Trùng Sinh Ngày Đầu Tiên, Ta Đem Giáo Hoa Mang Đến Khách Sạn

Chương 217: Ném cho Trì đồ đần nuôi chứ sao

Cái này thật đúng là không thể trách Tiêu Sở Sinh, ai bảo dạo gần đây Lâm Thi quá quyến rũ cơ chứ.
Có lẽ là trong khoảng thời gian này không để nàng thiếu thốn đồ ăn, bản thân nàng trạng thái tinh thần lại tốt, cho nên đã nuôi dưỡng khí sắc của Lâm Thi trở nên tương đối tốt.
Lại thêm được tiểu phôi đản của nàng nuông chiều, hiện tại Lâm Thi tràn đầy cảm giác tiểu nữ nhân.
Đây là một loại khí chất tự nhiên tỏa ra ở độ tuổi tràn đầy hơi thở thanh xuân, nhưng lại không hề nhuốm vẻ phong trần.
Tiêu Sở Sinh cảm thấy, đây là do cỗ tiên khí bên trong bản chất của Lâm Thi mang đến, tiên nữ vì một nam nhân mà rơi xuống phàm trần.
Đại khái chính là loại cảm giác này.
Quả thực khiến nhịp độ của hắn tăng lên cực hạn!
Lại thêm lần đó vài ngày trước là lúc Lâm Thi sắp đến kỳ thân thích, thuộc dạng phóng túng trước một lần.
Việc này có thể không xảy ra sự cố sao?
Đương nhiên, cũng không loại trừ việc mấy năm nay chất lượng bao cao su tương đối kém.
Bất quá ngoài miệng khẳng định vẫn phải đáp ứng, về phần đến lúc đó thì... Ai còn nhớ kỹ?
Lâm Thi tin lời nói hoang đường của hắn, nhưng... Rất nhanh nàng liền hiểu cái gì gọi là miệng lưỡi đàn ông, chuyên lừa ma dối quỷ.
Đã nói xong là sẽ nhẹ nhàng một chút cơ mà?
Hai người lén lén lút lút leo lên lầu, xác định trong nhà không có ai sau đó mới mò mẫm bật đèn.
Lâm Thi đánh giá nhà của Tiêu Sở Sinh, nàng đến đây cũng coi như rất thường xuyên.
So với lúc nàng lần đầu tiên tới, nhà của tiểu phôi đản đã tăng thêm không ít "hơi thở cuộc sống".
Vốn dĩ trong nhà này chỉ có Tiêu Sở Sinh ở một mình, bố mẹ một tuần mới về ở hơn một ngày.
Thời gian còn lại đều là Tiêu Sở Sinh sinh hoạt một mình, mà khi sống một mình, kỳ thực quỹ tích hành động rất cố định.
Ăn cơm, đi ngủ, đi vệ sinh, thỉnh thoảng giặt cái quần áo.
Cho nên nơi ở của người sống một mình thường có cảm giác ngăn cách rất rõ ràng.
"Xem ra, gần đây cuộc sống của ngươi trôi qua rất tốt."
Lâm Thi vẻ mặt đầy ẩn ý.
"Vì sao lại nói như vậy?"
Tiêu Sở Sinh vừa chạy đi đun nước, vẻ mặt mê hoặc, hoàn toàn không hiểu gì cả.
"Mỗi ngày có, Có Cho vào ở, rất vui vẻ sung sướng nhỉ."
"Gei gei, bạn gái của ngươi sẽ không ghen chứ hả?"
Trong đầu Tiêu Sở Sinh lại vang lên cái giọng nói ma mị đó.
Thật đúng là bị tiểu nương bì nói trúng rồi sao?
Lâm Thi chép miệng, Tiêu Sở Sinh nhìn theo hướng nàng chỉ, lập tức bừng tỉnh hiểu ra.
"À cái này... " Thì ra trên ghế sô pha vứt quần áo cũ mà tiểu nương bì thay ra, người này mỗi tối đều đứng trước bếp than, quần áo thường xuyên bị hun đen.
Cho nên đồ mặc ban đêm và ban ngày căn bản không phải cùng một bộ...
Bởi vì về nhà thay đồ quá phiền phức, cho nên nàng dứt khoát mang theo mấy bộ đến đây luôn.
Nhưng trong nhà Tiêu Sở Sinh không có tủ quần áo cho tiểu nương bì, nên nàng dứt khoát nhét hết lên ghế sô pha.
Con súc sinh nào đó không nói gì mà xoa trán, hóa ra là nhìn thấy những thứ này...
Lâm Thi đi qua, chống cằm nhìn trộm dò xét, miệng còn chậc chậc hai tiếng:
"Có Cho, cái tên này thật đúng là danh xứng với thực, nhìn kích cỡ mấy bộ quần áo này, cỡ C của nàng sắp thành D rồi phải không?"
Tiêu Sở Sinh cả người đều tê dại, chuyện này có thể nói với hắn sao?
"Không phải... Đây là chủ đề chúng ta nên nói ở đây sao?"
Tiêu Sở Sinh cố gắng cắt ngang cái chủ đề chết tiệt này.
Nhưng mà Lâm Thi lại chẳng thèm để ý mà nháy mắt với hắn:
"Không bàn ở đây... Chẳng lẽ ra đường bàn sao?"
"À cái này... " Nhất thời hắn thế mà không phản bác được.
"Ta cũng chỉ nói chuyện bí mật thôi mà, sao lại không thể đóng cửa lại nói chút chuyện nhạy cảm chứ?"
Lâm Thi liếc mắt.
"Tiêu Sở Sinh nói không lại cái kẻ xấu bụng này, từ khi Lâm Thi thả lỏng bản thân về sau, bản tính xấu bụng của nàng đã hoàn toàn bộc lộ.
Đến bây giờ... Hắn thật đúng là không có cách nào với kẻ này!
Lâm Thi nhếch khóe môi, thì thầm trong miệng:
"Ta nhớ ngươi từng nói, nhà Có Cho điều kiện không tốt lắm mà? Phải ăn cái gì mới có thể phát triển thành thế này chứ?"
"Cái này... " Tiêu Sở Sinh bị người này làm cho tâm trạng sắp sụp đổ:
"Ngươi thật đúng là không xem ta là người ngoài... Chúng ta bàn về ai không tốt, lại đi bàn về tiểu nương bì này."
Lâm Thi sửng sốt một chút, lập tức ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ:
"A! Cũng đúng, phải nói Sam Sam mới đúng chứ.
Bất quá các nàng hình như cũng không kém bao nhiêu, thật không biết là do ăn ngon, hay là trời sinh... " Lâm Thi dường như có một nỗi ám ảnh khó hiểu về vóc dáng, nhưng ngẫm lại thì cũng có thể hiểu được.
Dù sao hiện tại trong thế giới của Lâm Thi, chỉ có đồ đần và tiểu nương bì.
Kết quả... Nàng, một "thục nữ" lớn hơn ba tuổi này, ngược lại lại bị hai cái tiểu nha đầu kia cho hạ đo ván về mặt vóc dáng.
Điều này cũng quá vô lý rồi!
"Khụ... Ngươi đừng chỉ hâm mộ các nàng, bản thân cũng không kém đâu mà? Ngươi chỉ là mấy năm trước ăn quá ít, dinh dưỡng không theo kịp, sau này sẽ tốt thôi."
Tiêu Sở Sinh vội ho một tiếng, cố gắng lảng sang chuyện khác.
Lâm Thi sắc mặt vui mừng:
"Thật sao?"
Tiểu phôi đản trong mắt Lâm Thi, đã là trạng thái bị lột sạch cả quần lót, cho nên nàng không quá chắc chắn kẻ này đang an ủi qua loa cho xong chuyện, hay là... nói sự thật.
Nhưng mà, lúc này Tiêu Sở Sinh thật đúng là không có lừa nàng.
Mặc dù Lâm Thi phát dục hoàn toàn ở kiếp trước so với đồ đần ở sân thượng dưới lầu có kém một chút xíu, nhưng cũng xác thực rất lợi hại!
Còn về việc so với tiểu nương bì... Tiêu Sở Sinh âm thầm thở dài trong lòng.
Chỉ có thể nói cái tên tiểu nương bì này... E rằng đã kích hoạt luật nhân quả.
Kẻ này về mặt vóc dáng, đúng là thiên phú dị bẩm...
Kiếp trước dù sau khi tốt nghiệp đại học hắn chỉ gặp tiểu nương bì không nhiều lần nhưng vẫn nhớ rõ, sau hai mươi sáu tuổi kẻ này...
Có E nói E!
Tiêu Sở Sinh yên lặng bế Lâm Thi lên đi vào phòng tắm, kẻ này kéo nàng ở đây bàn luận chủ đề hơi quá giới hạn này, thật sự khiến hắn bị khơi gợi đến có chút không chịu nổi.
Trước khi đến, lúc còn ở nhà đồ đần, còn nói để Tiêu Sở Sinh nhẹ nhàng một chút.
Kết quả sau khi tới đây, kẻ này lại chủ động khơi lên những chủ đề thiếu nhi không nên bàn này.
Rõ ràng là tự mình làm...
Đương nhiên, con súc sinh nào đó cũng không dám quá phận, cũng chỉ ba lần thôi.
Dù sao sau này thời gian còn dài, cái ngày tháng giữ ấm cốc trà câu kỷ... Hắn còn chưa muốn trải nghiệm sớm như vậy.
Bất quá dù là như thế, gần đây lúc hắn đi vệ sinh đã có lúc bắt đầu bị phân nhánh.
Tắt đèn, Lâm Thi cắn lên xương quai xanh của Tiêu Sở Sinh, nhưng không dám dùng sức quá.
Nhưng nàng vẫn muốn báo thù tiểu phôi đản này:
"Ngươi lại làm hỏng rồi! Nếu biết thế này... Thà rằng ngay từ đầu không dùng còn hơn, còn tiết kiệm được ít tiền."
Nhưng mà tiểu phôi đản của nàng lại suy nghĩ rất nghiêm túc rồi giật mình nói:
"Hình như... Cũng có chút đạo lý! Cũng không phải là không được."
Lâm Thi véo lên người hắn hai cái, vẫn cảm thấy chưa hết giận.
Tiêu Sở Sinh ôm lấy eo nàng, giữ nàng trong ngực, nhẹ giọng nói:
"Kỳ thực... Chúng ta đúng là có thể nghiêm túc nghĩ lại chuyện lần trước đã nói."
"Chuyện gì?"
Lâm Thi ngước mắt lên.
"Nhân dịp hai năm nay còn chưa đến mức quá bận, sớm sinh một đứa đi."
Tiêu Sở Sinh nín cười:
"Ngược lại... Cứ như tình hình hiện tại, e là cũng không phòng được, chi bằng sớm chuẩn bị tâm lý cho tốt."
"Chuyện này..."
Lâm Thi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, nàng cũng không phải là không muốn.
Mà là lo lắng...
"Hai năm nay chúng ta có thể sẽ không quá bận, nhưng sau này thì sao? Có con rồi chăm sóc sẽ rất phiền phức đó?"
Lâm Thi không muốn con mình từ nhỏ đã thiếu tình thương của cha mẹ.
Nhưng mà, con súc sinh nào đó lại hùng hồn tuyên bố:
"Ném cho Trì đồ đần nuôi chứ sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận