Trùng Sinh Ngày Đầu Tiên, Ta Đem Giáo Hoa Mang Đến Khách Sạn
Chương 23: Lúc nào nên tiết kiệm, lúc nào nên tiêu, cưỡi xe đạp đi dạo quán bar
Hiện tại Tiêu Sở Sinh đã tỉnh ngộ, nhận ra rằng tình yêu nỗ lực đơn phương không có kết quả. Kiếp trước, mối quan hệ giữa hắn và Trịnh Giai Di chính là như thế.
Tiêu Sở Sinh đơn phương cố gắng vì tương lai hai người, mà Trịnh Giai Di chỉ đợi hưởng thụ kết quả nỗ lực của Tiêu Sở Sinh.
Mà về sau, nàng không thể chờ đợi đến tương lai Tiêu Sở Sinh chuẩn bị cho nàng...
Tiêu Sở Sinh không khỏi có chút tự giễu, nhìn lại kiếp trước, giữa hắn và Trịnh Giai Di dường như cũng không có ký ức nào đáng để hồi tưởng.
Chỉ cần mấy câu là có thể khái quát trải nghiệm của bọn hắn, đây là điều bi ai nhất.
Trong hai tiếng đồng hồ sau đó, Trịnh Giai Di không đến quấy rầy hắn nữa, ngược lại là các bạn học cùng lớp thường xuyên nhìn Tiêu Sở Sinh.
Chuyện giữa hai người này, rất nhiều người đều biết, nhưng bây giờ người trong cuộc là Tiêu Sở Sinh lại không chơi nữa.
Mấu chốt là sau khi không chơi nữa, người anh em này quay đầu lại cua được đại giáo hoa, chuyện này đi đâu mà nói lý đây?
Cho nên à, đừng nhìn đám người trong lớp này đang một bộ ăn dưa xem trò vui, trên thực tế sớm đã có người cắn răng nghiến lợi.
Nguyên nhân rất đơn giản, Trịnh Giai Di mặc dù không sánh bằng mỹ nữ ngốc nghếch Trì Sam Sam kia, nhưng dù sao nhan sắc vẫn rất được.
Trước đó là Tiêu Sở Sinh một mực theo đuổi Trịnh Giai Di, cho nên những người khác mới không tiện nhảy vào chen ngang.
Bây giờ thì sao? Đại giáo hoa ngươi ôm đi rồi, vậy Trịnh Giai Di dù sao cũng nên thuộc về chúng ta chứ?
Lúc này rất nhiều người đã cảm thấy mình có cơ hội, vô cùng kích động.
Có điều, những chuyện này đều không còn liên quan đến Tiêu Sở Sinh nữa, đời này hắn chỉ muốn tránh xa người phụ nữ mà trong ký ức đời trước chỉ để lại cho hắn đau khổ.
Theo tiếng chuông reo lúc 11 giờ 30, các học sinh chen chúc ùa ra, giống hệt từng đàn sói đói ba ngày chưa ăn cơm.
"Thằng súc sinh này, đi, ăn cơm."
Từ Hải như thường lệ qua tìm Tiêu Sở Sinh rủ đi ăn cơm, nhưng lần này lại bị từ chối.
"Gần đây ta có việc, có hẹn với người khác rồi, đợi xong đợt bận này đã nhé."
Tiêu Sở Sinh nói xong liền lủi đi.
Để lại Từ Hải đứng tại chỗ gãi đầu, lẩm bẩm một mình:
"Hẹn người?"
Cũng có một người khác nhìn chăm chú vào bóng lưng rời đi của Tiêu Sở Sinh, đó chính là Trịnh Giai Di.
Có lẽ là vì những lời Tiêu Sở Sinh nói với nàng, cùng với bóng dáng quyết tuyệt kia, khiến Trịnh Giai Di hoàn toàn mất hết khẩu vị.
Tiêu Sở Sinh chạy một mạch, rất nhanh đã đến cổng trường.
Quả nhiên, xa xa liền thấy Lâm Thi, và cả mỹ nữ ngốc nghếch bên cạnh nàng...
Mặc dù Tiêu Sở Sinh không nói cho Trì Sam Sam biết Lâm Thi cũng tới, nhưng không ngoài dự đoán, các nàng đã gặp nhau thật.
Tiêu Sở Sinh cũng không nói gì, vẫy tay với hai người:
"Đi thôi !"
Các nàng đi cùng nhau, thu hút người qua đường liên tục nhìn nghiêng, tỷ lệ quay đầu siêu cao, dù sao hai mỹ nữ đi cùng nhau thì vô cùng đẹp mắt.
Xét về nhan sắc, hai người tương xứng, được xem là những kiểu mỹ nữ khác nhau.
Một bên là kiểu ngự tỷ, một bên thì lại mang cảm giác thanh xuân như tiểu học muội.
Có điều không biết có phải do mỹ nữ ngốc nghếch này được nuôi dưỡng quá tốt dẫn đến dinh dưỡng dư thừa hay không, cho nên trông nàng thật ra rất cao lớn...
Cô nữ sinh cao 1mét 70 ngây thơ, đương nhiên, là chiều cao 1 mét 70, không phải cân nặng.
Nhưng càng như vậy, càng cho người ta cảm giác ngốc nghếch, kiểu cảm giác về một cô nàng cao lớn ngốc nghếch?
Ba người đi cùng nhau, chỉ có gã này là không hài hòa, trông rất lạc lõng.
Hiện tại kinh tế của Tiêu Sở Sinh dù sao cũng chỉ vừa mới khởi sắc, về chuyện ăn uống không thể tiêu xài hoang phí được.
Đồ ăn ở nhà ăn của trường học hương vị tuy bình thường, nhưng lại thật sự rẻ.
Mua ba phần cơm suất, ba người tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ rồi bắt đầu ăn.
Lâm Thi ăn ý không hỏi tại sao Trì Sam Sam cũng ở đây, còn mỹ nữ ngốc nghếch kia thì bản thân cũng không nghĩ đến những điều này, có lẽ là dung lượng não không đủ để hỗ trợ nàng suy nghĩ những chuyện quá sâu xa...
Chỉ là, đang ăn, Tiêu Sở Sinh luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
"Không phải chứ... Sao đám người này cứ nhìn chúng ta mãi thế?"
Hắn hết lời để nói, hai cô nàng kia chẳng phải chỉ xinh đẹp hơn một chút thôi sao?
Có cần thiết phải vậy không? Sao ai cũng như thể chưa từng thấy phụ nữ vậy?
Hiện tại ba người Tiêu Sở Sinh hoàn toàn bị xem như động vật quý hiếm, học sinh đi qua đều dừng lại nhìn mấy lần, có người còn ghé tai nói thầm gì đó với người bên cạnh.
Nguyên nhân tạo thành tình huống này vẫn là lời đồn về Tiêu Sở Sinh và Trì Sam Sam.
Có người nhìn thấy bọn hắn từ khách sạn đi ra, hiện tại hai người lại cùng nhau ăn cơm, tự nhiên càng khẳng định lời đồn này là thật.
Tự nhiên thu hút rất nhiều người vây xem.
Đương nhiên, sự tồn tại của Lâm Thi lại khiến cho lời đồn này tăng thêm mấy phần màu sắc thần bí.
Các học sinh vây xem đều tò mò Lâm Thi là ai, vì sao lại đi ăn cơm cùng bọn họ.
Lại bởi vì nhan sắc của Lâm Thi không thua kém Trì Sam Sam, nên khiến rất nhiều người suy đoán liệu Lâm Thi có phải là người nhà kiểu như chị gái của Trì Sam Sam không.
Dù sao Tiêu Sở Sinh đã đưa cả Trì Đại Giáo Hoa vào quán rượu, bị người nhà Trì Sam Sam tìm tới cửa cũng không có gì lạ.
Vội vàng giải quyết xong bữa cơm, ba người bỏ chạy mất dép.
Ra khỏi trường, Tiêu Sở Sinh mới hít sâu một hơi:
"Vốn còn muốn tiết kiệm chút tiền ăn, xem ra sau này phải ra ngoài ăn thôi."
Lâm Thi đi bên cạnh cười khúc khích:
"Sao thế? Ngươi không phải mặt dày lắm sao? Thế này đã chịu không nổi rồi à?"
Tiêu Sở Sinh liếc nàng một cái:
"Mặt dày cũng không chịu nổi bị người ta vây xem như khỉ, ngươi không thấy ánh mắt đám đàn ông kia sắp phun ra lửa rồi à?"
"Một mình ngươi chiếm giữ hai vị mỹ nữ, chắc chắn có kẻ đố kỵ."
Lâm Thi cười xấu xa nói:
"Nếu đánh người không phạm pháp, ngươi sớm đã bị người ta đánh chết rồi."
Tiêu Sở Sinh cảm thấy nàng nói đúng, rất nhiều người đều là nhắm vào hai cô nàng này.
Phụ nữ xinh đẹp cũng là một loại tài nguyên, ai cũng muốn có. Hắn cua được cô nàng ngốc Trì Sam Sam này vốn đã chọc giận nhiều người rồi.
Hiện tại lại có thêm một người đi theo bên cạnh hắn, chắc chắn có kẻ không vui.
Mặc dù trông Lâm Thi không cùng độ tuổi với bọn họ, nhưng những người kia cũng không biết mối quan hệ giữa Lâm Thi và Tiêu Sở Sinh.
Nhưng những người kia đâu có quan tâm chuyện đó.
"Đi, đi, chúng ta nhân lúc trưa này phải làm chút chuyện."
Tiêu Sở Sinh cũng lười bận tâm những chuyện này, định dẫn theo Lâm Thi đi.
Nhưng đi được mấy bước, phát hiện có một mỹ nữ ngốc nghếch vẫn lặng lẽ đi theo phía sau, không hé răng nửa lời.
Lập tức, Tiêu Sở Sinh cảm thấy hơi nhức đầu.
Lâm Thi tự nhiên cũng nhận ra điều này, liền thăm dò hỏi:
"Sam Sam, muốn đi cùng không?"
Trì Sam Sam liên tục gật đầu.
Tiêu Sở Sinh vò đầu, lúc này mới quyết định:
"Đi thôi, ngươi có thể đi theo, nhưng đừng chạy lung tung, lỡ bị lạc thì phiền phức lắm."
Hắn cũng không lo lắng cô nàng này nói sai điều gì, dù sao Trì Sam Sam trong mắt người khác chính là cao lãnh giáo hoa, từ đồng nghĩa với trầm mặc ít nói.
Thấy Tiêu Sở Sinh trực tiếp gọi xe, điều này khiến Lâm Thi rất bất ngờ:
"Tiền cơm ngươi còn tính tiết kiệm, tiền taxi lại nỡ tiêu sao?"
"Chỗ nào cần tiết kiệm thì tiết kiệm, chỗ nào cần tiêu thì tiêu. Thời gian lúc này mới là tài nguyên quý giá nhất, ăn gì cũng không khác biệt lắm, nhưng gọi xe có thể tiết kiệm thời gian."
Lý luận kiểu cùn của Tiêu Sở Sinh khiến Lâm Thi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại lại thấy rất có lý.
Nhưng điểm nàng tò mò lại là:
"Tại sao ngươi lại vội vàng như vậy? Coi như là kiếm tiền, cũng không cần vội trong một hai ngày này chứ?"
Tiêu Sở Sinh nghẹn lời, hắn không biết nên giải thích thế nào.
Không nói đâu xa, thật sự là chỉ chênh lệch một hai ngày thôi.
Ngay trong thời đại này, mấy trăm mấy ngàn tệ, chỉ cần thao tác tốt, trong tương lai có khả năng nhận lại tỷ lệ hồi báo gấp trăm, thậm chí gấp nghìn lần.
Tiêu Sở Sinh đơn phương cố gắng vì tương lai hai người, mà Trịnh Giai Di chỉ đợi hưởng thụ kết quả nỗ lực của Tiêu Sở Sinh.
Mà về sau, nàng không thể chờ đợi đến tương lai Tiêu Sở Sinh chuẩn bị cho nàng...
Tiêu Sở Sinh không khỏi có chút tự giễu, nhìn lại kiếp trước, giữa hắn và Trịnh Giai Di dường như cũng không có ký ức nào đáng để hồi tưởng.
Chỉ cần mấy câu là có thể khái quát trải nghiệm của bọn hắn, đây là điều bi ai nhất.
Trong hai tiếng đồng hồ sau đó, Trịnh Giai Di không đến quấy rầy hắn nữa, ngược lại là các bạn học cùng lớp thường xuyên nhìn Tiêu Sở Sinh.
Chuyện giữa hai người này, rất nhiều người đều biết, nhưng bây giờ người trong cuộc là Tiêu Sở Sinh lại không chơi nữa.
Mấu chốt là sau khi không chơi nữa, người anh em này quay đầu lại cua được đại giáo hoa, chuyện này đi đâu mà nói lý đây?
Cho nên à, đừng nhìn đám người trong lớp này đang một bộ ăn dưa xem trò vui, trên thực tế sớm đã có người cắn răng nghiến lợi.
Nguyên nhân rất đơn giản, Trịnh Giai Di mặc dù không sánh bằng mỹ nữ ngốc nghếch Trì Sam Sam kia, nhưng dù sao nhan sắc vẫn rất được.
Trước đó là Tiêu Sở Sinh một mực theo đuổi Trịnh Giai Di, cho nên những người khác mới không tiện nhảy vào chen ngang.
Bây giờ thì sao? Đại giáo hoa ngươi ôm đi rồi, vậy Trịnh Giai Di dù sao cũng nên thuộc về chúng ta chứ?
Lúc này rất nhiều người đã cảm thấy mình có cơ hội, vô cùng kích động.
Có điều, những chuyện này đều không còn liên quan đến Tiêu Sở Sinh nữa, đời này hắn chỉ muốn tránh xa người phụ nữ mà trong ký ức đời trước chỉ để lại cho hắn đau khổ.
Theo tiếng chuông reo lúc 11 giờ 30, các học sinh chen chúc ùa ra, giống hệt từng đàn sói đói ba ngày chưa ăn cơm.
"Thằng súc sinh này, đi, ăn cơm."
Từ Hải như thường lệ qua tìm Tiêu Sở Sinh rủ đi ăn cơm, nhưng lần này lại bị từ chối.
"Gần đây ta có việc, có hẹn với người khác rồi, đợi xong đợt bận này đã nhé."
Tiêu Sở Sinh nói xong liền lủi đi.
Để lại Từ Hải đứng tại chỗ gãi đầu, lẩm bẩm một mình:
"Hẹn người?"
Cũng có một người khác nhìn chăm chú vào bóng lưng rời đi của Tiêu Sở Sinh, đó chính là Trịnh Giai Di.
Có lẽ là vì những lời Tiêu Sở Sinh nói với nàng, cùng với bóng dáng quyết tuyệt kia, khiến Trịnh Giai Di hoàn toàn mất hết khẩu vị.
Tiêu Sở Sinh chạy một mạch, rất nhanh đã đến cổng trường.
Quả nhiên, xa xa liền thấy Lâm Thi, và cả mỹ nữ ngốc nghếch bên cạnh nàng...
Mặc dù Tiêu Sở Sinh không nói cho Trì Sam Sam biết Lâm Thi cũng tới, nhưng không ngoài dự đoán, các nàng đã gặp nhau thật.
Tiêu Sở Sinh cũng không nói gì, vẫy tay với hai người:
"Đi thôi !"
Các nàng đi cùng nhau, thu hút người qua đường liên tục nhìn nghiêng, tỷ lệ quay đầu siêu cao, dù sao hai mỹ nữ đi cùng nhau thì vô cùng đẹp mắt.
Xét về nhan sắc, hai người tương xứng, được xem là những kiểu mỹ nữ khác nhau.
Một bên là kiểu ngự tỷ, một bên thì lại mang cảm giác thanh xuân như tiểu học muội.
Có điều không biết có phải do mỹ nữ ngốc nghếch này được nuôi dưỡng quá tốt dẫn đến dinh dưỡng dư thừa hay không, cho nên trông nàng thật ra rất cao lớn...
Cô nữ sinh cao 1mét 70 ngây thơ, đương nhiên, là chiều cao 1 mét 70, không phải cân nặng.
Nhưng càng như vậy, càng cho người ta cảm giác ngốc nghếch, kiểu cảm giác về một cô nàng cao lớn ngốc nghếch?
Ba người đi cùng nhau, chỉ có gã này là không hài hòa, trông rất lạc lõng.
Hiện tại kinh tế của Tiêu Sở Sinh dù sao cũng chỉ vừa mới khởi sắc, về chuyện ăn uống không thể tiêu xài hoang phí được.
Đồ ăn ở nhà ăn của trường học hương vị tuy bình thường, nhưng lại thật sự rẻ.
Mua ba phần cơm suất, ba người tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ rồi bắt đầu ăn.
Lâm Thi ăn ý không hỏi tại sao Trì Sam Sam cũng ở đây, còn mỹ nữ ngốc nghếch kia thì bản thân cũng không nghĩ đến những điều này, có lẽ là dung lượng não không đủ để hỗ trợ nàng suy nghĩ những chuyện quá sâu xa...
Chỉ là, đang ăn, Tiêu Sở Sinh luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
"Không phải chứ... Sao đám người này cứ nhìn chúng ta mãi thế?"
Hắn hết lời để nói, hai cô nàng kia chẳng phải chỉ xinh đẹp hơn một chút thôi sao?
Có cần thiết phải vậy không? Sao ai cũng như thể chưa từng thấy phụ nữ vậy?
Hiện tại ba người Tiêu Sở Sinh hoàn toàn bị xem như động vật quý hiếm, học sinh đi qua đều dừng lại nhìn mấy lần, có người còn ghé tai nói thầm gì đó với người bên cạnh.
Nguyên nhân tạo thành tình huống này vẫn là lời đồn về Tiêu Sở Sinh và Trì Sam Sam.
Có người nhìn thấy bọn hắn từ khách sạn đi ra, hiện tại hai người lại cùng nhau ăn cơm, tự nhiên càng khẳng định lời đồn này là thật.
Tự nhiên thu hút rất nhiều người vây xem.
Đương nhiên, sự tồn tại của Lâm Thi lại khiến cho lời đồn này tăng thêm mấy phần màu sắc thần bí.
Các học sinh vây xem đều tò mò Lâm Thi là ai, vì sao lại đi ăn cơm cùng bọn họ.
Lại bởi vì nhan sắc của Lâm Thi không thua kém Trì Sam Sam, nên khiến rất nhiều người suy đoán liệu Lâm Thi có phải là người nhà kiểu như chị gái của Trì Sam Sam không.
Dù sao Tiêu Sở Sinh đã đưa cả Trì Đại Giáo Hoa vào quán rượu, bị người nhà Trì Sam Sam tìm tới cửa cũng không có gì lạ.
Vội vàng giải quyết xong bữa cơm, ba người bỏ chạy mất dép.
Ra khỏi trường, Tiêu Sở Sinh mới hít sâu một hơi:
"Vốn còn muốn tiết kiệm chút tiền ăn, xem ra sau này phải ra ngoài ăn thôi."
Lâm Thi đi bên cạnh cười khúc khích:
"Sao thế? Ngươi không phải mặt dày lắm sao? Thế này đã chịu không nổi rồi à?"
Tiêu Sở Sinh liếc nàng một cái:
"Mặt dày cũng không chịu nổi bị người ta vây xem như khỉ, ngươi không thấy ánh mắt đám đàn ông kia sắp phun ra lửa rồi à?"
"Một mình ngươi chiếm giữ hai vị mỹ nữ, chắc chắn có kẻ đố kỵ."
Lâm Thi cười xấu xa nói:
"Nếu đánh người không phạm pháp, ngươi sớm đã bị người ta đánh chết rồi."
Tiêu Sở Sinh cảm thấy nàng nói đúng, rất nhiều người đều là nhắm vào hai cô nàng này.
Phụ nữ xinh đẹp cũng là một loại tài nguyên, ai cũng muốn có. Hắn cua được cô nàng ngốc Trì Sam Sam này vốn đã chọc giận nhiều người rồi.
Hiện tại lại có thêm một người đi theo bên cạnh hắn, chắc chắn có kẻ không vui.
Mặc dù trông Lâm Thi không cùng độ tuổi với bọn họ, nhưng những người kia cũng không biết mối quan hệ giữa Lâm Thi và Tiêu Sở Sinh.
Nhưng những người kia đâu có quan tâm chuyện đó.
"Đi, đi, chúng ta nhân lúc trưa này phải làm chút chuyện."
Tiêu Sở Sinh cũng lười bận tâm những chuyện này, định dẫn theo Lâm Thi đi.
Nhưng đi được mấy bước, phát hiện có một mỹ nữ ngốc nghếch vẫn lặng lẽ đi theo phía sau, không hé răng nửa lời.
Lập tức, Tiêu Sở Sinh cảm thấy hơi nhức đầu.
Lâm Thi tự nhiên cũng nhận ra điều này, liền thăm dò hỏi:
"Sam Sam, muốn đi cùng không?"
Trì Sam Sam liên tục gật đầu.
Tiêu Sở Sinh vò đầu, lúc này mới quyết định:
"Đi thôi, ngươi có thể đi theo, nhưng đừng chạy lung tung, lỡ bị lạc thì phiền phức lắm."
Hắn cũng không lo lắng cô nàng này nói sai điều gì, dù sao Trì Sam Sam trong mắt người khác chính là cao lãnh giáo hoa, từ đồng nghĩa với trầm mặc ít nói.
Thấy Tiêu Sở Sinh trực tiếp gọi xe, điều này khiến Lâm Thi rất bất ngờ:
"Tiền cơm ngươi còn tính tiết kiệm, tiền taxi lại nỡ tiêu sao?"
"Chỗ nào cần tiết kiệm thì tiết kiệm, chỗ nào cần tiêu thì tiêu. Thời gian lúc này mới là tài nguyên quý giá nhất, ăn gì cũng không khác biệt lắm, nhưng gọi xe có thể tiết kiệm thời gian."
Lý luận kiểu cùn của Tiêu Sở Sinh khiến Lâm Thi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại lại thấy rất có lý.
Nhưng điểm nàng tò mò lại là:
"Tại sao ngươi lại vội vàng như vậy? Coi như là kiếm tiền, cũng không cần vội trong một hai ngày này chứ?"
Tiêu Sở Sinh nghẹn lời, hắn không biết nên giải thích thế nào.
Không nói đâu xa, thật sự là chỉ chênh lệch một hai ngày thôi.
Ngay trong thời đại này, mấy trăm mấy ngàn tệ, chỉ cần thao tác tốt, trong tương lai có khả năng nhận lại tỷ lệ hồi báo gấp trăm, thậm chí gấp nghìn lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận