văn Nhã lựa chọn, áo bành tô vải nỉ màu nâu, vừa thấy chính là lão thái thái có mặt mũi ở nơi khác đến.
Ông cụ cũng đổi lại quần áo mới, mặc trên người một bộ áo Tôn Trung Sơn màu đen, sau lưng đứng rất thẳng, lúc này nghiêm mặt, rất có uy nghiêm.
Sau lưng hắn, trên giường để một kiện quân phục màu xanh, là áo bành tô quân đội mà trước đây hắn thường mặc.
Lão thái thái thấy con trai đã đến, nhanh chóng hỏi ý kiến của hắn.
"Con trai, con xem nương mặc bộ áo quần này có được không?"
Chú Ngô gật gật đầu, tán dương:
"Được, nương mặc bộ quần áo này thật là đẹp mắt, Đại tẩu ánh mắt không sai."
Bà cụ ở chỗ ông cụ bị chọc tức lập tức cân bằng, trừng mắt đối diện ông cụ, âm dương quái khí."Vẫn là con trai ta có mắt nhìn, không giống lão già nào đó, đôi mắt giống như là không mang theo ra ngoài."
Ông cụ nghe đối diện bà cụ chỉ chó mắng mèo, khí thổi râu.
Chú Ngô thấy thế, vội vàng đem bữa sáng đã mua để lên bàn, chào hỏi ông cụ cùng bà cụ ăn một ít, còn hắn nhanh chóng chạy vào buồng vệ sinh.
Ông cụ cùng bà cụ cãi nhau hơn nửa đời người, hắn làm con trai ai cũng không thể giúp.
Chờ Ngô tiểu thúc thu thập xong, thay quần áo mới, ba người liền nhanh chóng đi bến xe.
Ông cụ và bà cụ có lẽ là nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, tinh khí thần lập tức trở lại, nhìn xem còn có tinh thần hơn cả Ngô tiểu thúc.
Vác bao to đi ở sau lưng Ngô tiểu thúc, trong lòng tự hỏi cả vạn lần không biết mẹ hắn rốt cuộc bỏ vật gì vào bao to mà nặng như thế.
Chờ về nhà, hắn nhất định muốn mở ra nhìn một cái.
Ngồi xe hơi dùng gần một giờ, đến trấn Hồng Tinh đã là mười giờ rưỡi.
Ông cụ cùng bà cụ càng gần Cố Kim An, tâm tình càng phấn khởi, tinh thần cũng càng tốt.
Hai người thúc giục Ngô tiểu thúc mau mau, dẫn bọn hắn đi ngồi xe bò.
Mùa đông tất cả mọi người nhàn rỗi, Vương thúc sinh ý cũng khá, mấy bà già trong thôn mỗi ngày đi trấn trên không ít.
Ngô tiểu thúc mang theo ông cụ cùng bà cụ đuổi tới cửa thôn, liền nhìn đến Vương thúc cùng xe bò của hắn.
Vương thúc đối Ngô tiểu thúc có ấn tượng, lại một lần nữa nhìn đến Ngô tiểu thúc, còn có chút kích động.
"Lão tiểu thúc, ngài đây là lại tới xem Lão tiểu a." Lão tiểu thúc xem ra so với lần trước còn quý khí hơn, mặc trên người là áo bành tô quân đội, trên chân còn mang giày da, còn có bên cạnh hắn ông cụ cùng bà cụ, một thân quý khí, đặc biệt là ông cụ mặc áo bành tô, lưng đứng rất thẳng, vẻ mặt nghiêm túc kia, vừa thấy chính là người đã từng làm bộ đội.
Ngô tiểu thúc cười cười.
"Ân, đến xem Kim An."
Sau đó lại đối Vương thúc giới thiệu một chút thân phận của ông cụ cùng bà cụ.
"Lão ca, đây là gia gia cùng nãi nãi của Kim An, cùng ta đến xem Kim An."
