Trùng Sinh Ngày Đầu Tiên, Ta Đem Giáo Hoa Mang Đến Khách Sạn
Chương 329: Lần sau? Lần sau không mang
"Thật hưởng thụ nha !"
Con súc sinh nào đó nhắm mắt lại, hưởng thụ sự "phục thị" đến từ đồ đần mỹ nữ.
Trong nháy mắt, Tiêu Sở Sinh cảm thấy oán niệm của mình về việc lúc trước bị gia hỏa này kéo xuống sân thượng đều muốn biến mất...
Ngẫm lại mà nói, mặc dù không ít khổ phải chịu lại lần nữa, nhưng không hề nghi ngờ.
Trong vòng mấy tháng có được thứ mà kiếp trước liều mạng vất vả mười năm cũng không có cách nào nắm giữ, theo một ý nghĩa nào đó, cái này thật không lỗ, có thể nói là máu lừa!
Với lại có câu nói cũng không sai, trên đời luôn có những thứ tiền không mua được.
Có tiền, bên người đều là người tốt.
Đối với hắn mà nói lần này, thu hoạch chân chính là thấy rõ một số người, sau đó... gặp được đúng người chân chính ở bên cạnh.
Ừm, còn gặp được hai người.
Cái này nên tính là "niềm vui ngoài ý muốn".
"Đại phôi đản?"
"A?"
Tiêu Sở Sinh đang dễ chịu đến buồn ngủ mở mắt ra, nhìn con đồ đần này một chút.
Liền thấy nàng chớp đôi mắt thanh tịnh:
"Ngươi thật không cần tay của ta sao?"
"Tê !"
Cái này quá tra tấn người!
Lâm Thi tỏ vẻ chính mình như không nhìn thấy, ở ngay bên cạnh lặng yên không lên tiếng.
"Ta nghi ngờ ngươi nghiện rồi đó."
Tiêu Sở Sinh hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào con đồ đần này.
Sau đó liền thấy gia hỏa này đầu lắc như trống bỏi:
"Không có mà."
"Thật không?"
"Thật mà."
Tiêu Sở Sinh cảm thấy nàng đang lừa mình, nhưng không có chứng cứ.
Bất quá hắn xoa xoa tay, nở nụ cười tà, tiếp theo đến lượt Lâm Thi xui xẻo...
Bình thường đều là con đồ đần nào đó chà lưng cho nàng, hôm nay thì đổi thành Tiêu Sở Sinh cùng nàng.
Mấu chốt là con tiểu phôi đản nào đó còn rất thích làm chuyện xấu!
Trì Sam Sam thì đúng là đang chà lưng cho nàng, nhưng tiểu phôi đản lại không giống vậy, tay của hắn luôn thừa cơ vươn loạn.
Nhưng không có cách nào, ai bảo đây là nam nhân mình tự chọn chứ? Lâm Thi đành phải coi như không có chuyện gì xảy ra, bất động thanh sắc chịu đựng.
Thế là lần tắm này... tắm hơi lâu một chút.
Đang tắm, ba người nhìn những vật như bông nổi lềnh bềnh trên mặt nước bồn tắm lớn, rơi vào trầm tư.
Lần này ba người đều im lặng chạy đến dưới vòi sen tắm rửa qua loa, tắm sạch sẽ rồi đi ra ngoài.
Lâm Thi thỉnh thoảng liếc trộm hai người kia, phát hiện Sam Sam đang đỏ mặt nằm ì trên giường, còn tiểu phôi đản thì trầm mặc không nói tiếng nào đang uống nước.
Ba người đều có tâm tư riêng.
Lâm Thi kỳ thật đã có chuẩn bị tâm lý nhất định, nhưng khi thật sự đến lúc đó... nói không ngượng ngùng cũng là không thể, dù sao chuyện này quá phá vỡ suy nghĩ thông thường...
"Lão bà, đại phôi đản, các ngươi không qua ngủ sao?"
Tiêu Sở Sinh cùng Lâm Thi ngẩng đầu, do dự một lát rồi vẫn đi qua.
Ra hiệu cho Lâm Thi một ánh mắt, Lâm Thi ăn ý gật đầu, trước tiên dỗ cho đồ đần mỹ nữ ngủ đã.
Có lẽ hôm nay hơi mệt, cộng thêm vừa rồi chơi hơi quá, cho nên con đồ đần này rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Chỉ là gia hỏa này từng có tiền lệ giả vờ ngủ, cho nên Tiêu Sở Sinh cùng Lâm Thi đều cảnh giác quan sát nàng hồi lâu.
