Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ

Xuyên Thư Thất Linh, Ta Gả Cho Chồng Trước Thân Đệ Đệ - Chương 18: Tô Mang điều kiện đáp ứng đi (length: 7817)

"Nương, ta thật không có ý này, ta... Ta chính là, đúng, ta là bị Tô Mang châm ngòi." Cố đại tẩu thấy mình giải thích không rõ ràng, liền đem đầu mâu chỉ về phía Tô Mang đang cười nhạo ở một bên.
Vốn là tại Tô Mang, nếu không phải nàng lắm miệng giải thích nhiều như vậy, bà bà sao có thể tìm phiền phức cho mình.
Cố mẫu hoài nghi đưa mắt nhìn về phía Tô Mang, bình tĩnh hỏi:
"Tô Mang, có phải vợ lão đại nói như vậy không?"
Tô Mang lại một lần nữa bị Cố mẫu chọc tức đến bật cười, mẹ nó, chẳng lẽ trên mặt nàng viết là kẻ coi tiền như rác sao? Sao cái gì xấu xa thối tha đều nhét lên người nàng vậy.
Đồng thời, Tô Mang đối với Cố mẫu vừa mới xuyên qua đến còn có chút hảo cảm cũng hoàn toàn biến mất. Nguyên bản nàng cho rằng Cố mẫu là người duy nhất trong Cố gia có lương tâm, không ngờ bà ta cùng Cố phụ bọn họ giống nhau, đều là loại cỏ đầu tường hám lợi. Bà ta sở dĩ đối xử tốt với nguyên chủ, cũng là thấy nguyên chủ có thể mang lại lợi ích, có cống hiến cho gia đình.
Tô Mang liếc qua Cố mẫu, nói đầy châm biếm:
"Ngươi nghe được ta nói ngươi? Ta chỉ là cho tiền Đại tẩu, à, là Đại tẩu, hiện tại ta còn chưa có ly hôn với Cố Vệ Dân, trên luật pháp ta vẫn là thê tử của hắn. Được rồi, quay lại chuyện chính, ta chỉ là giải thích cho nàng một chút ý nghĩa của 'trưởng tẩu như mẹ', tránh cho nàng sau này trước mặt người khác nói những lời này khiến người ta chê cười. Không có học thức không đáng sợ, đáng sợ là biết rõ mình không có học thức còn thích khoe khoang trước mặt người khác, thật đúng là hạ đẳng."
Một câu của Tô Mang chọc tức ba người, một đương nhiên là Cố đại tẩu, nàng không nghĩ tới đụng phải một bức tường tàn như Tô Mang lại có thể ăn nói như vậy, càng đáng giận hơn là nàng không cách nào phản bác.
Một người khác bị chọc tức đương nhiên là Cố Vệ Dân, hắn nghe được Tô Mang nói mình còn chưa có ly hôn với nàng, nàng coi như thê tử trên danh nghĩa của hắn, hắn liền chán ghét. Người phụ nữ độc ác, tâm cơ như Tô Mang ở cùng một chỗ với mình, hắn cảm thấy nhục nhã chính mình.
Người cuối cùng bị tức đương nhiên là Cố mẫu, Cố mẫu bởi vì chuyện Cố Kim An muốn cưới Tô Mang nên đã có thành kiến với Tô Mang, lúc này nghe được Tô Mang không chỉ phản bác bà ta, còn âm dương quái khí, bà ta liền tức không chịu nổi.
Trước kia Tô Mang cũng sẽ không nói chuyện với mình như vậy, nàng đối với mẹ chồng là bà ta rất tôn trọng, cũng chưa từng dùng thái độ này nói chuyện với bà ta.
"Tô Mang, ngươi..."
"Nương, cha còn đang chờ mọi người, chúng ta về trước đi!" Cố Kim An ngắt lời Cố mẫu định nói tiếp.
Cố mẫu lúc này mới nhớ tới Cố phụ còn đang đợi tin tức ở nhà, nghĩ đến tính tình của Cố phụ, bà ta cũng không dám tiếp tục dây dưa không thôi, bà ta hung hăng trừng mắt Tô Mang và Cố đại tẩu rồi đi về nhà trước.
Tô Mang: ..., nàng còn tưởng rằng có trò hay để xem, không nghĩ đến liền kết thúc như vậy, bất quá, vừa rồi Cố Kim An có phải hay không đã giúp nàng giải vây?
Vì xác nhận một chút, Tô Mang liếc qua Cố Kim An vừa đi sau cùng, vừa vặn đối diện với ánh mắt Cố Kim An nhìn qua, kỳ quái hơn là Cố Kim An còn cười với Tô Mang.
Tô Mang: ... Hắn đây là có ý gì? Là lấy lòng mình hay là khiêu khích mình? Bất quá Cố Kim An cười rộ lên thật là đẹp mắt.
Ở nhà đợi tin tức, Cố phụ vẫn luôn không thấy người trở về, ông ta sốt ruột chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong sân. Cháu trai nhỏ nhất Cố Tiểu Hổ kỳ quái nhìn ông ta, nhịn không được hỏi:
"Gia gia, ngươi đi tới đi lui làm gì vậy? Khiến mắt ta hoa cả lên."
Cố phụ rất thích đứa cháu trai nhỏ này, nghe được cháu trai hỏi, ông ta hạ thấp người, rất kiên nhẫn giải thích:
"Gia gia chờ Tam thúc và cha bọn họ."
"Vậy cha và Tam thúc đi làm cái gì?"
"Bọn họ đi giúp gia gia làm việc."
"A, gia gia có thể cùng Tiểu Hổ chơi sao?"
