Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 157: Phân gia 2 (length: 7633)

Cố mẫu chống lại ánh mắt không vui của lão thái gia, nuốt xuống lời vừa định nói.
Bất quá chuyện lớn như vậy, nàng phải cùng lão nhân thương lượng một chút.
"Thúc, ta cùng lão nhân thương lượng một chút."
Lão thái gia nhìn Cố phụ đang nằm trên xe đẩy tay, mặt trầm xuống "Ân" một tiếng.
Cố mẫu đi đến bên cạnh Cố phụ, cúi đầu hỏi ý kiến của Cố phụ, tuy rằng Cố phụ không thể mở miệng nói chuyện, nhưng là người nằm cùng giường, Cố mẫu hiểu được cách giao lưu với hắn.
Hai người giao lưu ánh mắt một hồi lâu, Cố mẫu hiểu ý của Cố phụ, nàng đi trở về, nói với lão thái gia:
"Thúc, Lão tiểu muốn phân gia có thể, nhưng là chúng ta có điều kiện!"
Lão thái gia bình tĩnh hỏi:
"Điều kiện gì?"
"Ngươi cũng biết Lão tiểu từ nhỏ thân thể đã không tốt, vì cho hắn xem bệnh, trong nhà đã dùng không ít tiền, sau này hắn muốn đọc sách, trong nhà lại tốn không ít tiền, nếu hắn đã nhẫn tâm muốn cùng chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, vậy thì những năm nay chúng ta vì hắn tiêu phí, hắn đều phải t·r·ả trở về."
Lão tiểu nếu đã có suy nghĩ phân gia, vậy thì thành toàn cho hắn, bất quá phân gia không chỉ là ngoài miệng nói suông, hắn muốn phân gia thì phải trả giá một chút.
Việc để Lão tiểu bỏ tiền là kết quả sau khi nàng và lão nhân thương lượng, dù sao đứa con trai này đã ly tâm với nhà mình.
Lão thái gia, người vẫn luôn không có bất kỳ biểu cảm gì, sau khi nghe vậy, trên mặt rốt cuộc đã có biến hóa.
Hắn sờ sờ chòm râu bạc trắng của mình, trong mắt có cảm xúc không thể hiểu rõ, một lúc lâu sau mới mở miệng:
"Đây chính là kết quả các ngươi thương lượng?" Dường như đối với kết quả này cũng không vừa lòng.
"Kỳ thật. . . Kỳ thật chúng ta cũng không nghĩ vậy, là Lão tiểu, hắn muốn theo chúng ta phân gia a." Cố mẫu tỏ vẻ như bị Cố Kim An làm tổn thương.
"Hảo." Lão thái gia trả lời một câu, ngược lại hỏi Cố Kim An:
"Lão tiểu, ngươi cảm thấy thế nào?"
Cố Kim An đã sớm biết bọn họ không đạt tới mục đích của chính mình chắc chắn sẽ không để yên, chỉ là không nghĩ đến sẽ dùng phương thức không thể diện như thế.
A, dùng tiền để bán đứt đoạn tình thân buồn cười này, cũng không tệ.
Hắn không lập tức trả lời lão thái gia, quay đầu nhìn Tô Mang cách đó không xa, Tô Mang hướng hắn khẽ gật đầu.
Cố Kim An miễn cưỡng giật giật khóe miệng, quay đầu nói với lão thái gia:
"Có thể!"
Lão thái gia thở dài, nói với Cố mẫu:
"Ngươi tính toán muốn bao nhiêu?"
Muốn bao nhiêu thì Cố mẫu vẫn chưa nghĩ kỹ; Cố Kim An ầm ĩ đòi phân gia là chuyện nàng không ngờ đến; trước đó cũng không cùng lão nhân thương lượng, bất quá Tô Mang trong tay có nhiều tiền như vậy, mình muốn một nửa chắc không quá đáng?
"80!"
"80?" Những thôn dân vây xem kinh hô.
Niên đại này có 80 đồng tiền không có nhiều, nhà họ Cố này có phải là tưởng tiền đến phát điên rồi không? Tuy rằng Lão tiểu bây giờ có thể viết bản thảo kiếm tiền, nhưng 80 đồng thì hắn cũng không có khả năng lấy ra?
Lão thái gia cũng bị Cố mẫu c·ô·ng phu sư t·ử ngoạm dọa sợ, nàng có phải đã nói thừa một số không?
Đúng lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng từ trong khiếp sợ, Vương thẩm nhi lên tiếng.
"Yêu, ta nói mẹ Lão đại à, ngươi có phải hay không chưa tỉnh ngủ, 80 đồng tiền mà ngươi cũng dám mở miệng, Lão tiểu hai người bọn họ liền tính bán đứng bản thân cũng không thể có nhiều tiền như vậy."
"Đúng a, đúng a, 80 đồng tiền quả thật nhiều.
"Nhà họ Cố này cũng có thể mở miệng."
"..."
Các thôn dân bị Vương thẩm nhi kéo về thực tại, bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện.
Cố mẫu hung hăng trừng mắt nhìn Vương thẩm nhi, trong lòng mắng: Bà tám này quản thật là rộng, đừng tưởng rằng chính mình không biết, nàng và Tô Mang tiểu tiện nhân kia đi gần nhau, nàng đây là vì Tô Mang ra mặt.
Lão thái gia lúc này cũng lên tiếng.
"Cháu dâu nhi, ngươi muốn xác thực là hơi nhiều." Đâu chỉ là nhiều, là quá nhiều.
Lão thái gia là từ những ngày khổ cực đi lên, nói thật, hắn sống đến chín mươi mấy tuổi cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy!
Cố mẫu thấy lão thái gia lên tiếng , nhìn thoáng qua Cố phụ đang nằm trên xe đẩy tay, sau đó nói:
"Vậy thì 60, không thể bớt!"
Tô Mang vẫn luôn không nói chuyện, nàng tin tưởng Cố Kim An có thể xử lý tốt, nhưng khi nghe Cố mẫu đem tình thân ra cò kè mặc cả, theo bản năng thấy đáng buồn.
"Lão thái thái, yêu cầu của ngươi chúng ta không làm được, đừng nói nhà ta không có 60 đồng, cho dù có thì ta dựa vào cái gì phải đưa cho ngươi?" Tô Mang âm thanh lạnh lùng nói.
Cố mẫu nghe được Tô Mang nói chuyện , định mở miệng mắng:
"Ngươi. . . Ngươi tiểu..." Lập tức nàng nghĩ đến đây là đang ở trước mặt người ngoài, nàng nuốt xuống lời định mắng Tô Mang.
Cắn răng, nói:
"Đây là Lão tiểu đáp ứng , ngươi không thể không nhận trướng."
"Cố Kim An là đồng ý nhưng hắn cũng không nói cho các ngươi nhiều tiền như vậy a? Huống hồ ngươi không phải nói nhường Cố Kim An đem tiền hắn khi còn nhỏ xem bệnh cùng tiền đi học hoàn lại cho các ngươi sao? Thử hỏi con cái nhà ai xem bệnh, đọc sách lại phải tốn nhiều tiền như vậy?"
Tô Mang vừa mới tính qua, ở thời đại này, đồ ăn của nhà họ Cố, chi phí Cố Kim An sinh bệnh và đọc sách nhiều nhất cũng không vượt quá 30 đồng.
Theo lời Tô Mang vừa nói xong, trong viện, thôn dân lại bắt đầu thảo luận.
"Vợ Lão tiểu nói đúng, liền tính Lão tiểu khi còn nhỏ sinh bệnh uống thuốc, thêm tiền đọc sách cũng không tốn nhiều như vậy."
"Đúng a, phỏng chừng còn chưa tới 20 đồng."
"Đúng a..."
Các thím nói không sai, thời đại này một học kỳ học phí mới năm xu, Cố Kim An học 10 năm, một năm học phí một đồng, 10 năm cũng chính là mười đồng, về phần bút chì, vở viết chữ của hắn cộng lại cũng không vượt quá một đồng, khi còn nhỏ vở và bút là Cố gia mua, sau này trưởng thành hắn liền tự mình nghĩ biện pháp.
Lại nói tiền thuốc men cũng không tốn là bao, dược liệu của Hoàng đại phu trong thôn đều là chính mình lên núi hái, cũng không đắt, thôn dân mỗi lần xem bệnh cũng chỉ tốn mấy xu.
Cố Kim An uống thuốc không quá ba năm, ba năm này uống thuốc nhiều nhất cũng chỉ tốn năm sáu đồng.
Uống thuốc cùng đọc sách cộng lại xác thực không vượt quá 20 đồng.
Về phần chi phí ăn mặc từ nhỏ đến lớn của Cố Kim An căn bản cũng không tốn bao nhiêu tiền, khi còn nhỏ quần áo của hắn đều là của mấy ca ca phía trước để lại, còn ăn, trừ ngày lễ ngày tết, nhà họ Cố mỗi ngày đều là cháo loãng và bánh bột ngô.
Cố Kim An mười tuổi sau liền bắt đầu cắt cỏ cho heo kiếm công điểm, mấy năm nay, hắn tranh công điểm đủ cho hắn ăn lương thực.
Cố mẫu thấy tình thế không đúng; muốn mở miệng, bất quá nàng còn chưa kịp mở miệng liền bị lão thái gia cắt ngang.
"Cháu dâu ngươi muốn hơi nhiều." Lão thái gia nói, rồi nhìn thoáng qua Cố phụ trên xe đẩy tay.
Cố phụ vốn không tính toán tham dự chuyện này, hắn cũng không tham dự, nhưng cảm nhận được lão thái gia nhìn qua ánh mắt chấn nhiếp, trong lòng lộp bộp.
"Đại chất tử ngươi liền tùy ý tức phụ của ngươi hồ nháo!"
Lão thái gia lời nói này có chút nặng, Cố phụ nằm ở trên xe đẩy tay, theo bản năng rụt người lại.
Trải qua lão thái gia điều hòa, cuối cùng Cố Kim An lấy 20 đồng tiền bán đứt tình thân với Cố gia.
Đại đội trưởng làm việc rất nhanh chóng, nhường Lý Kiến Quân về nhà mang tới con dấu, giấy chứng nhận phân gia mỗi loại ba phần, tại chỗ ký tên ấn tay đóng dấu.
Đến tận đây, Cố Kim An triệt để không còn quan hệ với nhà họ Cố.
==============================END-157============================.
Bạn cần đăng nhập để bình luận