Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 110: Khiếp sợ (length: 7965)

Rốt cuộc cũng thấy được bóng dáng của Tưởng phụ, Tưởng Viện Viện lập tức đứng dậy từ trên ghế sofa, chạy ra cửa nghênh đón.
Tưởng phụ vẫn là lần đầu tiên thấy nữ nhi hoan nghênh mình như thế, không khỏi vui vẻ nói: "Viện Viện đây là ra đón ba ba sao?"
Giờ phút này đang ở nhà, Tưởng Viện Viện cũng không lo lắng, nàng bước lên một bước nhậ·n lấy cặp công tác trong tay Tưởng phụ, làm nũng nói:
"Ba ba, sao giờ này ba mới về, con đã chờ ba một lúc lâu rồi."
Tưởng phụ cười ha ha hai tiếng, cưng chiều trả lời:
"Là lỗi của ba ba, sau này ta sẽ cố gắng về nhà sớm hơn một chút."
Tưởng Viện Viện cũng biết công việc của ba ba mình có tính chất đặc thù, nàng hiểu chuyện nói:
"Con chờ ba ba lâu một chút cũng không sao cả."
"..."
Tưởng Hạo đang ngồi trên ghế sofa nghe vậy bĩu môi, thầm nghĩ nếu Nhị tỷ mình có thể đem sự thông minh đối với phụ thân đặt lên người Cố Vệ Dân thì hắn cũng không cần phải lo lắng.
Mọi người rốt cuộc đã đến đông đủ, bữa tối của Tưởng gia cũng được bưng lên bàn.
Theo một tiếng "ăn cơm" của Tưởng phụ, đại gia cầm lấy đũa của mình, chờ Tưởng phụ động đũa xong mới gắp thức ăn vào bát của mình.
Quy củ của Tưởng gia, trong lúc ăn cơm không bàn luận chuyện khác.
Tưởng Viện Viện cảm thấy bữa cơm tối nay là bữa cơm dày vò nhất mà nàng từng ăn kể từ khi sinh ra, trong lòng nàng chứa đầy sự tình, nên ăn cơm cũng không cảm thấy ngon miệng.
Nhưng nàng thấy mọi người ăn rất ngon, cũng không muốn ảnh hưởng, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Rốt cuộc cũng ăn cơm xong, Tưởng Viện Viện cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bình thường sau khi ăn cơm tối xong, Tưởng phụ sẽ về thư phòng xử lý công việc trong chốc lát.
Tối nay tâm tình ông không tệ, hắn nán lại trong chốc lát, ngồi xuống ghế sofa cùng mọi người trong nhà trò chuyện một lát, hôm nay hiếm khi cả nhà đều có mặt đông đủ.
Tưởng Viện Viện có chút đứng ngồi không yên, nàng nhìn Tưởng phụ một lát, một lát sau lại nhìn Tưởng đại ca Tưởng Chiêm đang ngồi ở phía dưới Tưởng phụ, nàng có chút muốn nói lại thôi.
Tưởng Hạo đang ngồi trên ghế sofa đối diện Tưởng Viện Viện, chán đến c·h·ế·t xỉ·a răng, nhìn dáng vẻ rối rắm của Tưởng Viện Viện, quyết định giúp nàng một tay.
"Nhị tỷ, có phải tỷ có chuyện gì muốn nói với ba ba và Đại ca không?" Giọng nói của Tưởng Hạo có chút đột ngột, mọi người trong phòng đều quay đầu nhìn về phía Tưởng Viện Viện.
Tưởng Viện Viện thấy tất cả mọi người đều đưa mắt về phía mình, trong lòng căng thẳng, tính toán nói ra tình hình thực tế.
"Viện Viện, con có chuyện gì muốn nói với chúng ta?" Tưởng đại ca Tưởng Chiêm giấu đôi mắt sau mắt kính, híp mắt hỏi.
Thấy đại ca được mình cưng chiều nhất lên tiếng, Tưởng Viện Viện trong lòng có thêm sức mạnh.
Nàng ấp a ấp úng đem chuyện giải quyết mà nàng nghe được từ chỗ Cố Vệ Dân kể lại từ đầu đến cuối cho mọi người trong nhà, đương nhiên cũng bao gồm chuyện nàng nói d·ố·i nhờ Tưởng phụ giúp Cố Vệ Dân l·y· ·h·ô·n lúc trước.
Tưởng Viện Viện nói xong liền cúi đầu.
Trong phòng khách của Tưởng gia xuất hiện một khoảng lặng im kéo dài.
Tất cả mọi người đều không nói gì cũng không có phản ứng, không khí trong lúc nhất thời có chút q·u·á·i· ·d·ị.
Cuối cùng Tưởng Hạo thật sự không chịu nổi bầu không khí này, hắn khó chịu ho một tiếng.
Một tiếng này rốt cuộc đã kéo lại mấy người đang kh·i·ế·p sợ.
Tưởng phụ hoàn toàn không hề nghĩ đến con gái của mình sẽ vì Cố Vệ Dân mà nói d·ố·i với mình, hơn nữa nàng làm sao có thể làm ra... làm ra chuyện vô đạo đức như vậy.
Cố Vệ Dân cùng vợ trước của hắn có tình cảm hay không đó là chuyện giữa bọn họ, nàng - một nữ t·ử chưa kết hôn, can dự vào bên trong rốt cuộc là có ý gì?
Tưởng phụ không dám nghĩ lại, hắn sợ mình không chịu nổi.
Tưởng đại ca nhìn trán phụ thân nổi đầy gân xanh, bất đắc dĩ thở dài.
Viện Viện lần này làm ra chuyện thật sự q·u·á đáng.
Hắn vừa mới cũng bị những việc Viện Viện làm cho kh·i·ế·p sợ.
Đứa muội muội từ nhỏ đã nghe lời, hiểu chuyện của hắn cư nhiên lại làm ra chuyện khác người như vậy, thật sự là làm mới lại nhận thức của hắn.
Một lát sau lại nghĩ đến muội muội mình có những biến hóa này đều là vì Cố Vệ Dân, Tưởng đại ca trong lòng lúc này cũng có ý kiến với Cố Vệ Dân.
"Viện Viện, bây giờ con và Cố Vệ Dân tính thế nào?" Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng đại ca tối sầm lại, lên tiếng p·h·á vỡ sự yên tĩnh.
Tưởng Viện Viện nghe đại ca lên tiếng, vui mừng ngẩng đầu lên, nàng nhanh chóng nói ra:
"Con và Vệ Dân ca muốn nhờ ba ba hỗ trợ tra xem ai là kẻ đã tung tin đồn."
"Hồ nháo!" Tưởng phụ nhịn không được, mở miệng quát lớn.
"Ba ba?" Tưởng Viện Viện không thể tin nhìn về phía Tưởng phụ.
Tưởng phụ thấy nữ nhi đến giờ vẫn chưa nhận thức được sai lầm của mình, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Hắn áp chế lửa giận trong lòng, thấm thía nói ra:
"Viện Viện, con có ý thức được mình đã làm sai trong chuyện này hay không?"
"Con làm sai rồi?" Tưởng Viện Viện khó tin hỏi.
"Đúng, con đã làm sai rồi, con không nên tham dự vào chuyện của Cố Vệ Dân." Tưởng phụ nhìn chằm chằm đôi mắt Tưởng Viện Viện, khẳng định nói.
Tưởng Viện Viện vừa nghe Tưởng phụ nói những lời này, lửa giận trong lòng cũng nổi lên, hôm nay nàng tìm đến bọn họ là để giúp đỡ, không phải để bọn họ p·h·ê bình mình.
Tình cảm giữa nàng và Vệ Dân ca bọn họ không hiểu, bọn họ cũng không thể tùy ý bình phẩm.
"Ba ba, con không sai trong chuyện này!" Tưởng Viện Viện nhìn chằm chằm đôi mắt Tưởng phụ, không thẹn với lương tâm nói.
"Con... con..."
Thấy nữ nhi đến giờ còn không biết hối cải, Tưởng phụ tức đến mức tay run rẩy, hắn chỉ vào Tưởng Viện Viện, không nói nên lời.
"Lão Tưởng, ông bớt giận." Tưởng mẫu ở bên cạnh thấy không khí căng thẳng, vội vàng lên tiếng trấn an Tưởng phụ.
Đồng thời lại đưa mắt ra hiệu cho Tưởng Viện Viện, bảo nàng bớt tranh cãi.
Tưởng đại ca ở bên cạnh cũng lên tiếng khuyên Tưởng phụ:
"Ba, ba uống ly trà cho bớt giận đã, chúng ta nghe Viện Viện nói thế nào."
Tưởng đại ca cũng nháy mắt với Tưởng Viện Viện đang c·ứ·n·g cổ, bảo nàng nên cúi đầu nhận lỗi.
Tưởng đại ca cũng cảm thấy muội muội mình làm chuyện này không được hay cho lắm, nhưng sự tình đã xảy ra rồi, bây giờ quan trọng nhất là làm thế nào để giải quyết vấn đề trước mắt.
Vừa rồi Viện Viện nói, sự việc này đã bị đối thủ không đội trời chung của Cố Vệ Dân biết được, không chừng lãnh đạo của hắn cũng biết, như vậy, vị kia có phải cũng đã biết rồi không?
Tưởng đại ca có chút lo lắng, hắn cũng đem nghi ngờ của mình nói ra.
Tưởng phụ nghe xong, tức giận ngồi xuống ghế sofa, b·ó·p trán, rất lâu không nói lời nào.
Tưởng Viện Viện nhìn thấy thần thái của phụ thân, cũng biết chuyện này có chút nghiêm trọng, thậm chí còn nghiêm trọng hơn so với nàng tưởng tượng, nàng vừa nghe Đại ca nói, chuyện này có lẽ đã bị đại lãnh đạo biết rồi.
"Ba ba, bây giờ phải làm thế nào?" Tưởng Viện Viện gấp gáp hỏi.
"A, làm sao bây giờ? Con còn không biết x·ấ·u hổ mà hỏi ta làm sao bây giờ? Lúc con làm ra chuyện này, sao không hỏi xem ta phải làm thế nào?" Lửa giận trong lòng Tưởng phụ bùng lên, hắn đen mặt lớn tiếng chất vấn Tưởng Viện Viện.
Tưởng Viện Viện bị thái độ của Tưởng phụ dọa sợ, nàng ngã ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu lau nước mắt.
Nếu như bình thường, Tưởng phụ thấy Tưởng Viện Viện khóc chắc chắn sẽ đau lòng, nhưng giờ phút này hắn chỉ cảm thấy phiền lòng.
Cảm nhận được sự mất kiên nhẫn của Khương phụ, Tưởng mẫu nhanh chóng đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Tưởng Viện Viện, nhỏ giọng an ủi nàng.
Không khí lại lâm vào yên tĩnh.
Cuối cùng, Tưởng phụ thở dài một hơi, nói ra:
"Chuyện này các con tạm thời đừng hành động t·h·iếu suy nghĩ, đợi ta ngày mai đi tìm hiểu tin tức rồi tính tiếp." Sự việc đã đến nước này, Tưởng phụ còn có thể làm sao?
Nhi nữ đã làm ra chuyện hồ đồ, chỉ có thể để phụ mẫu nghĩ cách giải quyết.
==============================END-110============================
Bạn cần đăng nhập để bình luận