Nếu là bình thường, Cố phụ khẳng định không nỡ từ chối cháu trai nhỏ, nhưng lúc này ông ta có việc rất trọng yếu, ông ta thật sự không có tâm tình cùng cháu trai nhỏ chơi.
"Tiểu Hổ ngoan, ngày mai gia gia chơi với con được không? Giờ không còn sớm, con cùng tỷ tỷ đi ngủ trước đi."
Cố phụ nói xong lại gọi mấy đứa trẻ đang chơi đùa trong viện:
"Nhị Ny, mang Tiểu Hổ đi ngủ, còn có Đại Hổ, Đại Ny, Tam Ny, thời gian không còn sớm, các ngươi cũng đều đi ngủ đi."
Mấy đứa trẻ đối với Cố phụ đều rất sợ hãi, chúng nghe được Cố phụ phân phó, lập tức ngoan ngoãn vào phòng ngủ.
Cố phụ rốt cuộc nhìn đến Cố mẫu trở về, ông ta sốt ruột hỏi:
"Tô Mang đâu? Các ngươi tìm được nó không?"
Cố mẫu lúc này đang tức một bụng vì Tô Mang và Cố đại tẩu, gặp Cố phụ chỉ quan tâm Tô Mang, bà ta nhất thời quên mất uy nghiêm của Cố phụ, tức giận nói:
"Tô Mang, Tô Mang, ngươi chỉ nhớ đến Tô Mang." Nói xong không thèm để ý đến Cố phụ liền đi vào nhà.
Cố phụ: ..., lão bà tử đây là ở bên ngoài chịu kích thích?
May mà, không lâu sau những người khác cũng đều trở về, đương nhiên bao gồm Tô Mang, Cố phụ nhìn thấy Tô Mang, tâm tình lo lắng rốt cuộc cũng thả lỏng.
Tô Mang trở về cũng không chào hỏi Cố phụ, nàng liền trở về phòng mình.
Lúc này Tô Mang nghĩ tới một vấn đề rất trọng yếu, chính là đêm nay Cố Vệ Dân ở đâu? Trước kia Cố Vệ Dân vẫn luôn ở quân đội, đều là Tô Mang một mình ở, nhưng hiện tại Cố Vệ Dân trở về, trong nhà cũng không có phòng dư thừa. Tuy rằng nàng biết Cố Vệ Dân khẳng định không muốn ở cùng một chỗ với mình, nhưng nàng lo lắng Cố Vệ Dân đuổi nàng ra rồi độc chiếm căn phòng này, căn cứ vào ấn tượng của Tô Mang đối với Cố Vệ Dân, nam nhân vô phẩm kia thật là có khả năng sẽ làm ra loại chuyện vô nhân tính này.
Tô Mang vừa vào phòng liền cài then cửa bên trong, sau đó đem cái bàn lớn duy nhất trong phòng dời đến cửa, làm xong vẫn chưa yên tâm, lại đem hai cái ghế không chắc chắn chặn ở cửa.
Làm xong hết thảy, Tô Mang cũng không có rửa mặt liền lên giường lò ngủ, không phải nàng không thích sạch sẽ, chủ yếu là trong nhà không có đèn, tối lửa tắt đèn rất nhiều chuyện không tiện làm.
Cố gia tuy nói điều kiện gia đình tốt hơn một chút so với những người khác trong thôn, nhưng đèn dầu cũng không phải mỗi một phòng đều có, tự nhiên phòng Tô Mang liền không có đèn dầu.
Lúc này nhà chính, mấy nam nhân Cố gia đang nhìn nhau.
Bọn họ tuy rằng không biết Cố Vệ Dân tìm được Tô Mang như thế nào, cũng không biết giữa hắn và Tô Mang xảy ra chuyện gì, nhưng bọn hắn từ khuôn mặt đen như than của Cố Vệ Dân, bọn họ suy đoán giữa hai người khẳng định đã xảy ra chuyện không vui.
Cố phụ ngồi trên ghế thở dài một hơi, mới nói với mọi người:
"Lão tam lưu lại, các ngươi đều đi ngủ đi, ngày mai còn phải xuống đất làm việc."
Ba huynh đệ theo đó nhẹ gật đầu, trở về phòng mình ngủ.
Trong phòng chỉ còn lại Cố Vệ Dân và Cố phụ, Cố phụ lúc này mới hỏi Cố Vệ Dân:
"Lão tam, ngươi tìm được Tô Mang ở đâu, lúc ấy nó đang làm gì?"
Cố Vệ Dân nhớ tới liền tức giận, hắn cố gắng khống chế lửa giận của mình, nói cho Cố phụ những gì hắn thấy.
Cố phụ nghe xong trầm mặc, ông ta và Cố Vệ Dân nghĩ giống nhau, ông ta cảm thấy Tô Mang là đang chuẩn bị đường lui cho mình.
"Lão tam, nhặt một vài điều kiện Tô Mang đưa ra mà đồng ý đi! Hiện tại ngươi cũng thấy được, Tô Mang đó chính là cái đồ lưu manh, chúng ta không cần thiết lãng phí quá nhiều thời gian lên người nó. Kỳ nghỉ của ngươi có hạn, sớm giải quyết xong ngươi sớm trở về đơn vị."
Cố Vệ Dân suy nghĩ thật lâu mới "Ừ" một tiếng.
Ngược lại không phải hắn sợ Tô Mang, chủ yếu là bản thân không có thời gian lãng phí cùng nàng. Tuy rằng kết quả cuối cùng không giống như ban đầu hắn nghĩ, nhưng...
==============================END-18============================..
Bạn cần đăng nhập để bình luận