Trùng Sinh Ngày Đầu Tiên, Ta Đem Giáo Hoa Mang Đến Khách Sạn

Chương 278: Nữ sinh viên tháp ngà bị sốc

Mỹ nữ ngốc vểnh miệng nhỏ lên, tỏ vẻ không vui.
Tiêu Sở Sinh bất đắc dĩ, đành phải dùng đũa gắp một miếng, thổi cho bớt nóng rồi mới lột nhét vào miệng nhỏ của nàng.
Gia hỏa này lập tức vui ra mặt, miệng nhỏ chóp cha chóp chép bắt đầu ăn.
"Ngon."
"Ừm, đi, xới cơm nào, ăn cơm."
Nói xong hắn bưng hai cái đĩa đi ra khỏi phòng bếp, còn mỹ nữ ngốc thì khéo léo cầm bát đi xới cơm.
Nàng tuy ngốc, nhưng thật ra phần lớn mọi việc đều biết làm.
Chu Văn thấy Tiêu Sở Sinh tới, vội vàng muốn vào giúp một tay, lại bị Lâm Thi ngăn lại:
"Văn Văn, ngươi là khách."
Chu Văn lúc này mới ngồi lại xuống, có chút không tự nhiên.
Nhưng rất nhanh, đợi lúc Tiêu Sở Sinh lại bưng hai đĩa rau đi ra, sau lưng còn đi theo một cô nương... Chính là người mà trước đó nàng nhìn thấy ở Thượng Hải.
Không sai... Là mỹ nữ ngốc không sai.
Chu Văn lộ vẻ mặt kinh ngạc, khó tin hỏi Lâm Thi:
"Những ngày này... các ngươi đều ở cùng nhau sao?"
"Chuyện này..."
Cách hỏi khá là kỳ quái, nhưng theo một ý nghĩa nào đó thì cũng không sai.
Lâm Thi nghĩ ngợi, liền gật đầu, mặc dù thực tế ít nhiều có chút khác biệt, nhưng giải thích cũng không rõ ràng.
Thật ra cũng không cần thiết giải thích, dù sao... ba người bọn hắn cùng nhau sinh hoạt đã là sự thật, sau này cũng nhất định sẽ cứ như vậy mà sống cùng nhau mãi.
Đương nhiên cũng không cần giải thích quá rõ, trong lòng mình biết là được.
Chỉ là Chu Văn trên bàn cơm thỉnh thoảng lại nhìn mỹ nữ ngốc, mặc dù trong lòng nàng đã biết giữa ba người bọn họ chắc chắn có mối quan hệ không thể nói rõ.
Nhưng... điều này đối với một nữ sinh viên vẫn còn trong tháp ngà trong sáng ngây ngô vẫn có lực trùng kích quá lớn.
Thật ra... loại chuyện này trong đại học cũng không ít, chỉ là Chu Văn không ngờ sẽ xảy ra trên người cô bạn thân nhất của mình.
Đương nhiên, khác biệt với những người kia chính là, A Thi tìm được người đàn ông nhỏ tuổi hơn nàng, hơn nữa còn đẹp trai phong độ.
Mà trong ấn tượng cố hữu của nàng thường là tìm mấy lão già, hoặc là người ngoài xã hội.
Giống như Tiêu Sở Sinh thế này, vẫn là lần đầu gặp.
Vừa ăn, Lâm Thi vừa nói với Tiêu Sở Sinh về việc muốn Chu Văn làm, đồng thời đưa ra điều kiện cho Chu Văn.
Chu Văn thì bày tỏ nàng ngược lại không để ý lắm đến chuyện tiền lương, tương đối là được rồi, nàng chủ yếu là muốn giúp đỡ Lâm Thi.
Qua đó có thể thấy, nhà nàng đoán chừng quả thật có chút tiền, nếu không sẽ không thờ ơ với mức lương cụ thể.
Chẳng qua là khi Chu Văn nghe được nội dung công việc cụ thể cùng mức lương, nàng lộ vẻ mặt khiếp sợ:
"Chờ một chút, ngươi nói bao nhiêu? Ba nghìn?!"
Tiêu Sở Sinh ban đầu không phản ứng kịp, chỉ nói:
"Đây là tháng đầu, đợi sau khi cửa hàng mở, tháng thứ hai bắt đầu tính chia hoa hồng, sẽ nhiều hơn thế này."
"Không, ta không phải chê ít!"
Chu Văn vội vàng ngắt lời, mà là rất không thể hiểu nổi hỏi:
"Rốt cuộc các ngươi mở cửa hàng gì vậy? Tiệm trà sữa trả lương cao như vậy còn có thể kiếm tiền sao?"
"Chuyện này..."
Tiêu Sở Sinh nghĩ ngợi, cũng liền có thể hiểu được.
Trong bối cảnh xã hội hiện tại, thị trường đồ uống trà vẫn chưa được khai phá.
Kết hợp với mức tiêu thụ các nơi, giá cả hàng hóa, lại thêm cả doanh số của tiệm trà sữa.
Phần lớn tiệm trà sữa thật ra lưu lượng khách không nhiều như vậy, sau đó còn thuê người làm theo ca.
Vì vậy lương nhân viên tiệm trà sữa bình thường, cho dù ở Thượng Hải, thật ra một tháng phổ biến cũng chỉ hơn một nghìn là cùng.
Giống như Tiêu Sở Sinh thế này vừa vào liền trả ba nghìn thì quả thực chưa từng nghe thấy, cho dù nàng coi như là chức cửa hàng trưởng cũng vậy, cao hơn mức trung bình của ngành quá nhiều... Tiêu Sở Sinh không còn cách nào, đành phải giải thích.