"Hô hấp đều đặn, chắc là ngủ thật rồi hả?"
Tiêu Sở Sinh cũng hơi không chắc chắn.
Lâm Thi như có điều suy nghĩ dò xét đồ đần mỹ nữ đang ôm chăn mềm, cuối cùng nhẹ gật đầu:
"Chắc là..."
Sau đó hai người rón rén đi đến chiếc giường lớn bên cạnh, dù sao cũng là phòng hai giường mà.
Sau đó hai người liền thả lỏng bản thân...
Bởi vì không ở nhà, cho nên so với bình thường càng có cảm giác hơn, vì vậy Tiêu Sở Sinh không tự giác liền hơi phóng túng một chút.
Kết quả là... ngủ một giấc đến tận trưa.
Hắn và Lâm Thi vẫn bị con đồ đần nào đó không ngừng chọc chọc chọc, chọc cả nửa ngày mới dậy nổi.
"Tê !"
Vừa rời giường, cái eo này liền đau nhói...
Đừng nói Tiêu Sở Sinh, Lâm Thi cũng chẳng khá hơn là bao, nàng và Tiêu Sở Sinh đều có quầng thâm mắt rất nặng, một bộ dạng như đã phóng túng quá độ.
Chỉ tiếc con đồ đần nào đó không hiểu, nàng chỉ biết mình đói bụng, muốn ăn cơm, cho nên mới gọi hai người dậy.
"Tại sao các ngươi lại ngủ trên cái giường này vậy?"
Đồ đần mỹ nữ nằm ở mép giường hỏi hai người còn đang mơ màng.
"Ấy?"
Tiêu Sở Sinh và Lâm Thi liếc nhau, cũng không để ý trạng thái không mặc quần áo của hai người lúc này, dù sao chỗ nào mà chưa xem chứ?
"Tối hôm qua chúng ta không về giường bên kia ngủ à?"
"Hình như..."
Tiêu Sở Sinh muốn nói lại thôi.
"Hình như cái gì?"
Lâm Thi nhíu mày.
Tiêu Sở Sinh chỉ có thể ngoắc ngón tay với nàng, Lâm Thi hiểu ý, ghé sát tai lại.
"Khụ... Thì, hình như mệt quá ngủ thiếp đi luôn."
Đúng lúc này, Lâm Thi cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, đưa tay xuống dưới sờ một cái, sắc mặt liền đỏ bừng lên.
Tiêu Sở Sinh thấy bộ dạng này của nàng, cũng ý thức được...
"Sẽ không phải..."
Lâm Thi gật đầu như gà mổ thóc:
"Chưa lấy ra, nhưng không bị rách, chắc là sẽ không nhiễm trùng chứ?"
"Cái này..."
Tiêu Sở Sinh chỉ cảm thấy đầu óc quá tải, hoàn toàn là điểm mù kiến thức.
"Bao cao su... để cả đêm chắc không có chuyện gì đâu nhỉ? Ngươi đi tắm đi?"
Tiêu Sở Sinh cũng không chắc chắn.
Lâm Thi chỉ có thể yên lặng đi vào phòng tắm, để lại Tiêu Sở Sinh và đồ đần mỹ nữ mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Lão bà sao rồi?"
Đồ đần mỹ nữ chớp đôi mắt ngây thơ mà thanh tịnh hỏi đại phôi đản của nàng.
Tiêu Sở Sinh chỉ cảm thấy nội tâm tội lỗi tràn đầy, hắn đã triệt để dạy hư con đồ đần này rồi...
"Chuyện người lớn trẻ con không cần biết."
Qua một hồi, Lâm Thi mới đỏ mặt đi ra, hơn nữa đã thay quần áo sạch sẽ.
"Hình như không có cảm giác khó chịu, chắc không có chuyện gì đâu."
Lâm Thi nhẹ nhàng thở phào.
"Ừm... Lần sau phải chú ý một chút."
"Ngươi còn muốn có lần sau?!"
Lâm Thi giọng bất giác cao lên.
"Khụ... Không có không có, vậy lần sau không đeo nữa."
Lâm Thi vừa thẹn vừa xấu hổ, đánh tiểu phôi đản mấy cái mới tha cho hắn, nhưng nội tâm lại ngọt ngào.
