Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 427: Cố mẫu qua đời (length: 7698)

Tô Mang nghe được tin Lý quả phụ sinh non và Cố lão bà mụ trượt chân, đã là khi tuyết ngừng, thời tiết quang đãng.
Xuống nửa tháng tuyết, người nhà nàng đều không có đi ra ngoài, hơn nữa nhà nàng ở cuối thôn, tin tức tương đối lạc hậu.
Trời khó khăn lắm mới quang đãng, nghẹn nửa tháng, lão gia tử cùng lão thái thái rốt cuộc có thể ra ngoài.
Chuyện Lý quả phụ sinh non và Cố mẫu trượt chân là do các chị em của lão thái thái nói cho nàng biết.
Do lần trước Cố lão bà mụ ngăn cản lão gia tử tố khổ, lão thái thái liền có ấn tượng với người nhà họ Cố.
Về nhà sau liền nói tin tức này với mọi người.
Thấy thái thái nói đến khô cả họng, Ngô Kim An vội vàng đem nước ấm đã để nguội đưa tới trước mặt lão thái thái.
Hắn sao lại cảm thấy nãi nãi bị các đại thẩm trong thôn đồng hóa rồi?
Lão thái thái nhận nước Ngô Kim An đưa tới, uống một ngụm lớn, tiếp tục nói:
"Ta xem a, kia lão bà tử cũng xem như trừng phạt đúng tội, nàng đây là gặp báo ứng, đến nỗi thân tôn nữ của mình cũng không nhận ra, có lẽ là ông trời cũng thấy bất bình."
Lão thái thái đến bây giờ vẫn còn vì Tưởng Hạo và Cố Điềm Điềm mà kêu bất bình.
Nàng không thể lý giải được hành động của Cố mẫu, cũng chưa từng thấy qua lão bà tử nào ngoan tâm như vậy.
Cảm thấy nàng ta là bị trừng phạt đúng tội.
Những người khác cười cười không nói chuyện, kỳ thật trong lòng đều tán đồng cách nói của lão thái thái.
Cố mẫu không phải là trừng phạt đúng tội sao, bất quá bọn hắn đều không phải người lắm mồm, chuyện của người khác nghe một chút liền thôi, không cần thiết phải lấy ra nói chuyện.
...
Cố Điềm Điềm hạ sốt sau, Tưởng Hạo ôm hài tử đến cửa cảm tạ.
Nếu không phải Ngô Kim An cho viên t·h·u·ố·c hạ sốt kia, Cố Điềm Điềm chỉ sợ đã...
Tô Mang lần đầu tiên nhìn thấy Cố Điềm Điềm, cùng nàng trong tưởng tượng, đứa bé này giống hệt nhau, nhỏ gầy, nhưng rất đáng yêu, chính là miệng hở, xem ra có chút ảnh hưởng đến hài tử.
Vấn đề kỳ thật không lớn, có thể tìm bệnh viện xem, cho hài tử làm phẫu thuật.
Bất quá, nàng không biết bệnh viện niên đại này có thể làm loại phẫu thuật này hay không.
Ngược lại là lão gia tử ở một bên lên tiếng.
"Tiểu Tưởng, có cơ hội có thể mang theo hài tử đi bệnh viện B Thị xem, chỗ đó hẳn là có thể làm phẫu thuật."
Có lẽ là lập tức muốn làm lão thái gia, lão gia tử gần đây tính tình mềm nhũn không ít, nhìn đến dáng vẻ Cố Điềm Điềm, không đành lòng xách miệng.
Tưởng Hạo nghe vậy, trong mắt hiện lên một vòng ánh sáng, hỏi chi tiết lão gia tử về chuyện bệnh viện B Thị, có được câu trả lời khẳng định, cảm kích lão gia tử một phen, liền ôm Cố Điềm Điềm về nhà.
Trong lòng thì hạ quyết tâm, chờ hắn có cơ hội nhất định sẽ dẫn Điềm Điềm đi bệnh viện B Thị xem, hắn muốn Điềm Điềm giống như những hài tử bình thường khác.
Loại tình huống này của Cố Điềm Điềm, Tưởng Hạo lo lắng nhất chính là chờ nàng lớn lên một chút sẽ bị hài tử trong thôn giễu cợt.
Nhìn bóng lưng Tưởng Hạo rời đi, lão gia tử khen một câu.
"Tiểu Tưởng là người hiểu chuyện." Hắn còn tưởng rằng tiểu Tưởng sẽ thừa cơ đưa ra yêu cầu hắn hỗ trợ liên hệ bệnh viện B Thị, không nghĩ tới người ta chỉ là hỏi một chút tình hình cụ thể, không nói gì liền ôm hài tử đi.
Lão thái thái ở một bên đồng ý nói:
"Tiểu Tưởng đứa nhỏ này là đứa tốt, đáng tiếc ta không có cháu gái chưa xuất giá, nếu không ta đều muốn cho tiểu Tưởng làm cháu rể chúng ta."
Lão thái thái là thật sự rất hài lòng với Tưởng Hạo, chỉ riêng việc hắn, một đại nam nhân, có thể đem Cố Điềm Điềm chiếu cố tốt, so với một ít cha ruột đều làm hết phận sự, liền đáng giá cho nàng lão bà tử này khen ngợi.
Lão gia tử hừ lạnh một tiếng.
"Ngươi được bỏ ngay cái tâm tư đó đi, Tưởng gia hiện tại tình huống thế nào, ngươi cũng không phải không biết." Ngô gia khó khăn lắm mới ổn định lại, hắn cũng không muốn lại gây thêm phiền toái.
Lão thái thái dừng một chút, tức giận đáp lại.
"Ta nói là nói vậy thôi." Nàng có thể không biết Tưởng gia là tình huống gì sao? Nàng lão bà tử này còn chưa hồ đồ đâu.
Ngô Kim An và Tô Mang đã thành thói quen lão gia tử cùng lão thái thái mỗi ngày đều muốn đấu võ mồm, liếc nhau, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Tục ngữ nói: "Nhà có một lão, như có một bảo", nhà nàng bây giờ là có hai bảo bối, hai người bọn họ giúp ai đều không đúng; đơn giản là không giúp bên nào, theo bọn họ phát huy, dù sao mỗi lần thỏa hiệp đều là lão gia tử.
Thời tiết quang đãng được ba ngày, xưởng trưởng Vương của xưởng nhật hóa G thị mang theo hai người đến trong thôn.
Nhà máy mà trong thôn chờ mong đã lâu rốt cục cũng bắt đầu xây.
Trong thôn những ngày này tràn ngập một bầu không khí vui sướng, trên mặt mỗi thôn dân đều tươi cười hớn hở, trừ người nhà họ Cố.
Bởi vì tình huống của Cố mẫu càng ngày càng không xong.
Từ sau khi Cố mẫu ngã, vẫn nằm ở trên giường không xuống được, Cố đại ca trong lòng hổ thẹn, an bài đại nữ nhi Đại Ny ở đó chiếu cố.
Tình huống của Cố mẫu vẫn luôn bình thường, đột nhiên hai ngày nay tình huống của nàng trở nên nghiêm trọng, hai ngày trước còn có thể ăn được chút gì đó, hai ngày nay liền chỉ có thể uống chút nước.
Gọi Hoàng đại phu đến xem, Hoàng đại phu cũng bất lực.
Chỉ dặn dò bọn họ những ngày này hảo hảo ở bên cạnh bồi lão nhân.
Hoàng đại phu đi sau, Cố đại ca và Cố nhị ca ở ngoài phòng nói nhỏ một hai ngày.
Sau, hai người cùng nhau vào phòng Cố mẫu, chỉ chốc lát sau, Đại Ny hầu hạ Cố mẫu mở cửa đi ra, Cố đại ca và Cố nhị ca ở trong phòng Cố mẫu đợi một thời gian thật dài mới ra ngoài.
Lúc ra cửa, hai huynh đệ mang trên mặt ý cười.
Bọn họ không nghĩ tới lão thái thái trong tay cất giấu nhiều tiền như vậy, lại có 600 đồng tiền, lão thái thái giấu được thật là sâu.
Ngẫm lại một chút thì cũng hiểu, lão thái thái đây là đang đề phòng những đứa con trai này.
Ngày cuối cùng của tháng giêng, trong thôn truyền đến tin tức Cố mẫu qua đời.
Nghe được tin tức này, Tô Mang và Ngô Kim An chỉ dừng lại một chút.
Hai người bọn họ những ngày này cũng nghe được một ít tin tức về nhà họ Cố, chủ yếu là người trong thôn xây xưởng, mỗi ngày bát quái đều là chuyện nhà họ Cố.
Đúng vậy; phân xưởng cuối cùng vẫn là quyết định xây ở cuối thôn, cách nhà Tô Mang không xa lắm.
Cố mẫu tang lễ rất đơn giản, trong thôn bận rộn xây xưởng, người đi hỗ trợ rất ít, Cố mẫu là khoảng 3 giờ sáng qua đời, cùng ngày liền hạ táng.
Theo các thím trong thôn nói, ngay cả người khóc tang cũng không có, hai nữ nhi đã gả ra ngoài cũng không có đến.
Không biết là người nhà họ Cố không thông báo hay là thông báo nhưng các nàng không nguyện ý đến.
Tin tức Cố mẫu qua đời đối với trong thôn ảnh hưởng không lớn, dần dần mọi người rất ít nhắc tới nàng, cũng rất ít nhắc tới nhà họ Cố.
Cố đại ca và Cố nhị ca, hai nhà mỗi ngày đều rất kín tiếng, nhà họ Cố triệt để biến mất khỏi tầm mắt của người trong thôn.
Trải qua nửa tháng cố gắng, nhà máy trong thôn rốt cuộc cũng xây xong.
Trong thôn khai trương phân xưởng, mặc kệ là đối với trong thôn hay là công xã, đều là đại sự.
Ngày nhà xưởng thượng lương, bí thư công xã, chủ nhiệm cung tiêu xã trên trấn, còn có chủ nhiệm cung tiêu xã của mấy trấn bên cạnh, ngay cả chủ nhiệm cung tiêu xã trên huyện cũng đều đến.
Chớ đừng nói chi là người phụ trách của tất cả các thôn bên cạnh.
Trong thôn chưa từng có nhiều người như vậy, cũng chưa từng có náo nhiệt như vậy.
Tô Mang còn bị kéo lên đài nói chuyện.
Nàng trước mắt dù sao cũng là người phụ trách nhà máy.
Nàng là một bà bầu bụng lớn, hành động bất tiện, mọi người cũng đều thông cảm cho nàng, chờ nàng nói xong liền để nàng về nhà nghỉ ngơi.
Chủ yếu là người thật sự quá nhiều, sợ chen đến nàng.
==============================END-427============================
Bạn cần đăng nhập để bình luận