Vương thúc luống cuống hướng ông cụ cùng bà cụ chào hỏi.
Trái lại ông cụ cùng bà cụ liền hào phóng hơn nhiều, thoải mái cùng Vương thúc chào hỏi, ông cụ còn vươn tay cùng Vương thúc bắt tay một chút.
Vương thúc cảm động muốn chết, hắn không nghĩ tới ông cụ nhìn qua nghiêm túc, người lại rất dễ ở chung.
Sờ chính mình vừa mới bắt tay ông cụ, cười đôi mắt đều híp lại thành một cái khe.
"Lão ca, ta khi nào thì về thôn?" Ngô tiểu thúc nhìn xem con đường quen thuộc, muốn gặp con trai tâm tình càng bức thiết.
Vương thúc hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn mặt trời, về thôn còn phải chờ thêm một lát, mấy bà già trong thôn vừa rảnh rỗi liền bắt đầu đi dạo cung tiêu xã, cũng mặc kệ có mua được đồ hay không, chỉ cần biết đi dạo, không tới mười hai giờ các nàng sẽ không trở lại.
"Ngô đồng chí, lão gia tử, lão thái thái, các ngài lên xe, ta trước đưa các ngài trở về."
Ngô tiểu thúc do dự nói:
"Không đợi những người khác sao?"
Vương thúc khoát tay, "Các nàng còn muốn chút thời gian nữa, ta trước đưa các ngài trở về, sau đó sẽ đến đón các nàng."
Ngô tiểu thúc hơi do dự liền chào hỏi ông cụ cùng bà cụ lên xe bò, nghĩ thầm, đợi xuống xe sẽ trả thêm tiền xe.
Ông cụ trước kia ngồi qua xe bò, lại một lần nữa ngồi xe bò còn có chút hoài niệm, cả người dịu dàng không ít, mặt cũng không còn căng, chủ động tìm Vương thúc trò chuyện.
Trong chốc lát nói chuyện trong thôn thu hoạch, một hồi lại nói chuyện tình hình hiện tại trong thôn, có chút dáng vẻ của đại lãnh đạo xuống nông thôn thể nghiệm dân tình.
Vương thúc cũng không dám giấu diếm, một năm một mười nói.
Cuối cùng còn nói đến chuyện Cố Vệ Dân đầu cơ trục lợi bị bắt, nữ thanh niên trí thức ở điểm thanh niên trí thức bị người khác tố giác rồi bị điều đến Tây Bắc.
Ngô tiểu thúc rất quen thuộc Cố Vệ Dân, nghe vậy con ngươi lóe lóe, bất động thanh sắc tìm hiểu một ít tin tức, lại hỏi tình hình hiện tại của Cố Kim An, xách tâm mới hoàn toàn buông xuống.
Ông cụ lại rất hứng thú với chuyện nữ thanh niên trí thức bị tố giác. Không ra hắn sở liệu, cái kia nữ thanh niên trí thức bị tố giác hẳn chính là "mất mặt xấu hổ" của cháu gái Lão Quý đầu.
Vương thúc xem lão gia tử rất hứng thú với chuyện của Quý thanh niên trí thức, liền không dám giấu diếm mà kể hết, bao gồm Quý Vũ Nhu bị hủy dung, ca của Quý Vũ Nhu đến trong thôn, cuối cùng Quý Vũ Nhu bị đưa đến Tây Bắc.
Ông cụ nghe xong con ngươi sâu thẳm, không nghĩ tới Lão Quý đầu vẫn là một kẻ lòng dạ ác độc, ngay cả cháu gái ruột cũng không tha.
Bất quá, Lão Quý đầu làm đúng, nếu cháu gái không biết xấu hổ như vậy ở Ngô gia hắn, sớm đã bị đuổi ra khỏi nhà.
==============================END-413============================
Bạn cần đăng nhập để bình luận