Vốn nàng cho rằng cả đời mình có khả năng sẽ cứ cô đơn như vậy trôi qua, nhưng chưa từng nghĩ, thế mà lại sớm như vậy đã cùng một nam nhân làm đủ mọi chuyện.
Với lại, nam nhân này còn nhỏ hơn mình nhiều như vậy.
Thật đúng là thế sự vô thường.
Lâm Thi hiện tại vô cùng thỏa mãn, bởi vì bây giờ nàng phóng tầm mắt ra xa, nhìn thấy chính là tương lai mình có thể thấy, không còn là một màu đen kịt mịt mờ nữa...
"Đi thôi, ta muốn đi ăn gì đó ngon ngon bồi bổ, nhìn quầng thâm mắt của ta này."
Tiêu Sở Sinh một tay ôm đồ đần mỹ nữ, một tay chỉ vào mắt mình phàn nàn với Lâm Thi.
Lâm Thi khóe miệng nhếch lên, liếc mắt rồi cũng chỉ vào mình:
"Chỉ ngươi có quầng thâm mắt thôi à? Ta cũng có mà?"
"Vậy được... Cùng nhau bồi bổ."
Sau đó hai người liền xuống lầu, chỉ là khi vào trong xe, Tiêu Sở Sinh do dự một lát rồi vẫn mở cửa xe đi ra.
Hắn biểu lộ phức tạp nhìn về phía đồ đần mỹ nữ:
"Đồ đần, ngươi lái xe đi, ta chỉ đường cho ngươi."
"Tại sao vậy?"
Đồ đần mỹ nữ chớp mắt, rất không hiểu, bởi vì nàng gần như chưa từng lái xe.
Hỏi ra mới biết là đại phôi đản không cho!
Lâm Thi cũng không hiểu, lúc thi bằng lái kỹ thuật lái xe của Sam Sam rất đáng sợ, mặc dù thi qua, nhưng đã dọa sợ cả giáo viên dạy lái.
Cho nên tiểu phôi đản bình thường cũng không dám để nàng lái, nên không hiểu tại sao bây giờ bỗng nhiên lại để Sam Sam lái xe.
Chú ý tới ánh mắt của Lâm Thi, Tiêu Sở Sinh cười gượng:
"Khụ... Đừng hỏi, cũng như ngươi thôi, chân ta run..."
Con súc sinh nào đó nhắm mắt lại, hưởng thụ sự "phục thị" đến từ đồ đần mỹ nữ.
Trong nháy mắt, Tiêu Sở Sinh cảm thấy oán niệm của mình về việc lúc trước bị gia hỏa này kéo xuống sân thượng đều muốn biến mất...
Ngẫm lại mà nói, mặc dù không ít khổ phải chịu lại lần nữa, nhưng không hề nghi ngờ.
Trong vòng mấy tháng có được thứ mà kiếp trước liều mạng vất vả mười năm cũng không có cách nào nắm giữ, theo một ý nghĩa nào đó, cái này thật không lỗ, có thể nói là máu lừa!
Với lại có câu nói cũng không sai, trên đời luôn có những thứ tiền không mua được.
Có tiền, bên người đều là người tốt.
Đối với hắn mà nói lần này, thu hoạch chân chính là thấy rõ một số người, sau đó... gặp được đúng người chân chính ở bên cạnh.
Ừm, còn gặp được hai người.
Cái này nên tính là "niềm vui ngoài ý muốn".
"Đại phôi đản?"
"A?"
Tiêu Sở Sinh đang dễ chịu đến buồn ngủ mở mắt ra, nhìn con đồ đần này một chút.
Liền thấy nàng chớp đôi mắt thanh tịnh:
"Ngươi thật không cần tay của ta sao?"
"Tê !"
Cái này quá tra tấn người!
Lâm Thi tỏ vẻ chính mình như không nhìn thấy, ở ngay bên cạnh lặng yên không lên tiếng.
"Ta nghi ngờ ngươi nghiện rồi đó."
Tiêu Sở Sinh hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào con đồ đần này.
Sau đó liền thấy gia hỏa này đầu lắc như trống bỏi:
"Không có mà."
"Thật không?"
"Thật mà."
Tiêu Sở Sinh cảm thấy nàng đang lừa mình, nhưng không có chứng cứ.
Bất quá hắn xoa xoa tay, nở nụ cười tà, tiếp theo đến lượt Lâm Thi xui xẻo...
Bình thường đều là con đồ đần nào đó chà lưng cho nàng, hôm nay thì đổi thành Tiêu Sở Sinh cùng nàng.
Mấu chốt là con tiểu phôi đản nào đó còn rất thích làm chuyện xấu!
Trì Sam Sam thì đúng là đang chà lưng cho nàng, nhưng tiểu phôi đản lại không giống vậy, tay của hắn luôn thừa cơ vươn loạn.
Nhưng không có cách nào, ai bảo đây là nam nhân mình tự chọn chứ? Lâm Thi đành phải coi như không có chuyện gì xảy ra, bất động thanh sắc chịu đựng.
Thế là lần tắm này... tắm hơi lâu một chút.
Đang tắm, ba người nhìn những vật như bông nổi lềnh bềnh trên mặt nước bồn tắm lớn, rơi vào trầm tư.
Lần này ba người đều im lặng chạy đến dưới vòi sen tắm rửa qua loa, tắm sạch sẽ rồi đi ra ngoài.
Lâm Thi thỉnh thoảng liếc trộm hai người kia, phát hiện Sam Sam đang đỏ mặt nằm ì trên giường, còn tiểu phôi đản thì trầm mặc không nói tiếng nào đang uống nước.
Ba người đều có tâm tư riêng.
Lâm Thi kỳ thật đã có chuẩn bị tâm lý nhất định, nhưng khi thật sự đến lúc đó... nói không ngượng ngùng cũng là không thể, dù sao chuyện này quá phá vỡ suy nghĩ thông thường...
"Lão bà, đại phôi đản, các ngươi không qua ngủ sao?"
Tiêu Sở Sinh cùng Lâm Thi ngẩng đầu, do dự một lát rồi vẫn đi qua.
Ra hiệu cho Lâm Thi một ánh mắt, Lâm Thi ăn ý gật đầu, trước tiên dỗ cho đồ đần mỹ nữ ngủ đã.
Có lẽ hôm nay hơi mệt, cộng thêm vừa rồi chơi hơi quá, cho nên con đồ đần này rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Chỉ là gia hỏa này từng có tiền lệ giả vờ ngủ, cho nên Tiêu Sở Sinh cùng Lâm Thi đều cảnh giác quan sát nàng hồi lâu.
"Hô hấp đều đặn, chắc là ngủ thật rồi hả?"
Tiêu Sở Sinh cũng hơi không chắc chắn.
Lâm Thi như có điều suy nghĩ dò xét đồ đần mỹ nữ đang ôm chăn mềm, cuối cùng nhẹ gật đầu:
"Chắc là..."
Sau đó hai người rón rén đi đến chiếc giường lớn bên cạnh, dù sao cũng là phòng hai giường mà.
Sau đó hai người liền thả lỏng bản thân...
Bởi vì không ở nhà, cho nên so với bình thường càng có cảm giác hơn, vì vậy Tiêu Sở Sinh không tự giác liền hơi phóng túng một chút.
Kết quả là... ngủ một giấc đến tận trưa.
Hắn và Lâm Thi vẫn bị con đồ đần nào đó không ngừng chọc chọc chọc, chọc cả nửa ngày mới dậy nổi.
"Tê !"
Vừa rời giường, cái eo này liền đau nhói...
Đừng nói Tiêu Sở Sinh, Lâm Thi cũng chẳng khá hơn là bao, nàng và Tiêu Sở Sinh đều có quầng thâm mắt rất nặng, một bộ dạng như đã phóng túng quá độ.
Chỉ tiếc con đồ đần nào đó không hiểu, nàng chỉ biết mình đói bụng, muốn ăn cơm, cho nên mới gọi hai người dậy.
"Tại sao các ngươi lại ngủ trên cái giường này vậy?"
Đồ đần mỹ nữ nằm ở mép giường hỏi hai người còn đang mơ màng.
"Ấy?"
Tiêu Sở Sinh và Lâm Thi liếc nhau, cũng không để ý trạng thái không mặc quần áo của hai người lúc này, dù sao chỗ nào mà chưa xem chứ?
"Tối hôm qua chúng ta không về giường bên kia ngủ à?"
"Hình như..."
Tiêu Sở Sinh muốn nói lại thôi.
"Hình như cái gì?"
Lâm Thi nhíu mày.
Tiêu Sở Sinh chỉ có thể ngoắc ngón tay với nàng, Lâm Thi hiểu ý, ghé sát tai lại.
"Khụ... Thì, hình như mệt quá ngủ thiếp đi luôn."
Đúng lúc này, Lâm Thi cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, đưa tay xuống dưới sờ một cái, sắc mặt liền đỏ bừng lên.
Tiêu Sở Sinh thấy bộ dạng này của nàng, cũng ý thức được...
"Sẽ không phải..."
Lâm Thi gật đầu như gà mổ thóc:
"Chưa lấy ra, nhưng không bị rách, chắc là sẽ không nhiễm trùng chứ?"
"Cái này..."
Tiêu Sở Sinh chỉ cảm thấy đầu óc quá tải, hoàn toàn là điểm mù kiến thức.
"Bao cao su... để cả đêm chắc không có chuyện gì đâu nhỉ? Ngươi đi tắm đi?"
Tiêu Sở Sinh cũng không chắc chắn.
Lâm Thi chỉ có thể yên lặng đi vào phòng tắm, để lại Tiêu Sở Sinh và đồ đần mỹ nữ mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Lão bà sao rồi?"
Đồ đần mỹ nữ chớp đôi mắt ngây thơ mà thanh tịnh hỏi đại phôi đản của nàng.
Tiêu Sở Sinh chỉ cảm thấy nội tâm tội lỗi tràn đầy, hắn đã triệt để dạy hư con đồ đần này rồi...
"Chuyện người lớn trẻ con không cần biết."
Qua một hồi, Lâm Thi mới đỏ mặt đi ra, hơn nữa đã thay quần áo sạch sẽ.
"Hình như không có cảm giác khó chịu, chắc không có chuyện gì đâu."
Lâm Thi nhẹ nhàng thở phào.
"Ừm... Lần sau phải chú ý một chút."
"Ngươi còn muốn có lần sau?!"
Lâm Thi giọng bất giác cao lên.
"Khụ... Không có không có, vậy lần sau không đeo nữa."
Lâm Thi vừa thẹn vừa xấu hổ, đánh tiểu phôi đản mấy cái mới tha cho hắn, nhưng nội tâm lại ngọt ngào.
Vốn nàng cho rằng cả đời mình có khả năng sẽ cứ cô đơn như vậy trôi qua, nhưng chưa từng nghĩ, thế mà lại sớm như vậy đã cùng một nam nhân làm đủ mọi chuyện.
Với lại, nam nhân này còn nhỏ hơn mình nhiều như vậy.
Thật đúng là thế sự vô thường.
Lâm Thi hiện tại vô cùng thỏa mãn, bởi vì bây giờ nàng phóng tầm mắt ra xa, nhìn thấy chính là tương lai mình có thể thấy, không còn là một màu đen kịt mịt mờ nữa...
"Đi thôi, ta muốn đi ăn gì đó ngon ngon bồi bổ, nhìn quầng thâm mắt của ta này."
Tiêu Sở Sinh một tay ôm đồ đần mỹ nữ, một tay chỉ vào mắt mình phàn nàn với Lâm Thi.
Lâm Thi khóe miệng nhếch lên, liếc mắt rồi cũng chỉ vào mình:
"Chỉ ngươi có quầng thâm mắt thôi à? Ta cũng có mà?"
"Vậy được... Cùng nhau bồi bổ."
Sau đó hai người liền xuống lầu, chỉ là khi vào trong xe, Tiêu Sở Sinh do dự một lát rồi vẫn mở cửa xe đi ra.
Hắn biểu lộ phức tạp nhìn về phía đồ đần mỹ nữ:
"Đồ đần, ngươi lái xe đi, ta chỉ đường cho ngươi."
"Tại sao vậy?"
Đồ đần mỹ nữ chớp mắt, rất không hiểu, bởi vì nàng gần như chưa từng lái xe.
Hỏi ra mới biết là đại phôi đản không cho!
Lâm Thi cũng không hiểu, lúc thi bằng lái kỹ thuật lái xe của Sam Sam rất đáng sợ, mặc dù thi qua, nhưng đã dọa sợ cả giáo viên dạy lái.
Cho nên tiểu phôi đản bình thường cũng không dám để nàng lái, nên không hiểu tại sao bây giờ bỗng nhiên lại để Sam Sam lái xe.
Chú ý tới ánh mắt của Lâm Thi, Tiêu Sở Sinh cười gượng:
"Khụ... Đừng hỏi, cũng như ngươi thôi, chân ta run..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận