Trùng Sinh Ngày Đầu Tiên, Ta Đem Giáo Hoa Mang Đến Khách Sạn

Chương 325: Mướn phòng mang ta lên

Đầu dây bên kia Tiêu Sở Sinh sa sầm mặt:
"Chuyện này là ai nói cho ngươi? Với lại đánh nhau thì ai lại mang theo một đám con gái đi?"
Sau đó hắn bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của cô nàng đồ đần kia, hắn rơi vào trầm tư... Hình như, mấy lần đánh nhau, hắn cơ bản đều mang theo cô nàng đồ đần này.
Tiểu nương bì lại càng chú ý đến việc khi nào nàng có thể theo tới Thượng Hải, dù sao bây giờ ở Hàng Thành chỉ có một mình nàng, trông rất nhàm chán.
Tiêu Sở Sinh trêu ghẹo:
"Vậy không phải tốt lắm sao? Ở nhà chỉ có một mình ngươi, không ai giành giường với ngươi."
"Cái này... Hình như cũng đúng."
Tiểu nương bì tỏ ra như vừa bừng tỉnh ngộ.
Nhưng rất nhanh nàng liền rất buồn bực phàn nàn:
"Không đúng, Đại bá và Đại bá mẫu cũng ở nhà mà, cho nên ta cũng đâu phải một mình."
Thật ra Tiêu Sở Sinh từng cân nhắc để tiểu nương bì tạm thời ở nhà của đồ đần mỹ nữ, nhưng nghĩ đến việc chỉ có một mình nàng, hình như không quá an toàn, dễ bị kẻ xấu để mắt tới, nên cũng bỏ đi ý định này.
Thêm vào đó, gần đây lão Tiêu đồng chí phụ trách giám sát buôn bán ở Hàng Thành, nên buổi tối có thể đón tiểu nương bì về nhà, vấn đề đường về nhà tối đen không an toàn cũng được giải quyết, vậy dĩ nhiên về nhà tốt hơn.
Nhưng cha mẹ của Tiêu Sở Sinh cuối cùng không phải cha ruột mẹ ruột, cho nên lúc không có Tiêu Sở Sinh ở đó, tiểu nương bì một mình đối mặt với cha mẹ của anh họ thật không tự tại.
"Đúng rồi, các ngươi ở Thượng Hải không có chỗ ở à? Vậy chẳng phải là nói..."
Trong điện thoại, tiểu nương bì cười vô cùng tà ác, nói đầy ẩn ý:
"Buổi tối các ngươi muốn đi mướn phòng sao?"
Tiêu Sở Sinh có chút lúng túng, nhưng nói vậy cũng không sai.
Thật ra ở tạm nhà Lâm Thi cũng không phải không được, nhưng nơi đó khắp nơi đều là vết tích của gia đình Lâm Quốc Đống từng ở.
Tiêu Sở Sinh bọn hắn chỉ cảm thấy xúi quẩy! Tình nguyện tốn tiền ở khách sạn cũng không muốn ở đó.
"Mấy ngày nay sẽ ở khách sạn, vài ngày nữa chắc chắn sẽ tìm chỗ ở."
Tiêu Sở Sinh nói với nàng:
"Đợi ta giải quyết xong vấn đề chỗ ở bên này, ngươi hãy đến. Chờ biểu tỷ về, trước hết ngươi cứ để nàng làm quen với việc giao tiếp."
"A..."
Giọng điệu tiểu nương bì có chút thất vọng, dường như cảm thấy phiền muộn vì còn phải đợi mấy ngày nữa mới được đi Thượng Hải.
Quả nhiên, rất nhanh liền nghe thấy tiểu nương bì yếu ớt nói nhỏ trong điện thoại:
"Thật ra... ta cũng không phải không thể đi theo các ngươi ở khách sạn, các ngươi mướn phòng có thể mang ta lên nha..."
Trên đầu Tiêu Sở Sinh hiện lên dấu chấm hỏi lớn, không phải chứ... cái gì gọi là mướn phòng mang ngươi lên? Ta cùng các nàng mướn phòng mang ngươi lên làm gì?
Chờ ta hết sức lực để ngươi hỗ trợ đẩy mông một cái sao?
"Ta thấy ngươi là ỷ vào ta đánh không tới ngươi, nên ngươi tìm đường chết đúng không?"
Tiêu Sở Sinh tức giận nói.
Tiểu nương bì khanh khách cười xấu xa rồi cúp điện thoại.
Chỉ là sau khi cúp điện thoại, Tiêu Sở Sinh phát hiện đồ đần mỹ nữ đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
"Hả? Sao thế?"
Tiêu Sở Sinh nghi hoặc.
"Chúng ta sắp đi mướn phòng hả?"
Trong giọng nói của đồ đần mỹ nữ lại có một tia mong chờ nho nhỏ.
Tiêu Sở Sinh chần chừ một lúc, mặc dù không biết rốt cuộc nàng đang mong chờ điều gì, nhưng vẫn gật gật đầu.
Chỉ thấy đồ đần nháy mắt:
"Vậy... Ngươi định dùng tay của ta làm chuyện xấu hả?"
Hay lắm, Tiêu Sở Sinh thầm khen hay lắm, cô nàng đồ đần này e là cũng nghiện rồi!
Mặc dù... cũng là chuyện thường tình mà.
Nhưng Tiêu Sở Sinh vội ho một tiếng:
"Tay của ngươi thì... Hôm nay chắc chắn là không thể dùng để làm chuyện xấu được."
Đồ đần mỹ nữ hơi sững người, nghiêng cái đầu nhỏ:
"Vì sao vậy? Lão công ngươi không thích hả?"
"À cái này..."
Tiêu Sở Sinh chỉ cảm thấy mặt nóng lên, chuyện này... Trong xe chỉ có hắn và cô nàng đồ đần này, hai người đang không hề kiêng dè mà bàn luận chủ đề tồi tệ gì thế này?
Nhưng bắt gặp ánh mắt mong đợi của cô nàng đồ đần này, hắn vẫn thành thật trả lời:
"Cái đó... chắc chắn là thích rồi, rất thích là đằng khác, nhưng hôm nay không được."
Đồ đần mỹ nữ bĩu cái môi nhỏ, ra vẻ nếu hôm nay Tiêu Sở Sinh không nói rõ lý do, nàng sẽ khóc ngay.
Tiêu Sở Sinh thấy buồn cười, cái cô nàng này thật đáng yêu quá...
Chỉ là... lý do ít nhiều có chút khó nói.
Hắn cũng chỉ có thể sờ mũi, lúng túng giải thích:
"Bởi vì... nếu ta dùng tay ngươi làm xong chuyện xấu, vậy ta sẽ không còn sức lực để khi dễ Thi Thi nữa... Tiểu Sở Sinh của ta... tối nay có chỗ dùng rồi."
Đồ đần mỹ nữ hơi há cái miệng nhỏ, chỉ cảm thấy não như ngừng hoạt động...
Đây là hướng suy nghĩ mà nàng chưa từng tưởng tượng tới.
Mặt Tiêu Sở Sinh càng đỏ hơn, chuyện này à, nói ra thật xấu hổ.
Lúc trẻ không biết tiết chế, qua vài năm sẽ biết đau đớn.
Thậm chí không cần đợi vài năm, ngay gần đây hắn và Lâm Thi đều cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
Không còn cách nào khác, kể từ khi hắn không cần tự mình làm việc nữa, buổi tối hắn và Lâm Thi thường rảnh rỗi.
Lại kể từ khi trở về từ Long Tỉnh Thôn, đừng nói chi là... ngay cả nhà mình cũng chẳng về mấy lần.
Một khi không nhịn được, liền cùng Lâm Thi cái này... tần suất nhiều hơn một chút.
Mặc dù mỗi lần cũng coi như tiết chế, khống chế số lần, nhưng... không chịu nổi thời gian quá sát nhau, một tuần thế nào cũng phải ba lần trở lên.
Hắn cũng không dám nghĩ, sau này mỗi lần phải mang theo đồ đần... ngày hôm sau e là phải vịn tường mất!
Cứ như vậy, ngươi còn muốn ta dùng tay ngươi làm chuyện xấu sao? Đây không phải làm khó ta à?
Mãi cho đến khi Lâm Thi mang theo Chu Văn từ trong tiệm đi ra, Chu Văn xin lỗi:
"Lão bản à, thật là để ngài đợi lâu, vừa rồi khách đông quá, nhân viên thực sự không đủ, ta chỉ có thể giữ A Thi lại phụ làm mấy ly."
Nàng nói xong lời cuối, bỗng nhiên nhận ra bầu không khí trong xe dường như có chút quái dị không nói nên lời.
Tiêu Sở Sinh giả bộ bình tĩnh, vội ho một tiếng, nói lảng sang chuyện khác:
"Không sao đâu, ngược lại ngươi làm việc là kiếm tiền cho ta, ta sao lại để ý chứ?"
Chu Văn hơi phiền muộn nhưng nàng vẫn rất mong chờ xem hôm nay Tiêu Sở Sinh sẽ đưa nàng đi ăn tiệc ở đâu.
Thật ra điều kiện gia đình Chu Văn cũng coi là rất tốt, nhưng cũng chưa từng có lúc nào tiêu tiền quá mức vung tay quá trán, hai năm đi học ở Thượng Hải, món đắt nhất từng ăn cũng chỉ là nồi lẩu trung bình hai trăm tệ một người.
Cho nên khi Tiêu Sở Sinh lái xe đưa các nàng đến Bến Thượng Hải, Chu Văn rất ngạc nhiên, dù sao trong ấn tượng của nàng, ăn cơm ở đây đắt một cách vô lý, căn bản không phải nơi mà một sinh viên như nàng có thể tiêu phí nổi.
Nhưng nghĩ lại, à, người ta là lão bản mà... vậy thì không sao.
"À mà, lúc nãy ta đã muốn hỏi rồi, lão bản, xe mới này của ngài không gian phía sau thật lớn nha, chiếc xe này tốn bao nhiêu vậy?"
Chu Văn vừa lên xe rất vội, cũng không chú ý xem là xe gì đã bị Lâm Thi nhét vào hàng ghế sau, bây giờ nàng mới phản ứng lại.
Hàng ghế sau của xe này thật là thoải mái! Không gian lớn như vậy, chắc là rất đắt.
Đối với Chu Văn, Tiêu Sở Sinh cũng không giấu giếm, huống chi, cũng không lừa được, muốn tra thì lên mạng tìm một cái là có giá ngay.
Nghe nói đây là chiếc xe ba triệu, Chu Văn chết lặng cả người, mặc dù nàng đã chấp nhận việc Tiêu Sở Sinh rất biết kiếm tiền nhưng... chuyện này cũng quá giỏi kiếm tiền rồi?
Ba triệu, đây chính là ba triệu đó! Mấy sư huynh sư tỷ tốt nghiệp Tài Đại vào làm ở các công ty lớn kia, công tác gần mười năm cũng chưa thấy mấy ai kiếm được ba triệu.
Kết quả là cậu bạn trai nhỏ này của A Thi còn chưa nhập học năm nhất đại học đâu, mà đã nhẹ nhàng bỏ ra ba triệu mua xe?
Bạn cần đăng nhập để bình luận