"Mức lương này ngươi đừng thấy nhiều, thật ra có nguyên nhân, chính là sau khi tiệm trà sữa mở cửa có thể sẽ phải bận rộn không ngừng từ sáng sớm đến tối muộn, một cửa hàng có thể bán ra mấy nghìn ly một ngày."
Chu Văn đều sợ ngây người, khoảng thời gian này nàng ở Kim Lăng, căn bản không biết chuyện ở Thượng Hải.
Mặc dù trong nhóm chat bạn học có nhắc đến hai tiệm trà sữa của Tiêu Sở Sinh, nhưng dù sao người cũng không ở đó, nên cũng không để tâm.
Thế là Lâm Thi liền giải thích mọi tình huống:
"Cường độ công việc có thể gấp năm sáu lần tiệm trà sữa bình thường, một tháng qua thật sự rất mệt mỏi, số tiền này tuy nhiều hơn một chút, nhưng cũng coi như hợp lý."
Chu Văn nửa hiểu nửa không gật đầu, vẫn hiếu kỳ hỏi:
"Nếu nói như vậy, một cửa tiệm hình như kiếm được rất nhiều tiền? Các ngươi... chẳng phải là mở một cửa hàng rất hot sao?"
Lâm Thi cùng Tiêu Sở Sinh nhìn nhau, trong mắt đều có ý cười.
"Văn Văn, không phải đâu, không phải một cửa hàng, đợi sửa sang xong... thì không sai biệt lắm là hơn hai mươi cửa hàng đó."
Lâm Thi dùng giọng bình tĩnh nhất, nói ra lời khoe khoang nhất.
"Bao... Bao nhiêu?"
Chu Văn triệt để không bình tĩnh nổi:
"Lúc này mới hơn một tháng, rốt cuộc các ngươi đã làm gì?!"
"Đợi lát nữa dẫn ngươi đi xem thì sẽ hiểu."
Tiêu Sở Sinh trực tiếp kết thúc cuộc đối thoại, dù sao hiện giờ Chu Văn còn chưa hiểu tình hình, đang ở trong trạng thái hỗn loạn.
Dứt khoát dùng một liều thuốc mạnh, để nàng tận mắt nhìn thấy mấy mặt tiền cửa hàng ở Hàng Thành thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Mỹ nữ ngốc nọ trong suốt bữa cơm không nói lời nào, chỉ một mực nhét đồ ăn vào miệng, ngoan đến mức khiến người ta buồn cười.
Mà sau khi cuộc đối thoại kết thúc, sự chú ý của Chu Văn vẫn thường hướng về cô nàng ngốc này.
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, nàng muốn hỏi rõ mối quan hệ của ba người.
Nhưng nàng lại hiểu rằng, có một số chuyện không thể hỏi ra lời, điều đó khiến nàng rất băn khoăn.
Lâm Thi và Tiêu Sở Sinh đương nhiên nhìn ra được chỗ băn khoăn của Chu Văn, nhưng cả hai đều ăn ý giữ im lặng.
Ăn cơm xong, Tiêu Sở Sinh liền dẫn mọi người ra ngoài. Xe đạp điện của hắn thì chở mỹ nữ ngốc ở yên sau, còn xe của Lâm Thi thì chở Chu Văn ở yên sau.
"Ngươi muốn đi sao? Trời nóng thế này, ở nhà ngủ trưa sướng hơn không."
Tiêu Sở Sinh nói với mỹ nữ ngốc.
"Nhưng mà... ta muốn đến tiệm uống trà sữa."
Khóe miệng Tiêu Sở Sinh co giật, hóa ra ngươi có ý đồ này?
Ngươi thật sự không sợ buổi tối mất ngủ à!
Hắn nghĩ tới nửa đêm hôm qua, hắn và Lâm Thi đang vội "làm việc", kết quả là mỹ nữ ngốc này sống chết cũng ngủ không được, cuối cùng hắn và Lâm Thi chỉ đành dùng 'tay' kích thích một phen.
Không còn cách nào, cảm giác dâng lên nếu không được giải tỏa, ngược lại cũng không tốt cho thể xác và tinh thần.
Tới nơi, Chu Văn nhìn thấy hai tiệm trà sữa, nàng đã kinh ngạc đến nói không nên lời.
"Đây... là tiệm trà sữa?"
Chu Văn chỉ cảm thấy như vừa bị một cú sốc:
"Tiệm trà sữa nhà ai lại như thế này? Starbucks cũng chỉ đến thế này thôi chứ?!"
"Khụ... Bình tĩnh, làm gì có khoa trương như vậy."
Tiêu Sở Sinh thản nhiên nói:
"Xét về thiết kế, Starbucks hiện tại làm sao so được với tiệm của ta?"
Lời này của Tiêu Sở Sinh thật sự không phải khoác lác, dù sao chuyện thiết kế vốn luôn thay đổi.
Phong cách thiết kế trong tiệm Starbucks lúc này tuy được coi là tốt nhưng cũng chỉ giới hạn trong thời đại này.
Còn bên Tiêu Sở Sinh thì lại mang theo thẩm mỹ tương lai tạo ra phong cách kiểu mới, hoàn toàn là một sự đả kích vượt trội!
So với phong cách hiện đại có chút hơi hướng phục cổ của Starbucks, bên Tiêu Sở Sinh lại càng tỏ ra hoành tráng, nhưng trong sự hoành tráng đó lại không thiếu chi tiết tinh tế.
"Cho nên, cửa hàng như thế này, các ngươi mở hai mươi cái?"
Giọng của Chu Văn bất giác vút cao lên mấy quãng tám.
"Chờ một chút, không lẽ cả hai cửa hàng này đều là của các ngươi à?"
Chu Văn nhớ lại những lời bọn họ nói lúc ở nhà vừa rồi, giờ phút này cuối cùng cũng phản ứng kịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận