Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 128: Hướng Vương thẩm nhi hỏi thăm tin tức (length: 7657)

Lúc này, Bạch Ngọc và Báo Ca cũng đ·u·ổ·i k·ị·p tới. Bạch Ngọc hướng Vương thẩm nhi cười cười, x·i·n· ·l·ỗ·i nói:
"Thím, thật x·i·n· ·l·ỗ·i, đã quấy rầy người rồi. Chúng ta là người nơi khác đến, là bạn của Cố Vệ Dân. Chúng ta có một vài việc muốn hỏi thăm người một chút, người xem có tiện không?"
Vương thẩm trước đó vừa mới nghe được tin tức "dưa bở" động trời của Cố Vệ Dân, lúc này lại gặp được bạn của "Cố Vệ Dân", trong lòng không kh·i·ế·p sợ là giả.
Vốn dĩ nàng định đi tìm mấy người chị em tốt để tán gẫu một lát, không ngờ lại có thêm tin sốt dẻo.
Vương thẩm nhi bất động thanh sắc đ·á·n·h giá ba người trước mắt. Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của nàng, thân phận của ba người này thật sự không đơn giản. Đặc biệt là người đồng chí nam có một vết sẹo tr·ê·n mặt kia, dù hắn chỉ đứng ở đó không nói lời nào, cũng khiến người ta bất giác khẩn trương.
Vương thẩm nhi hít sâu một hơi, thu lại những suy đoán trong lòng, đề cao cảnh giác, ra vẻ tò mò hỏi:
"Các ngươi là bạn của Cố gia Lão tam?"
"Ân." Bạch Ngọc cười t·r·ả lời.
"Các ngươi hẳn là người ngoại địa đi, ta nghe giọng nói không giống người ở đây." Vương thẩm nhi cười hỏi tiếp.
"Thím, chúng ta là từ G thị tới đây." Nhị c·ẩ·u bên cạnh Bạch Ngọc giành t·r·ả lời trước.
Nhị c·ẩ·u là người tính tình nóng nảy, hắn thấy thím này kỳ quái cứ lôi k·é·o Bạch Ngọc nói chuyện gia đình, trong lòng có chút sốt ruột. Bọn họ lát nữa còn phải về trấn, cứ nói chuyện lan man thế này sẽ chậm trễ công việc mất.
Bạch Ngọc: "..."
Báo Ca: "..."
Hai người ăn ý oán thầm trong lòng: Lúc cần ngươi nói chuyện thì ngươi im như thóc, không ai bảo thì ngươi lại nói nhiều hơn ai hết.
Báo Ca không đồng tình trừng mắt nhìn Nhị c·ẩ·u, Nhị c·ẩ·u cảm nh·ậ·n được ánh mắt sắc bén Báo Ca bắn tới, ngượng ngùng s·ờ s·ờ mũi, hắn hình như lại nói lỡ lời rồi!
Vương thẩm nhi nghe được Nhị c·ẩ·u t·r·ả lời, trong lòng căng thẳng. Nàng trước đó nghe Tô Mang nói Cố gia Lão tam đang ở G thị...
Trong lòng Vương thẩm nhi có rất nhiều suy đoán, các loại suy đoán còn kịch tính hơn cả mấy tin bát quái mà nàng hóng được!
Bất quá, Vương thẩm nhi cũng không phải hạng người đơn giản, cho dù trong lòng có bao nhiêu nghi vấn, biểu hiện tr·ê·n mặt vẫn rất bình thường. Giống như những lời vừa rồi, nàng chỉ là tò mò t·ù·y t·i·ệ·n hỏi, nghe được câu t·r·ả lời cũng không có phản ứng khác.
"A, vậy các ngươi muốn hỏi thăm chuyện gì? Thím sống ở trong thôn này hơn nửa đời người rồi, chuyện trong thôn không có gì là thím không biết." Vương thẩm nhi đắc ý nói.
Bạch Ngọc nhìn chằm chằm vào Vương thẩm nhi quan s·á·t, thấy nàng không có phản ứng khác, trong lòng cười nhạo bản thân quá mức cẩn t·h·ậ·n. Đây chỉ là một phụ nữ nông thôn ít hiểu biết, nàng ta có thể có tâm tư gì khác chứ!
"Ha ha, thím, chúng ta muốn nghe một chút về chuyện của Cố gia?" Bạch Ngọc cười nói.
"Chuyện Cố gia? Các ngươi không phải bạn của Cố gia Lão tam sao? Sao không trực tiếp đi hỏi người Cố gia?" Vương thẩm nhi nghi ngờ hỏi, hơn nữa ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn đánh giá bọn họ.
Bạch Ngọc nhìn ánh mắt đánh giá của Vương thẩm, cũng không thấy lạ. Bất kể là ai, khi nghe được bọn họ muốn hỏi thăm chuyện nhà người ta, đều sẽ tò mò.
Hắn từ trong túi lấy ra một đồng tiền đưa cho Vương thẩm nhi:
"Thím, người cũng đừng nghĩ nhiều, chúng ta chỉ là muốn hỏi thăm một chút xem những người trong nhà bọn họ có dễ ở chung hay không, không có ý gì khác."
Nhìn một đồng tiền đưa tới trước mặt, Vương thẩm nhi rất động lòng.
Do dự một hồi, liền nh·ậ·n lấy đồng tiền trong tay Bạch Ngọc, trong lòng cũng tự an ủi mình. Dù sao bọn họ muốn hỏi là tính tình người Cố gia, cho dù mình không nói thì những người khác trong thôn cũng sẽ nói. Chi bằng mình nói, như vậy có thể kiếm được một đồng, một đồng đủ để mình mua hai cân bột mì rồi.
Vương thẩm nhi đã bị chính mình thuyết phục.
"Các ngươi muốn hỏi ai? Cứ hỏi đi!"
Bạch Ngọc thấy Vương thẩm nhi nh·ậ·n tiền mình đưa, trong lòng nở nụ cười. Quả nhiên, 'có tiền có thể bắt quỷ đẩy cối xay'.
"Thím, ta muốn hỏi một chút về người Cố gia..."
Bạch Ngọc gần như đã hỏi thăm về từng người trong Cố gia, cuối cùng mới hỏi đến Cố Vệ Dân.
"Thím, người cảm thấy Cố Vệ Dân là người thế nào?"
"Cố gia Lão tam? Các ngươi không phải bằng hữu của hắn sao? Sao còn hỏi ta?" Vương thẩm nhi nói đến khô cả họng, nghĩ thầm quả nhiên tr·ê·n trời không có chuyện bánh t·h·ị·t từ tr·ê·n trời rơi xuống, tiền này không dễ cầm như vậy.
"Ha ha, chính vì chúng ta là bạn của hắn, đối với hắn cũng chỉ nhìn nhận dưới góc độ bạn bè, những phương diện khác của hắn chúng ta chắc chắn không hiểu rõ bằng người trong cùng một thôn các người." Bạch Ngọc cười giải t·h·í·c·h.
Vương thẩm nhi nhíu nhíu mày, nàng không hiểu vị đồng chí này nói cái gì mà đứng ở góc độ bạn bè, nàng lúc này chỉ muốn về nhà uống ngụm nước.
"Cố gia Lão tam là một đứa trẻ rất tốt." Vương thẩm nhi qua loa nói.
"Cụ thể là tốt như thế nào?" Bạch Ngọc không có ý định để Vương thẩm nhi rời đi.
Vương thẩm: "..." Một đồng tiền quả nhiên không dễ kiếm! ! !
Vì thế, Vương thẩm nhi kể ra rất nhiều ưu điểm của Cố Vệ Dân, cùng với hình tượng của hắn trong mắt dân làng.
"Hắn không có khuyết điểm nào sao?" Bạch Ngọc cười hỏi.
Hắn không tin tr·ê·n đời lại có người hoàn mỹ như vậy!
Vương thẩm nhi suy nghĩ một hồi, thần sắc có chút do dự.
Bạch Ngọc vừa thấy, trong lòng vui vẻ, hắn lại lấy ra một đồng tiền từ trong túi, đưa tới trước mắt Vương thẩm nhi.
"Thím, người cứ nói đi."
Vương thẩm nhi có chút bất ngờ, nghĩ thầm, đây không phải bạn của Cố gia Lão tam, nàng thấy giống kẻ thù thì đúng hơn, nào có ai bỏ tiền ra để hỏi thăm khuyết điểm của "bằng hữu"?
Vương thẩm nhi lại nghĩ tới những lời Tô Mang nói với nàng, nàng bây giờ đối với Cố Vệ Dân cũng không còn ấn tượng như ngày xưa. Vì thế, nàng cắn răng nh·ậ·n lấy tiền Bạch Ngọc đưa, úp úp mở mở nói vài câu không tốt về Cố Vệ Dân.
Nhìn dáng vẻ che che đậy đậy của Vương thẩm nhi, Bạch Ngọc càng cười vui vẻ hơn, như vậy mới chứng minh những lời vị thím trước mắt này nói là thật.
Bạch Ngọc còn muốn nghe ngóng một chút chuyện về vợ trước của Cố Vệ Dân, nhưng hắn nhìn ánh mắt cảnh giác của Vương thẩm nhi, đành bỏ ý định, hắn sẽ tìm những người khác để tìm hiểu vậy.
Bạch Ngọc hướng Vương thẩm nói lời cảm ơn, rồi lễ phép cáo từ.
Nhìn bóng lưng ba người Bạch Ngọc rời đi, Vương thẩm nhi không nhịn được nữa, vung chân chạy tới nhà Tô Mang.
Nàng muốn đem tin tức này nói cho con dâu út của Lão nhị!
Dù sao mình cũng đã lấy của con dâu út nhà Lão Nhị một cân đường đỏ. Vương thẩm nhi tự động quên đi sự đồng tình của mình đối với Tô Mang và sự khinh bỉ đối với Cố Vệ Dân trong lòng.
Mà Tô Mang bên này cũng đón tiếp Cố phụ đang n·ổi giận đùng đùng, Cố đại ca với vẻ mặt mờ mịt, cùng với Cố nhị ca không biết nói gì cho phải.
Cố đại ca là bị Cố phụ và Cố nhị ca đưa tới, từ đầu tới cuối hắn không hề biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc Báo Ca ba người tới Cố gia, hắn vừa ăn cơm xong đang ngủ trong phòng, căn bản không p·h·át giác được có người tới nhà.
Ở tr·ê·n đường đến, hắn định hỏi Cố nhị ca để tìm hiểu thông tin, nhưng lại bị hàn khí toát ra từ người cha mình dọa sợ đến mức không dám lên tiếng.
Tô Mang nhìn ba người không gõ cửa mà xông thẳng vào nhà, nhíu mày, thần sắc không vui.
"Các ngươi tới đây có chuyện gì?" Tô Mang trầm mặt hỏi.
Cố phụ nhìn vẻ mặt vô tội của Tô Mang, ngọn lửa giận trong lòng nháy mắt bốc lên tới đỉnh đầu.
Ông ta bước lên một bước, chỉ vào mũi Tô Mang mắng:
"Ngươi, cái đồ nữ nhân độc ác, có phải ngươi không muốn Lão tam được sống tốt?"
Tô Mang bất ngờ bị Cố phụ chỉ thẳng vào mũi mắng một trận, ban đầu có chút ngây ngẩn, nhưng sau khi phản ứng lại, liền cười nhạo một tiếng.
==============================END-128============================
Bạn cần đăng nhập để bình luận