Trùng Sinh Ngày Đầu Tiên, Ta Đem Giáo Hoa Mang Đến Khách Sạn

Chương 5: Cởi ra cho ta xem

Có lẽ là do vấn đề về tầm nhìn và nhận thức, hoặc cũng có thể là bị sự giàu có đột ngột làm choáng váng đầu óc.
Kiếp trước, sau khi có chút tiền, Từ Hải bắt đầu lâng lâng, theo đuổi nữ thần thời đại học của hắn, sau đó tảo hôn khi còn trẻ.
Mà vấn đề cũng chính là xuất hiện trong cuộc hôn nhân này. Đối mặt với khoản tiền khổng lồ, Từ Hải bị lão bà xúi giục, tham ô một khoản công quỹ.
Khoản tiền kia vốn là quỹ dự phòng dùng để mở rộng quy mô, công ty của Tiêu Sở Sinh suýt nữa phá sản vì khoản tiền đó khiến chuỗi tài chính bị đứt gãy.
Về sau, Tiêu Sở Sinh nể tình cũ, chỉ yêu cầu Từ Hải trả lại số tiền đã tham ô, chứ không truy cứu trách nhiệm pháp luật.
Nhưng tình nghĩa giữa hai người về cơ bản cũng chấm dứt từ đó...
Bây giờ Từ Hải cũng giống như Trịnh Giai Di, trong tình huống biết rõ kết quả, chẳng lẽ mình còn giẫm lên vết xe đổ sao?
Hắn biết rõ, Từ Hải chỉ là một người bình thường, dù hắn có cố gắng thế nào đi nữa, cũng rất khó kiếm được số tiền vượt qua nhận thức của bản thân.
Đối mặt với nhiều tiền hơn, Từ Hải vẫn sẽ không quản được tay của mình.
Một lần bất trung, cả đời không dùng.
Nếu như không đủ nhẫn tâm độc ác, Tiêu Sở Sinh đời trước cũng sẽ không có được thành tựu.
Nghĩ đến đây, hắn hít sâu một hơi:
"Có chút khó giải quyết."
Trì Sam Sam, người từ nãy đến giờ vẫn sợ sệt không dám lên tiếng, nhỏ giọng lầm bầm:
"Có... Có gì ta có thể giúp ngươi không?"
Tiêu Sở Sinh lúc này mới chú ý tới nàng:
"Hóa ra ngươi vẫn còn ở đây à..."
Trì Sam Sam không hiểu sao lại có cảm giác như bị vũ nhục, nàng là một mỹ nữ to lớn như vậy đang ở đây, mà ngươi từ nãy đến giờ lại chỉ ngồi ngẩn người?
Còn nói dẫn ta tới thuê phòng? Sau đó ngươi lại để ta ở đây một mình, ta cứ như vậy mà không có mị lực chút nào sao?
Đại khái đây chính là sự hiếu thắng của phụ nữ, rõ ràng ban đầu tên này còn có chút hoảng sợ.
Kết quả bây giờ Tiêu Sở Sinh không làm gì nàng, nàng ngược lại lại không vui.
Tiêu Sở Sinh có chút mất kiên nhẫn, phất tay với nàng:
"Vậy ngươi đi tắm đi."
"A? Ờ... " Mỹ nữ ngốc nghếch này chủ yếu là rất nghe lời, thật sự đi tắm rửa, khiến Tiêu Sở Sinh có chút sững sờ.
"Không phải chứ... Nàng như thế này mà sống được đến từng này tuổi sao?"
Hắn kinh ngạc.
Trí thông minh của mỹ nữ ngốc nghếch này thật đáng lo ngại, đứa nhỏ này e là không ổn rồi... Lỡ đâu di truyền thiểu năng trí tuệ bẩm sinh thì làm sao bây giờ?
Thật ra hắn chỉ muốn đẩy cô nàng ngốc nghếch này ra thôi, dù sao bây giờ Tiêu Sở Sinh cần tĩnh tâm lại để suy nghĩ kỹ càng.
Hắn có thể làm được gì trên dòng thời gian này, nếu như đã không còn lựa chọn nào khác, vậy chỉ có thể cắn răng vùng vẫy.
Vì Từ Hải bên kia không đáng tin cậy, hắn chỉ có thể cố nghĩ xem còn có ai khác có thể tin tưởng được.
"Hửm? Chờ đã, có lẽ ta có thể... " Lúc này, trong đầu Tiêu Sở Sinh hiện lên một bóng hình, nói đúng hơn, nàng mới là nhân vật quan trọng giúp mình khởi nghiệp thành công ở kiếp trước.
Thành tựu mà Tiêu Sở Sinh đạt được ở kiếp trước, có một nửa công lao là thuộc về nàng.
Sở dĩ không nghĩ đến ngay từ đầu, chủ yếu là do ấn tượng ban đầu quá sâu đậm, hắn chỉ nghĩ tìm trong số những người mình quen biết ở thời điểm này.
Không sai, người Tiêu Sở Sinh nghĩ tới là một người bạn hợp tác khác ở kiếp trước, Lâm Thi.
Tài nữ của Đại học Tài chính Kinh tế Hỗ Thượng!
Chỉ có điều, thời điểm mình và nàng gặp nhau, Lâm Thi đã tốt nghiệp và đang thực tập.
Tiêu Sở Sinh tình cờ giúp đỡ Lâm Thi một lần, hai người trở thành bạn bè.
Sau đó nữa thì cùng nhau khởi nghiệp, Lâm Thi đã phát huy tài năng của mình trong đó, trợ giúp rất nhiều cho thành công của Tiêu Sở Sinh.
Tiêu Sở Sinh chống cằm suy nghĩ, thời điểm này Lâm Thi hẳn là đang học năm hai đại học.
"Nếu là Lâm Thi thì... Có lẽ thật sự có thể dụ dỗ được nàng."
Tiêu Sở Sinh thầm nghĩ.
Người khác thì hắn có thể thật sự không có cách nào, nhưng với Lâm Thi, giữa Tiêu Sở Sinh và Lâm Thi có một sự ràng buộc vượt mức bình thường.
Cho dù đã sống hai đời người, cũng không thể ngăn cản hai người gặp gỡ.
Ừm, bản thân Tiêu Sở Sinh thì cho là như vậy.
"Như vậy, so với những chuyện hư vô mờ mịt sau này, trước mắt vẫn là nên nghĩ cách kéo Lâm Thi lên thuyền hải tặc đã."
Ngay lúc hắn đang hào hứng lên kế hoạch cho mục tiêu tiếp theo, Trì Sam Sam kéo cửa phòng tắm bước ra.
Mỹ nữ ngốc nghếch trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm rộng, vừa tắm xong, hơi nước còn lưu lại vết tích trên bờ vai trần của nàng.
Tiêu Sở Sinh thừa nhận mình có chút rung động, dù sao thì tuy tên ngốc này có hơi ngốc, nhưng đúng là một mỹ nữ.
Mỹ nữ thì ai mà không yêu chứ?
Bản thân Tiêu Sở Sinh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, hắn đương nhiên có sự tự biết mình.
Hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy mình sâu sắc tình cảm đến mức nào, chuyện dây dưa với Trịnh Giai Di ở kiếp trước càng giống như một loại chấp niệm.
Tình yêu thời niên thiếu, vun đắp bao nhiêu năm như vậy, đã kiên trì lâu như thế, từ bỏ thì chẳng phải là quá nực cười sao.
Chính vì ôm suy nghĩ như vậy, dù cho cuối cùng có lẽ đã sớm không còn nồng nhiệt, dù cho quá trình ở bên nhau thật sự rất đau khổ.
Sự thâm tình của Tiêu Sở Sinh, chẳng qua chỉ là bề ngoài.
Chỉ đáng tiếc, sự thâm tình của hắn cuối cùng vẫn đổi lại công cốc.
Trì Sam Sam bị ánh mắt đầy tính xâm lược của Tiêu Sở Sinh nhìn đến mức rất không tự nhiên, dù sao ánh mắt kia cứ trừng trừng như sắp tóe lửa...
"Cái đó... Có thể đừng nhìn nữa được không?"
Mỹ nữ ngốc nghếch đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói:
"Ngại chết đi được... " Tiêu Sở Sinh lúc này mới ý thức được, ánh mắt của mình vừa rồi quả thật có hơi trắng trợn.
Hửm? Không đúng, chẳng phải vốn dĩ ta đến đây là để mở phòng với nàng sao? Nhìn vài lần thì thế nào?
Nghĩ đến đây, hắn càng thêm không kiêng dè, ánh mắt nhìn về phía nữ thần ngốc nghếch hoàn toàn không hề thu lại.
Trì Sam Sam bị sự vô lại của người này làm cho vừa tức vừa bực, nhưng lại có chút muốn cười.
Nhưng càng như vậy, nàng lại càng thả lỏng, có lẽ muốn chữa hội chứng sợ xã hội thì phải tìm đến mấy tên mặt dày như xã Ngưu.
Thật không may, Tiêu Sở Sinh chính là một tên vô lại như vậy!
"Cởi ra cho ta xem xem?"
"A?"
Trì Sam Sam choáng váng, người này lại được voi đòi tiên à?
"A cái gì mà a? Ngươi nợ ta."
Tiêu Sở Sinh lý lẽ chẳng vững, nhưng khí thế lại rất hùng hổ:
"Để ta xem có sưng không? Ngươi trốn không thoát đâu, đừng nhiều lời với ta nữa !"
"A? Ờ... " Trì Sam Sam lại cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng rồi.
Lời này của hắn nói ra... Hình như rất có lý, nhưng luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Mỹ nữ ngốc nghếch vậy mà lại thật sự tin lời nói nhảm của tên rắm chó này, khiến cho Tiêu Sở Sinh ở độ tuổi này đã được một phen mãn nhãn.
Đối phương lại còn là đệ nhất hoa khôi của trường, chuyện này nếu để đám người ái mộ hoa khôi trong trường biết được, e rằng sẽ muốn xiên chết Tiêu Sở Sinh.
Biệt danh Súc Sinh của hắn không chỉ đơn thuần là đọc lái từ tên, mà dù sao thì hắn cũng là một tên súc sinh thật sự!
"Chậc, vóc dáng này... Cũng ra gì phết đấy."
Tên chó chết Tiêu Sở Sinh này nhìn vẫn chưa đủ, thế mà còn đánh giá vóc dáng của mỹ nữ ngốc nghếch một cách rất nghiêm túc.
Nhưng hắn không thể không thừa nhận, mỹ nữ ngốc nghếch này chỗ cần lớn thì đúng là rất lớn, chỗ không cần lớn lại vừa phải hoàn hảo.
Nghĩ lại mỹ nữ ngốc nghếch trước khi trọng sinh, ài... Chỉ sợ đó là hàng thật giá thật 36D.
Tiêu Sở Sinh nghĩ đến một khả năng, không khỏi thầm nghĩ:
"IQ của ngươi đâu rồi? Chẳng lẽ đổi lấy 36D hết rồi hả?"
Tuy nhiên, sau khi đã được một phen mãn nhãn, nội tâm Tiêu Sở Sinh không hiểu sao lại có chút cảm giác tội lỗi, hành động này của hắn có được tính là lừa gạt thiếu nữ ngây thơ không?
Chủ yếu là thiếu nữ ngây thơ này hình như có chút vấn đề về trí thông minh, lừa gạt thiếu nữ ngây thơ cộng thêm bắt nạt người thiểu năng trí tuệ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận