Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 240: Tâm động (length: 8071)

Rời khỏi cung tiêu xã, Đổng thanh niên trí thức rốt cuộc cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
"Đồng chí Tô, vừa rồi... Vì sao cô lại nói trong xưởng không có nước hoa hồng? Hôm qua tôi có nhìn thấy, trong xưởng còn có bốn, năm mươi bình nước hoa hồng mà."
Tô Mang nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng đờ, Đổng thanh niên trí thức này có phải là quá mức đơn thuần rồi không?
Nghĩ đến hình tượng cao lãnh thường ngày của Đổng thanh niên trí thức, Tô Mang có chút hiểu được hắn, thế giới của học bá rất đơn giản, không phải sai thì là đúng, ngược lại ở phương diện đạo lý đối nhân xử thế lại có chút khiếm khuyết.
Tô Mang cũng không tiện nói thẳng cho hắn một vài quy tắc trong giới kinh doanh, phỏng chừng Đổng thanh niên trí thức cũng nghe không hiểu.
"À, những thứ đó tôi có công dụng khác."
Đổng thanh niên trí thức nghe vậy có một thoáng ngây ngốc, có lẽ là không đoán được Tô Mang sẽ trả lời như vậy, nhưng hắn cũng không có hỏi thêm.
"Đổng thanh niên trí thức, đi tiệm cơm quốc doanh ăn chút gì đi, chi phí cứ ghi vào tài khoản của xưởng, cuối tháng thống nhất thanh toán." Tô Mang xem thời gian còn sớm, buổi sáng mình cũng chưa kịp ăn gì, bụng có chút đói.
Đây cũng là phúc lợi trước mắt của xưởng đối với công nhân viên, nàng và Đổng thanh niên trí thức cũng coi như là đi công tác, làm việc cho xưởng.
Đổng thanh niên trí thức buổi sáng cũng chưa kịp ăn gì, hôm nay ở điểm thanh niên trí thức lại đến phiên Quý thanh niên trí thức nấu cơm, cũng không biết Quý thanh niên trí thức làm sao, trình độ nấu cơm lại trở về tiêu chuẩn ban đầu, cô ta nấu ăn, thật sự là khiến người ta nuốt không trôi.
Sáng nay mình đi gấp, lúc đó Quý thanh niên trí thức còn chưa thức dậy, hắn cũng ngại đi gọi người ta dậy, bản thân thời gian cũng không kịp, chỉ có thể bụng rỗng đến trấn.
Vương Xảo Xảo của tiệm cơm quốc doanh vừa nhìn thấy Tô Mang liền nhiệt tình chào hỏi.
"Chị Tô, lâu lắm không gặp chị, cuối cùng chị cũng tới rồi." Vương Xảo Xảo đã lải nhải nhắc đến Tô Mang mấy ngày nay.
Lần trước Tô Mang đưa cho nàng lọ nước hoa hồng dùng thử, nàng dùng mấy ngày cảm thấy hiệu quả rất tốt.
Nàng nghe chị Tô nói cung tiêu xã có bán, nàng đến cung tiêu xã mua, nhưng đều không thể mua được hàng.
Cung tiêu xã hiện tại làm marketing theo kiểu "đói khát", mỗi ngày chỉ tung ra thị trường mấy bình, ai đến sớm, ai xếp hàng trước, người đó mua trước.
Vương Xảo Xảo dậy sớm hai, ba ngày mới mua được một bình.
Cầm về nhà còn chưa kịp dùng, liền bị mẹ nàng lấy mất.
"Mấy ngày nay trong nhà có việc, khá là bận rộn." Tô Mang cười giải thích.
"Chị Tô, hôm nay chị muốn ăn gì?"
"Cho một bát mì thịt bò, Đổng thanh niên trí thức, anh muốn ăn gì?" Tô Mang gọi cho mình một bát mì, lại hỏi Đổng thanh niên trí thức ở phía sau.
Vương Xảo Xảo lúc này mới chú ý tới phía sau Tô Mang còn có một người, nàng theo âm thanh nhìn thoáng qua, mặt bất giác đỏ lên.
Thân hình cao ngất thon dài, đứng thẳng tắp ngay trước mắt, một gương mặt tuấn tú không biểu cảm, một đôi mắt đen nhánh, tĩnh lặng giờ phút này bình tĩnh, khuôn mặt trắng nõn, khiến cho Vương Xảo Xảo tim đập thình thịch.
Vị nam thanh niên trí thức này không phải là đúng kiểu mình hằng ao ước hay sao?
Hắn so với cái tên đàn ông không ra gì lần trước mình đi xem mắt tốt hơn nhiều, không, là tốt hơn gấp mấy chục, mấy trăm lần.
Lần trước bác của Vương Xảo Xảo giới thiệu đối tượng xem mắt cho nàng, Vương Xảo Xảo còn cố ý tìm Tô Mang may một bộ quần áo mới để đi xem mắt, ai biết đó chính là một tên lưu manh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một vài bộ vị nào đó của nàng, nói chuyện thì "chay mặn không kị", không hề để ý nàng là nữ đồng chí.
Khiến cho Vương Xảo Xảo suýt chút nữa đã tố cáo hắn tội "chơi lưu manh", cuối cùng nghĩ đến thể diện của bác mình, đành phải nhẫn nhịn.
Về đến nhà, nàng lập tức nói rõ tình huống với cha mẹ, Vương phụ và Vương mẫu cũng không ngờ em gái mình lại giới thiệu cho con gái một người như vậy. Lúc ấy nàng ta đã "vẽ hươu vẽ vượn" về người đàn ông đó, khiến cho bọn họ có một phen cho rằng, nếu bỏ lỡ hắn, e rằng con gái của họ không tìm được ai tốt hơn.
Vương phụ và Vương mẫu là một đôi cha mẹ có tư tưởng cởi mở, nghe được người đàn ông kia phẩm hạnh không tốt, ngày thứ hai đã tìm em gái nói rõ ràng.
Mặc dù hai người nói chuyện uyển chuyển, nhưng cuối cùng vẫn làm cho em gái không vui, cô ta ngay tại chỗ đã tỏ thái độ, tỏ vẻ, về sau đối tượng của Vương Xảo Xảo, nàng sẽ không bao giờ nhúng tay thu xếp nữa.
Vương Xảo Xảo cùng cha mẹ có nỗi khổ mà không biết tỏ cùng ai.
Vốn là do phía nhà trai phẩm hạnh có vấn đề, cớ sao cuối cùng lại thành lỗi của nhà mình?
Vương phụ Vương mẫu đành phải tự mình bắt đầu chọn lựa đối tượng xem mắt cho Vương Xảo Xảo.
Vương Xảo Xảo sắp 20 tuổi, người trong nhà cũng gấp.
Bản thân Vương Xảo Xảo cũng gấp, những chị em bạn bè bằng tuổi nàng đều đã kết hôn mấy năm, con cái đều có cả rồi.
Vừa nhìn thấy Đổng thanh niên trí thức, nàng liền cảm thấy duyên phận của mình đã đến.
"Tôi cũng gọi một bát mì thịt bò." Thanh âm lạnh lùng của Đổng thanh niên trí thức kéo Vương Xảo Xảo về thực tại, làm cho khuôn mặt vốn đã đỏ của nàng càng thêm đỏ, đầu cũng cúi thấp hơn.
Lúng túng lên tiếng rồi hướng về phía nhà bếp chạy đi.
Tô Mang nhìn xem Vương Xảo Xảo có chút bối rối bước chân, khẽ nhíu mày.
Tô Mang cùng Đổng thanh niên trí thức tìm một vị trí dựa vào cửa sổ, trong lúc chờ đồ ăn, không nói chuyện có chút xấu hổ.
"Đổng thanh niên trí thức, còn không biết anh là người ở đâu?" Chuyện làm ăn bình thường ở trong xưởng đã được giải thích, giao phó rõ ràng, trò chuyện thêm nữa cũng có chút không thích hợp.
"B Thị."
"Anh cũng là người B Thị sao?" Tô Mang có chút kinh ngạc.
Nghe trong thôn thím nói, Quý thanh niên trí thức và Vương thanh niên trí thức cũng là người B Thị.
Đổng thanh niên trí thức nhấc mí mắt, liếc nhìn Tô Mang một cái, "Ân" một tiếng.
Tô Mang: "..." Hôm nay không thể tiếp tục trò chuyện được nữa rồi.
May mà mì đã làm xong, Tô Mang nhanh chóng đứng dậy đi bưng đồ ăn, tiện thể đưa tiền và phiếu, vừa nãy cô nương Xảo Xảo này quá nôn nóng, mình còn chưa kịp đưa tiền và phiếu thì nàng đã chạy mất rồi.
Hai người vừa ăn xong mì, Vương Xảo Xảo liền tìm đến, tiểu cô nương mặt đỏ hồng nói với Tô Mang:
"Chị Tô, em có chút việc muốn hỏi chị, là về chuyện nước hoa hồng." Phía sau nhanh chóng giải thích một câu.
Đổng thanh niên trí thức thấy hai người có chuyện cần nói, lần này rất lịch sự, trước một bước ra khỏi tiệm cơm quốc doanh.
Chờ Đổng thanh niên trí thức đi rồi, Vương Xảo Xảo mới rụt rè hỏi:
"Chị Tô, vị Đổng thanh niên trí thức kia là thanh niên trí thức trong thôn của các chị sao? Sao anh ấy lại cùng chị đến trấn?"
Tô Mang nhìn Vương Xảo Xảo mặt đỏ bừng, trong lòng đã hiểu rõ, bất quá lần trước Vương Xảo Xảo không phải nói muốn đi xem mắt đối tượng sao? Thế nào? Không chọn trúng?
"Xảo Xảo, Đổng thanh niên trí thức là thanh niên trí thức trong thôn chúng ta, trước mắt là người phụ trách ghi sổ của xưởng nước hoa hồng trong thôn chúng ta, hôm nay là theo ta đi giao hàng."
Vương Xảo Xảo nghe vậy, đôi mắt lóe lên.
Tô Mang có lòng muốn khuyên bảo Vương Xảo Xảo, bảo nàng dẹp bỏ ý nghĩ trong đầu, Đổng thanh niên trí thức và nàng không thích hợp, những thanh niên trí thức này qua hai năm đều là muốn trở về thành, hơn nữa, nhà Đổng thanh niên trí thức ở B Thị, không thích hợp với Vương Xảo Xảo.
Bản thân Đổng thanh niên trí thức cũng lạnh lùng, tính tình hai người quá khác biệt.
Có thể nhìn Vương Xảo Xảo bộ dạng "thiếu nữ ôm mộng xuân", lời vừa đến miệng lại nuốt xuống, nói cho cùng, quan hệ giữa nàng và Vương Xảo Xảo cũng chưa đến mức phải khuyên bảo.
Vương Xảo Xảo lại hỏi Tô Mang một số chuyện về nước hoa hồng, Tô Mang bảo nàng đi tìm Lý tỷ ở cung tiêu xã.
Rời khỏi cung tiêu xã, Đổng thanh niên trí thức đứng đợi Tô Mang ở cách tiệm cơm quốc doanh không xa.
Bóng dáng lạnh lùng đứng thẳng tắp dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn tú, rất thu hút tiểu cô nương thích.
Hai người trở về thôn khi đã quá giữa trưa, Tô Mang trực tiếp trở về nhà.
==============================END-240============================..
Bạn cần đăng nhập để bình luận