Trùng Sinh Ngày Đầu Tiên, Ta Đem Giáo Hoa Mang Đến Khách Sạn
Chương 409: Chơi cái đắc con a !
Chu Văn hiện tại có thể nói là khá hiểu vì sao Lâm Thi lại nguyện ý đi theo lão bản chó kia, bá đạo như vậy, cô bé nào nhìn mà không mềm lòng?
Mà thủ đoạn dùng tiền đập người một cách ngang tàng như vậy của Tiêu Sở Sinh, tự nhiên đã dọa sợ đám lão bản lòng dạ hiểm độc chỉ muốn lừa gạt người này.
Thế là cái mặt trận vốn đang nhất trí đối ngoại bỗng nhiên sụp đổ, lập tức có mấy người vừa khóc lóc nước mắt nước mũi vừa tố cáo với Tiêu Sở Sinh:
"Chúng ta chính là bị mấy tên này mê hoặc đó a, là bị bọn hắn lừa gạt tới, việc này không liên quan đến chúng ta a... Cầu ngài buông tha chúng ta a."
Đơn thuần chỉ là bỏ tiền ra thuê một đoàn luật sư thì tự nhiên không có gì đáng sợ lắm, liền chuyện ngày hôm nay mà nói, bọn họ dù làm sai trước, nhưng nếu đưa ra tòa án, chưa chắc phía Tiêu Sở Sinh đã chiếm được lợi lộc gì.
Hơn nữa, thật sự thua kiện thì thực ra cũng không phải bồi thường bao nhiêu, ở đây nhiều người như vậy, chia đều tiền bồi thường thì coi như có khoa trương thế nào, cùng lắm cũng chỉ là mười nghìn hai mươi nghìn khối.
Mặc dù xót tiền, nhưng cắn răng một cái cũng không phải là không trả nổi.
Cho nên bọn họ không sợ cái gọi là luật sư đoàn, điều bọn họ sợ là việc Tiêu Sở Sinh có thể mời được đoàn luật sư!
Nhìn xuyên qua hiện tượng để thấy bản chất, một sinh viên có thể bỏ ra mấy triệu, thậm chí hàng chục triệu để thuê luật sư xử lý bọn họ, vậy thì muốn hại chết bọn họ quả thực quá dễ dàng.
Bọn họ kinh doanh bên trong khu đại học thành, muốn đè ép bọn họ trên phương diện kinh doanh không khó, huống chi nếu đối phương thật sự có đoàn luật sư...
Bọn họ nghĩ đến việc Tiêu Sở Sinh nói muốn tìm người giả vờ bị bọn họ đụng, mặc dù bọn họ không biết cụ thể muốn đụng thế nào, nhưng không nghi ngờ gì, đám luật sư kia muốn tìm cớ thì hoàn toàn không khó, ít nhất là khiến việc kinh doanh của bọn họ không thể tiếp tục được cũng vô cùng đơn giản.
Nếu như bọn họ làm ăn đứng đắn thì còn dễ nói, nhưng hết lần này tới lần khác... Thời buổi này làm gì có ai thực sự có cái mông sạch sẽ chứ.
Huống chi, chuyện kinh doanh, kiếm tiền gì đó vẫn là thứ yếu, điều bọn họ sợ chính là sự an toàn của người thân mình.
Thời điểm năm 2007 xã hội vẫn còn tương đối loạn lạc, chuyện mua hung giết người cũng không hiếm thấy.
Lúc này đừng nói một mạng người 500 nghìn, có khi 200 nghìn đã là tốt rồi.
Bọn họ ở đây có bao nhiêu người? Tiêu Sở Sinh nếu đã quyết tâm, trực tiếp bỏ ra mấy triệu thuê hung thủ lấy mạng bọn họ, thì bọn họ còn chơi cái đắc con a!
Cho nên nói, có tiền đến một mức độ nào đó chính là có thể muốn làm gì thì làm.
Tiêu Sở Sinh tự nhiên không biết trong lòng bọn họ đã tự thêm thắt nhiều tình tiết như vậy, nếu biết thì chắc hẳn hắn sẽ cười đến chết.
Nhưng cũng có một điểm không sai, thứ gọi là tư bản này, có lẽ chỉ khi lợi ích chưa đủ lớn thì mới có nhân tính.
Câu nói về tư bản kia quả thực không sai: Nếu có 10% lợi nhuận, nó liền cam đoan khắp nơi bị sử dụng; có 20% lợi nhuận, nó liền sinh động; có 50% lợi nhuận, nó liền bí quá hoá liều; vì 100% lợi nhuận, nó liền dám chà đạp hết thảy nhân gian pháp luật; có 300% lợi nhuận, nó liền dám phạm bất luận cái gì tội ác, thậm chí đối mặt nguy hiểm bị treo cổ.
Thực tế còn đặc sắc hơn, cho dù là những năm sau chiến dịch trừ gian diệt ác, cuộc chiến giữa các thế lực tư bản vẫn nguyên vẹn sự bẩn thỉu.
Ví như bắt cóc lão bản công ty đối thủ, ép đối phương ký vào thỏa thuận tặng cổ phần, loại chuyện này không hề hiếm thấy chút nào.
Dù sao, trực tiếp xử lý người của đối phương thì dễ dàng hơn nhiều so với việc xử lý đối phương trên phương diện kinh doanh.
Cho nên nói mấy cái như hòa khí sinh tài, đạo lý đối nhân xử thế đều là xả đạm, thứ đó cũng chỉ để lừa gạt mấy đứa trẻ chưa trải sự đời thôi.
Chỉ có điều trong những năm sau này, cấp trên giám sát chặt chẽ hơn, việc trực tiếp giải quyết người của đối phương dễ gây chú ý, thế nên chiến trường chuyển hướng sang dư luận.
Các trận địa tư bản lớn bắt đầu nắm chặt các kênh phát ngôn dư luận, muốn thực hiện sự độc đoán thực sự.
Bản chất của dư luận thực ra cũng là lưu lượng, đây chính là thời khắc đen tối nhất mà thời đại công nghệ mang lại.
Bởi vì trên cả thứ gọi là lưu lượng này, e rằng chỉ còn lại đòn tấn công quân sự, cái chân lý duy nhất này, mới có sức uy hiếp.
Còn lại ư? Chẳng có gì hiệu quả cả.
Nhưng cũng may, bây giờ trong mắt người bình thường, Tiêu Sở Sinh giống như một tài phiệt, muốn hại chết bọn họ là chuyện trong vài phút.
Vốn dĩ hắn không định hôm nay đứng ra chống lưng cho Chu Văn, nhưng sau khi suy nghĩ, hắn quyết định vẫn nên đứng ra.
Mà đám lão bản này cũng sẽ không biết thông tin cụ thể của hắn, thực ra cũng không thành vấn đề lớn.
Lần này hắn đứng ra mục đích cũng đơn giản, chính là tạo dựng một hình tượng, một hình tượng lão bản lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo không bao giờ để qua đêm.
Dù sao ngoài cửa hàng trà sữa, sau này còn có không ít sản nghiệp khác cũng phải tiến vào khu đại học thành này.
Hơn nữa, những sản nghiệp này đều sẽ được tích hợp vào một hệ thống hội viên, đây cũng là để trải đường cho một số sản phẩm thời đại internet sau này.
Hình tượng một lão bản bí ẩn giàu có đứng sau màn như hắn có thể tránh được rất nhiều phiền phức trong giai đoạn phát triển ban đầu.
Tiêu Sở Sinh không lên tiếng, đám lão bản này đến thở mạnh cũng không dám, thậm chí có kẻ không cần tôn nghiêm mà tự vả vào mặt mình mấy cái, khiến Chu Văn và hắn đều trợn tròn mắt.
Không phải chứ... Bản năng sinh tồn mạnh đến vậy sao?
Sự việc đảo ngược đến mức này, các đồng chí cảnh sát ở đồn công an cũng không biết nên giải quyết thế nào, đành phải ra khuyên giải hai bên.
Nhất là đối với Tiêu Sở Sinh, dù sao cách nói kia quá dọa người, vì chút chuyện nhỏ như vậy mà thuê đoàn luật sư... hàng chục triệu đó!
Không đến mức, thật tình không đến mức.
Tiêu Sở Sinh nhíu mày, hắn quả thực có dự định thành lập một bộ phận pháp vụ, chỉ là việc này không dễ dàng như vậy, cũng không nhanh như vậy.
Dù sao bộ phận pháp vụ đối với một công ty mà nói là tương đối quan trọng, hơn nữa làm không cẩn thận rất dễ xuất hiện nội ứng.
Cho nên Tiêu Sở Sinh thực ra muốn tìm một ứng viên tương đối đặc thù, chỉ là hắn không chắc lắm người đó năm nay đang ở đâu.
Hơn nữa vào lúc này, sản nghiệp của hắn vẫn chưa đến lúc đặc biệt cần đến bộ phận pháp vụ, kinh nghiệm dẫm phải hố trong kinh doanh ở đời trước của chính hắn tạm thời vẫn đủ dùng, cho nên việc này tạm thời gác lại.
Ý của bên cảnh sát là, hai bên tốt nhất vẫn nên tự giải quyết, đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm ầm ĩ quá phiền phức, dù sao mọi người đều là người làm ăn, thời gian đều rất quý giá.
"Hay là... Tiêu đồng chí, Tiêu Lão Bản ngài xem, dù sao cũng là người ta bị đánh trong tiệm của các ngài, không bằng ngài lùi một bước, chịu trách nhiệm tiền thuốc men, chuyện này cứ thế cho qua thì thế nào?"
Đây là ý kiến của đồn công an, bọn họ đang nói dựa trên quy trình xử lý vụ án thông thường.
Bởi vì nói thẳng ra, trong tiệm cũng không có bị đập phá gì, cho nên không có tổn thất vật chất nào.
Đương nhiên, đó chỉ là bề ngoài, còn về phần danh dự, hay ảnh hưởng đến những khách hàng khác, thứ đó không thể tính toán được.
Cho nên theo quy trình xử lý thông thường, vậy khẳng định Tiêu Sở Sinh phải chịu chút thiệt thòi nhỏ.
Nhưng mà, Tiêu Sở Sinh là ai? Hắn có thể ngoan ngoãn chịu cái thiệt này sao?
Lúc này liền vung tay lên:
"Muốn ta bỏ ra khoản tiền này? Một phân tiền không có."
"Ngươi... " Mấy lão bản lập tức sốt ruột, thế này thì còn giải quyết riêng thế nào? Bọn họ bị đánh một trận, lại còn phải tự bỏ tiền túi ra chữa trị?
Bọn họ nào biết, con súc sinh nào đó sao có thể để bọn họ dễ dàng như vậy?
Tiêu Sở Sinh cười khẩy một tiếng:
"Ta không những một phân tiền cũng không đưa cho các ngươi, mà các ngươi còn phải bồi thường tiền cho chúng ta, bởi vì các ngươi gây rối trong tiệm chúng ta, việc buôn bán của chúng ta bị ảnh hưởng, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến danh dự của tiệm chúng ta. Ta cũng không đòi nhiều, chỉ cần một nửa doanh thu tháng này của cửa hàng chúng ta thôi, mặt khác các ngươi còn phải xin lỗi các học sinh đã bị các ngươi làm phiền, phải là loại xin lỗi công khai ấy."
Đột nhiên, Tiêu Sở Sinh cười tà mị một tiếng, bổ sung một câu:
"À đúng rồi, đối thủ không đội trời chung của chúng ta, Sam Sam trà, ta cũng thay các nàng làm chủ luôn. Việc kinh doanh của các nàng cũng bị các ngươi ảnh hưởng, cũng một nửa doanh thu nhé, một phân tiền cũng đừng hòng thiếu!"
Khi dễ người a?!
Mà thủ đoạn dùng tiền đập người một cách ngang tàng như vậy của Tiêu Sở Sinh, tự nhiên đã dọa sợ đám lão bản lòng dạ hiểm độc chỉ muốn lừa gạt người này.
Thế là cái mặt trận vốn đang nhất trí đối ngoại bỗng nhiên sụp đổ, lập tức có mấy người vừa khóc lóc nước mắt nước mũi vừa tố cáo với Tiêu Sở Sinh:
"Chúng ta chính là bị mấy tên này mê hoặc đó a, là bị bọn hắn lừa gạt tới, việc này không liên quan đến chúng ta a... Cầu ngài buông tha chúng ta a."
Đơn thuần chỉ là bỏ tiền ra thuê một đoàn luật sư thì tự nhiên không có gì đáng sợ lắm, liền chuyện ngày hôm nay mà nói, bọn họ dù làm sai trước, nhưng nếu đưa ra tòa án, chưa chắc phía Tiêu Sở Sinh đã chiếm được lợi lộc gì.
Hơn nữa, thật sự thua kiện thì thực ra cũng không phải bồi thường bao nhiêu, ở đây nhiều người như vậy, chia đều tiền bồi thường thì coi như có khoa trương thế nào, cùng lắm cũng chỉ là mười nghìn hai mươi nghìn khối.
Mặc dù xót tiền, nhưng cắn răng một cái cũng không phải là không trả nổi.
Cho nên bọn họ không sợ cái gọi là luật sư đoàn, điều bọn họ sợ là việc Tiêu Sở Sinh có thể mời được đoàn luật sư!
Nhìn xuyên qua hiện tượng để thấy bản chất, một sinh viên có thể bỏ ra mấy triệu, thậm chí hàng chục triệu để thuê luật sư xử lý bọn họ, vậy thì muốn hại chết bọn họ quả thực quá dễ dàng.
Bọn họ kinh doanh bên trong khu đại học thành, muốn đè ép bọn họ trên phương diện kinh doanh không khó, huống chi nếu đối phương thật sự có đoàn luật sư...
Bọn họ nghĩ đến việc Tiêu Sở Sinh nói muốn tìm người giả vờ bị bọn họ đụng, mặc dù bọn họ không biết cụ thể muốn đụng thế nào, nhưng không nghi ngờ gì, đám luật sư kia muốn tìm cớ thì hoàn toàn không khó, ít nhất là khiến việc kinh doanh của bọn họ không thể tiếp tục được cũng vô cùng đơn giản.
Nếu như bọn họ làm ăn đứng đắn thì còn dễ nói, nhưng hết lần này tới lần khác... Thời buổi này làm gì có ai thực sự có cái mông sạch sẽ chứ.
Huống chi, chuyện kinh doanh, kiếm tiền gì đó vẫn là thứ yếu, điều bọn họ sợ chính là sự an toàn của người thân mình.
Thời điểm năm 2007 xã hội vẫn còn tương đối loạn lạc, chuyện mua hung giết người cũng không hiếm thấy.
Lúc này đừng nói một mạng người 500 nghìn, có khi 200 nghìn đã là tốt rồi.
Bọn họ ở đây có bao nhiêu người? Tiêu Sở Sinh nếu đã quyết tâm, trực tiếp bỏ ra mấy triệu thuê hung thủ lấy mạng bọn họ, thì bọn họ còn chơi cái đắc con a!
Cho nên nói, có tiền đến một mức độ nào đó chính là có thể muốn làm gì thì làm.
Tiêu Sở Sinh tự nhiên không biết trong lòng bọn họ đã tự thêm thắt nhiều tình tiết như vậy, nếu biết thì chắc hẳn hắn sẽ cười đến chết.
Nhưng cũng có một điểm không sai, thứ gọi là tư bản này, có lẽ chỉ khi lợi ích chưa đủ lớn thì mới có nhân tính.
Câu nói về tư bản kia quả thực không sai: Nếu có 10% lợi nhuận, nó liền cam đoan khắp nơi bị sử dụng; có 20% lợi nhuận, nó liền sinh động; có 50% lợi nhuận, nó liền bí quá hoá liều; vì 100% lợi nhuận, nó liền dám chà đạp hết thảy nhân gian pháp luật; có 300% lợi nhuận, nó liền dám phạm bất luận cái gì tội ác, thậm chí đối mặt nguy hiểm bị treo cổ.
Thực tế còn đặc sắc hơn, cho dù là những năm sau chiến dịch trừ gian diệt ác, cuộc chiến giữa các thế lực tư bản vẫn nguyên vẹn sự bẩn thỉu.
Ví như bắt cóc lão bản công ty đối thủ, ép đối phương ký vào thỏa thuận tặng cổ phần, loại chuyện này không hề hiếm thấy chút nào.
Dù sao, trực tiếp xử lý người của đối phương thì dễ dàng hơn nhiều so với việc xử lý đối phương trên phương diện kinh doanh.
Cho nên nói mấy cái như hòa khí sinh tài, đạo lý đối nhân xử thế đều là xả đạm, thứ đó cũng chỉ để lừa gạt mấy đứa trẻ chưa trải sự đời thôi.
Chỉ có điều trong những năm sau này, cấp trên giám sát chặt chẽ hơn, việc trực tiếp giải quyết người của đối phương dễ gây chú ý, thế nên chiến trường chuyển hướng sang dư luận.
Các trận địa tư bản lớn bắt đầu nắm chặt các kênh phát ngôn dư luận, muốn thực hiện sự độc đoán thực sự.
Bản chất của dư luận thực ra cũng là lưu lượng, đây chính là thời khắc đen tối nhất mà thời đại công nghệ mang lại.
Bởi vì trên cả thứ gọi là lưu lượng này, e rằng chỉ còn lại đòn tấn công quân sự, cái chân lý duy nhất này, mới có sức uy hiếp.
Còn lại ư? Chẳng có gì hiệu quả cả.
Nhưng cũng may, bây giờ trong mắt người bình thường, Tiêu Sở Sinh giống như một tài phiệt, muốn hại chết bọn họ là chuyện trong vài phút.
Vốn dĩ hắn không định hôm nay đứng ra chống lưng cho Chu Văn, nhưng sau khi suy nghĩ, hắn quyết định vẫn nên đứng ra.
Mà đám lão bản này cũng sẽ không biết thông tin cụ thể của hắn, thực ra cũng không thành vấn đề lớn.
Lần này hắn đứng ra mục đích cũng đơn giản, chính là tạo dựng một hình tượng, một hình tượng lão bản lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo không bao giờ để qua đêm.
Dù sao ngoài cửa hàng trà sữa, sau này còn có không ít sản nghiệp khác cũng phải tiến vào khu đại học thành này.
Hơn nữa, những sản nghiệp này đều sẽ được tích hợp vào một hệ thống hội viên, đây cũng là để trải đường cho một số sản phẩm thời đại internet sau này.
Hình tượng một lão bản bí ẩn giàu có đứng sau màn như hắn có thể tránh được rất nhiều phiền phức trong giai đoạn phát triển ban đầu.
Tiêu Sở Sinh không lên tiếng, đám lão bản này đến thở mạnh cũng không dám, thậm chí có kẻ không cần tôn nghiêm mà tự vả vào mặt mình mấy cái, khiến Chu Văn và hắn đều trợn tròn mắt.
Không phải chứ... Bản năng sinh tồn mạnh đến vậy sao?
Sự việc đảo ngược đến mức này, các đồng chí cảnh sát ở đồn công an cũng không biết nên giải quyết thế nào, đành phải ra khuyên giải hai bên.
Nhất là đối với Tiêu Sở Sinh, dù sao cách nói kia quá dọa người, vì chút chuyện nhỏ như vậy mà thuê đoàn luật sư... hàng chục triệu đó!
Không đến mức, thật tình không đến mức.
Tiêu Sở Sinh nhíu mày, hắn quả thực có dự định thành lập một bộ phận pháp vụ, chỉ là việc này không dễ dàng như vậy, cũng không nhanh như vậy.
Dù sao bộ phận pháp vụ đối với một công ty mà nói là tương đối quan trọng, hơn nữa làm không cẩn thận rất dễ xuất hiện nội ứng.
Cho nên Tiêu Sở Sinh thực ra muốn tìm một ứng viên tương đối đặc thù, chỉ là hắn không chắc lắm người đó năm nay đang ở đâu.
Hơn nữa vào lúc này, sản nghiệp của hắn vẫn chưa đến lúc đặc biệt cần đến bộ phận pháp vụ, kinh nghiệm dẫm phải hố trong kinh doanh ở đời trước của chính hắn tạm thời vẫn đủ dùng, cho nên việc này tạm thời gác lại.
Ý của bên cảnh sát là, hai bên tốt nhất vẫn nên tự giải quyết, đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm ầm ĩ quá phiền phức, dù sao mọi người đều là người làm ăn, thời gian đều rất quý giá.
"Hay là... Tiêu đồng chí, Tiêu Lão Bản ngài xem, dù sao cũng là người ta bị đánh trong tiệm của các ngài, không bằng ngài lùi một bước, chịu trách nhiệm tiền thuốc men, chuyện này cứ thế cho qua thì thế nào?"
Đây là ý kiến của đồn công an, bọn họ đang nói dựa trên quy trình xử lý vụ án thông thường.
Bởi vì nói thẳng ra, trong tiệm cũng không có bị đập phá gì, cho nên không có tổn thất vật chất nào.
Đương nhiên, đó chỉ là bề ngoài, còn về phần danh dự, hay ảnh hưởng đến những khách hàng khác, thứ đó không thể tính toán được.
Cho nên theo quy trình xử lý thông thường, vậy khẳng định Tiêu Sở Sinh phải chịu chút thiệt thòi nhỏ.
Nhưng mà, Tiêu Sở Sinh là ai? Hắn có thể ngoan ngoãn chịu cái thiệt này sao?
Lúc này liền vung tay lên:
"Muốn ta bỏ ra khoản tiền này? Một phân tiền không có."
"Ngươi... " Mấy lão bản lập tức sốt ruột, thế này thì còn giải quyết riêng thế nào? Bọn họ bị đánh một trận, lại còn phải tự bỏ tiền túi ra chữa trị?
Bọn họ nào biết, con súc sinh nào đó sao có thể để bọn họ dễ dàng như vậy?
Tiêu Sở Sinh cười khẩy một tiếng:
"Ta không những một phân tiền cũng không đưa cho các ngươi, mà các ngươi còn phải bồi thường tiền cho chúng ta, bởi vì các ngươi gây rối trong tiệm chúng ta, việc buôn bán của chúng ta bị ảnh hưởng, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến danh dự của tiệm chúng ta. Ta cũng không đòi nhiều, chỉ cần một nửa doanh thu tháng này của cửa hàng chúng ta thôi, mặt khác các ngươi còn phải xin lỗi các học sinh đã bị các ngươi làm phiền, phải là loại xin lỗi công khai ấy."
Đột nhiên, Tiêu Sở Sinh cười tà mị một tiếng, bổ sung một câu:
"À đúng rồi, đối thủ không đội trời chung của chúng ta, Sam Sam trà, ta cũng thay các nàng làm chủ luôn. Việc kinh doanh của các nàng cũng bị các ngươi ảnh hưởng, cũng một nửa doanh thu nhé, một phân tiền cũng đừng hòng thiếu!"
Khi dễ người a?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận