Trùng Sinh Ngày Đầu Tiên, Ta Đem Giáo Hoa Mang Đến Khách Sạn
Chương 225: Cái này đều ai bảo ngươi?
Ngày thứ hai, Tiêu Sở Sinh dẫn theo tiểu nương bì từ sớm đã đến nhà của đồ đần mỹ nữ.
Mặc dù đã sớm biết kết quả trúng tuyển, nhưng vẫn không khỏi có chút kích động.
Đương nhiên, người thật sự kích động, vẫn phải là tiểu nương bì.
Dù sao thì điểm số của nàng cũng chỉ vừa vặn chạm vạch trúng tuyển, thấp thỏm đến mức đứng ngồi không yên!
Lên mạng tra một chút, quả nhiên, Tiêu Sở Sinh cùng đồ đần mỹ nữ nằm trong nhóm đầu tiên trúng tuyển thành công.
Đến lượt tiểu nương bì, cả người nàng căng thẳng đến mức sắp quỳ xuống thành kính cầu nguyện trời cao.
Bộ dạng này khiến Tiêu Sở Sinh dở khóc dở cười, ngươi đó à, bây giờ mới nhớ tới cầu nguyện, thà rằng cầu nguyện trước khi đề thi ra còn hơn, nói không chừng lão thiên gia thương hại ngươi, dựa theo trình độ của ngươi mà làm riêng cho ngươi một bộ đề thi chứ...
Nhập thông tin của tiểu nương bì vào, đợi đến lúc kết quả hiện ra...
Nhóm đầu tiên, trúng tuyển thành công.
"Oa ! đậu rồi, đậu rồi!"
Tiểu nương bì kích động cho Tiêu Sở Sinh một cái Hùng Bão thật lớn, cả người bay lên đu trên người Tiêu Sở Sinh.
Bất ngờ bị 'bóng' đập vào người, khiến thân thể vốn yếu ớt này của Tiêu Sở Sinh suýt chút nữa bị ép tới ngạt thở...
Những ngày này chuyện làm ăn trên cơ bản là nhàn rỗi, hắn và Lâm Thi dù vẫn thỉnh thoảng đi kiểm tra các sản nghiệp ở nhiều nơi.
Nhưng... công việc cường độ cao đã không còn.
Tục ngữ nói, no bụng thì nghĩ dâm dục, sau khi không lo ăn không lo mặc, khẳng định sẽ nghĩ đến loại chuyện đó.
Tần suất Lâm Thi qua đêm ở nhà Tiêu Sở Sinh những ngày này ngày càng cao, dấu 'ô mai' trên cổ hai người họ chưa từng biến mất...
Không có lao động chân tay, cộng thêm phóng túng tần suất cao.
Tiêu Sở Sinh gần đây vốn đã có chút hư, cú va chạm vừa rồi của tiểu nương bì khiến eo hắn suýt gãy.
Nhưng đây không phải trọng điểm ! Trọng điểm là... Tiêu Sở Sinh chỉ vừa thấy dòng chữ trúng tuyển thành công, liền bị tiểu nương bì đánh lén.
Hắn đã chủ quan không né tránh!
Nguyên nhân là lúc hắn nhìn thấy nguyện vọng trúng tuyển kia, hắn đã ngẩn người, nên mới cho tiểu nương bì cơ hội đánh lén!
Không sai, giờ phút này trên màn hình máy tính hiển thị nguyện vọng 1 của Tiêu Hữu Dung là... Đại học Kinh tế và Thương mại Đối ngoại Hỗ Thượng!
Dựa vào! Đây không phải là trường đại học ta học ở đời trước sao?
Tiêu Sở Sinh ngẩn cả người, cái quái gì vậy?
Cái hiệu ứng cánh bướm này, lại đưa tiểu nương bì lên quỹ đạo cuộc đời của ta ở kiếp trước sao?
Nhưng nghĩ lại thì hình như cũng không đúng, nàng là nữ ta là nam, làm sao có thể chung một quỹ đạo cuộc đời?
Vì vậy Tiêu Sở Sinh rất nhanh liền trấn tĩnh lại, ánh mắt phức tạp nhìn tiểu nương bì.
"Sao ngươi... lại đổi nguyện vọng vậy."
Câu này hắn hỏi rất ý tứ, bởi vì chính hắn cũng không nhớ rõ mình đã từng hỏi qua nguyện vọng của tiểu nương bì hay chưa.
Nếu như hắn nói ra tên trường đại học mà tiểu nương bì muốn vào ở đời trước, sẽ tiết lộ vài điều.
Nhưng bản thân tiểu nương bì lại chẳng để tâm, có lẽ nàng nghĩ là cha ruột đã nói cho Tiêu Sở Sinh, nên thật thà nói:
"Đúng vậy, ta quyết định đổi vào phút chót."
"À... Kinh tế và Thương mại Đối ngoại, cũng rất tốt."
Tiêu Sở Sinh chậm rãi gật đầu.
Đây là lời thật lòng, quả thực rất tốt, đương nhiên tiền đề là không thể so với mấy trường Tài chính - Ngân hàng hàng đầu kia, dù sao cũng không cùng đẳng cấp.
Có điều hắn vẫn tò mò hỏi tiểu nương bì, sao lại đột nhiên nảy ra ý định đổi nguyện vọng.
Mặc dù hắn đang hỏi, nhưng thật ra trong lòng đã phần nào đoán được đáp án.
Khẳng định là vì hắn!
Dù sao giữa đời trước và hiện tại, hắn chính là biến số lớn nhất.
Rất rõ ràng, hành vi của hắn ở đời này đã ảnh hưởng đến tiểu nương bì.
Quả nhiên, liền nghe thấy tiểu nương bì lộ vẻ hơi ngượng ngùng:
"Chẳng phải là... nghe ngươi nói những lời đó, lại thấy ngươi bây giờ kiếm tiền như vậy, nên mới nghĩ, ta đi học cho giỏi ngành kinh tế, sau này biết đâu có thể phụ giúp ngươi một tay?"
Tiêu Sở Sinh xem như bừng tỉnh đại ngộ, hắn quả thực đã không chú ý đến một chuyện.
Mặc dù Học viện Kinh tế và Thương mại Đối ngoại Hỗ Thượng không được xem là quá mạnh, nhưng... về khối ngành kinh tế tài chính thì nó cũng khá chuyên nghiệp!
Với điểm số của tiểu nương bì, mấy trường Tài chính - Ngân hàng hàng đầu căn bản không cần nghĩ tới.
Thế nên... không còn nghi ngờ gì nữa, Kinh tế và Thương mại Đối ngoại chính là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng giờ phút này tâm trạng Tiêu Sở Sinh cũng rất phức tạp, nói đùa kiểu đậu đen rau muống:
"Thì ra là vậy... Ngươi tính đi theo sát gót ta à?"
"Không không không..."
Tiểu nương bì lắc lắc ngón trỏ:
"Ta cái này gọi là ôm đùi, muốn kiếm tiền, phải đi theo đúng người!"
"Phụt !"
Lâm Thi không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Khóe miệng Tiêu Sở Sinh co giật, suy nghĩ thật là thực tế!
Nhưng... đây lại quả thực là sự thật, có đôi khi lựa chọn thật sự quan trọng hơn nỗ lực.
Có điều đến cuối cùng, Tiêu Sở Sinh vẫn hỏi nàng một câu:
"Ngươi không sợ... có ngày nào đó ta thất bại sao? Vậy ngươi đổi nguyện vọng thế này, lỡ như sau này con đường phát triển của ngươi bị ảnh hưởng thì sao?"
Kết quả hắn liền bị tiểu nương bì lườm cho một cái:
"Nghe xem ngươi đang chó sủa cái gì đó? Ta đường đường là một người sống sờ sờ, lại có thể vì học một trường đại học khác mà thành đồ bỏ đi sao?
Làm ơn đi, dù gì ta cũng là con gái, cùng lắm thì ăn bám thôi ! Nhà ta chỉ có mình ta là con gái rượu, chẳng lẽ còn để ta chết đói được sao?"
Cái này... còn thực tế hơn!
Tiêu Sở Sinh không còn gì để nói, bản thân tiểu nương bì cũng chẳng bận tâm, hắn còn có thể nói gì đây?
Ngược lại là Lâm Thi, ánh mắt nhìn về phía tiểu nương bì lại có thêm mấy phần phức tạp.
Đợi đến lúc Tiêu Sở Sinh chạy đi xem cổ phiếu, nàng ghé qua một bên nhỏ giọng hỏi tiểu nương bì:
"Hữu Dung này, ngươi chưa từng nghĩ tới, tìm một người đàn ông để dựa dẫm sao?"
"A?"
Ánh mắt tiểu nương bì lóe lên, giọng nói có chút run rẩy:
"Thơ tẩu tử sao lại nghĩ vậy?"
"Ý là... lúc nãy ngươi nói, cùng lắm thì ăn bám, thật ra tìm một người đàn ông để lấy, dựa giẫm vào người đó cũng là một lựa chọn mà."
"À... Chị nói vậy à."
Tiểu nương bì thở phào nhẹ nhõm, nói rất dứt khoát:
"Đàn ông làm sao quan trọng bằng tiền?! Ta vốn đã nghèo, còn phải cùng hắn tiêu tiền, đây không phải là muốn lấy cái mạng già của ta sao?!"
Lâm Thi nghẹn lời, cô nhóc này sao lại tính toán chi li như vậy chứ?
Nhưng rất nhanh nàng liền nghe Tiêu Hữu Dung bên cạnh nhỏ giọng thì thầm:
"Nhưng mà anh ta... loại người súc sinh như thế mà còn không kiếm được tiền, thì đúng là thiên lý nan dung!
Cho nên nha, cái đùi này ta phải ôm cho thật chặt, đời này không chừng sẽ được ăn sung mặc sướng, còn cần đàn ông làm gì nữa?"
"Khụ... Hữu Dung nói chí phải!"
Lời này của Tiêu Hữu Dung khiến Lâm Thi như tìm được tri âm, nói quá đúng!
"Tên tiểu phôi đản đó thật quá xấu xa rồi, người ta đều nói nhà tư bản đứa nào cũng bẩn thỉu, nhưng bẩn đến mức như anh ngươi... thật sự chẳng có mấy người. Hắn mà còn không kiếm được tiền, thì thế giới này chắc chắn có vấn đề ở đâu đó."
"Ừm ừm ừm!"
Hai nữ nhân người một lời ta một câu, ở sau lưng Tiêu Sở Sinh mà quở trách đủ loại hành vi súc sinh của hắn...
Tiêu Sở Sinh tự nhiên không biết sau lưng có người đang nói xấu mình, nhưng lại cứ cảm thấy ngứa mũi, rất muốn hắt xì.
Sau mấy lần cố nén, cuối cùng hắn hắt xì liên tiếp mấy cái, khiến hắn khoan khoái cả người.
"Lão công, bị cảm à?"
Đồ đần mỹ nữ trong lòng hắn lo lắng nhìn.
"Ấy, hắt xì nhiều như vậy, chắc chắn có người đang mắng ta sau lưng!"
Tiêu Sở Sinh nói chắc như bắp.
Đồ đần mỹ nữ chu môi nhỏ, nghiêng đầu hỏi:
"Không phải là lúc 'làm chuyện bảo bảo' với lão bà nên bị cảm lạnh sao?"
"Khụ khụ khụ..."
Tiêu Sở Sinh suýt nữa thì ngã lăn khỏi ghế, vẻ mặt đầy khó tin:
"Mấy cái này là ai dạy ngươi vậy?"
Mặc dù đã sớm biết kết quả trúng tuyển, nhưng vẫn không khỏi có chút kích động.
Đương nhiên, người thật sự kích động, vẫn phải là tiểu nương bì.
Dù sao thì điểm số của nàng cũng chỉ vừa vặn chạm vạch trúng tuyển, thấp thỏm đến mức đứng ngồi không yên!
Lên mạng tra một chút, quả nhiên, Tiêu Sở Sinh cùng đồ đần mỹ nữ nằm trong nhóm đầu tiên trúng tuyển thành công.
Đến lượt tiểu nương bì, cả người nàng căng thẳng đến mức sắp quỳ xuống thành kính cầu nguyện trời cao.
Bộ dạng này khiến Tiêu Sở Sinh dở khóc dở cười, ngươi đó à, bây giờ mới nhớ tới cầu nguyện, thà rằng cầu nguyện trước khi đề thi ra còn hơn, nói không chừng lão thiên gia thương hại ngươi, dựa theo trình độ của ngươi mà làm riêng cho ngươi một bộ đề thi chứ...
Nhập thông tin của tiểu nương bì vào, đợi đến lúc kết quả hiện ra...
Nhóm đầu tiên, trúng tuyển thành công.
"Oa ! đậu rồi, đậu rồi!"
Tiểu nương bì kích động cho Tiêu Sở Sinh một cái Hùng Bão thật lớn, cả người bay lên đu trên người Tiêu Sở Sinh.
Bất ngờ bị 'bóng' đập vào người, khiến thân thể vốn yếu ớt này của Tiêu Sở Sinh suýt chút nữa bị ép tới ngạt thở...
Những ngày này chuyện làm ăn trên cơ bản là nhàn rỗi, hắn và Lâm Thi dù vẫn thỉnh thoảng đi kiểm tra các sản nghiệp ở nhiều nơi.
Nhưng... công việc cường độ cao đã không còn.
Tục ngữ nói, no bụng thì nghĩ dâm dục, sau khi không lo ăn không lo mặc, khẳng định sẽ nghĩ đến loại chuyện đó.
Tần suất Lâm Thi qua đêm ở nhà Tiêu Sở Sinh những ngày này ngày càng cao, dấu 'ô mai' trên cổ hai người họ chưa từng biến mất...
Không có lao động chân tay, cộng thêm phóng túng tần suất cao.
Tiêu Sở Sinh gần đây vốn đã có chút hư, cú va chạm vừa rồi của tiểu nương bì khiến eo hắn suýt gãy.
Nhưng đây không phải trọng điểm ! Trọng điểm là... Tiêu Sở Sinh chỉ vừa thấy dòng chữ trúng tuyển thành công, liền bị tiểu nương bì đánh lén.
Hắn đã chủ quan không né tránh!
Nguyên nhân là lúc hắn nhìn thấy nguyện vọng trúng tuyển kia, hắn đã ngẩn người, nên mới cho tiểu nương bì cơ hội đánh lén!
Không sai, giờ phút này trên màn hình máy tính hiển thị nguyện vọng 1 của Tiêu Hữu Dung là... Đại học Kinh tế và Thương mại Đối ngoại Hỗ Thượng!
Dựa vào! Đây không phải là trường đại học ta học ở đời trước sao?
Tiêu Sở Sinh ngẩn cả người, cái quái gì vậy?
Cái hiệu ứng cánh bướm này, lại đưa tiểu nương bì lên quỹ đạo cuộc đời của ta ở kiếp trước sao?
Nhưng nghĩ lại thì hình như cũng không đúng, nàng là nữ ta là nam, làm sao có thể chung một quỹ đạo cuộc đời?
Vì vậy Tiêu Sở Sinh rất nhanh liền trấn tĩnh lại, ánh mắt phức tạp nhìn tiểu nương bì.
"Sao ngươi... lại đổi nguyện vọng vậy."
Câu này hắn hỏi rất ý tứ, bởi vì chính hắn cũng không nhớ rõ mình đã từng hỏi qua nguyện vọng của tiểu nương bì hay chưa.
Nếu như hắn nói ra tên trường đại học mà tiểu nương bì muốn vào ở đời trước, sẽ tiết lộ vài điều.
Nhưng bản thân tiểu nương bì lại chẳng để tâm, có lẽ nàng nghĩ là cha ruột đã nói cho Tiêu Sở Sinh, nên thật thà nói:
"Đúng vậy, ta quyết định đổi vào phút chót."
"À... Kinh tế và Thương mại Đối ngoại, cũng rất tốt."
Tiêu Sở Sinh chậm rãi gật đầu.
Đây là lời thật lòng, quả thực rất tốt, đương nhiên tiền đề là không thể so với mấy trường Tài chính - Ngân hàng hàng đầu kia, dù sao cũng không cùng đẳng cấp.
Có điều hắn vẫn tò mò hỏi tiểu nương bì, sao lại đột nhiên nảy ra ý định đổi nguyện vọng.
Mặc dù hắn đang hỏi, nhưng thật ra trong lòng đã phần nào đoán được đáp án.
Khẳng định là vì hắn!
Dù sao giữa đời trước và hiện tại, hắn chính là biến số lớn nhất.
Rất rõ ràng, hành vi của hắn ở đời này đã ảnh hưởng đến tiểu nương bì.
Quả nhiên, liền nghe thấy tiểu nương bì lộ vẻ hơi ngượng ngùng:
"Chẳng phải là... nghe ngươi nói những lời đó, lại thấy ngươi bây giờ kiếm tiền như vậy, nên mới nghĩ, ta đi học cho giỏi ngành kinh tế, sau này biết đâu có thể phụ giúp ngươi một tay?"
Tiêu Sở Sinh xem như bừng tỉnh đại ngộ, hắn quả thực đã không chú ý đến một chuyện.
Mặc dù Học viện Kinh tế và Thương mại Đối ngoại Hỗ Thượng không được xem là quá mạnh, nhưng... về khối ngành kinh tế tài chính thì nó cũng khá chuyên nghiệp!
Với điểm số của tiểu nương bì, mấy trường Tài chính - Ngân hàng hàng đầu căn bản không cần nghĩ tới.
Thế nên... không còn nghi ngờ gì nữa, Kinh tế và Thương mại Đối ngoại chính là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng giờ phút này tâm trạng Tiêu Sở Sinh cũng rất phức tạp, nói đùa kiểu đậu đen rau muống:
"Thì ra là vậy... Ngươi tính đi theo sát gót ta à?"
"Không không không..."
Tiểu nương bì lắc lắc ngón trỏ:
"Ta cái này gọi là ôm đùi, muốn kiếm tiền, phải đi theo đúng người!"
"Phụt !"
Lâm Thi không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Khóe miệng Tiêu Sở Sinh co giật, suy nghĩ thật là thực tế!
Nhưng... đây lại quả thực là sự thật, có đôi khi lựa chọn thật sự quan trọng hơn nỗ lực.
Có điều đến cuối cùng, Tiêu Sở Sinh vẫn hỏi nàng một câu:
"Ngươi không sợ... có ngày nào đó ta thất bại sao? Vậy ngươi đổi nguyện vọng thế này, lỡ như sau này con đường phát triển của ngươi bị ảnh hưởng thì sao?"
Kết quả hắn liền bị tiểu nương bì lườm cho một cái:
"Nghe xem ngươi đang chó sủa cái gì đó? Ta đường đường là một người sống sờ sờ, lại có thể vì học một trường đại học khác mà thành đồ bỏ đi sao?
Làm ơn đi, dù gì ta cũng là con gái, cùng lắm thì ăn bám thôi ! Nhà ta chỉ có mình ta là con gái rượu, chẳng lẽ còn để ta chết đói được sao?"
Cái này... còn thực tế hơn!
Tiêu Sở Sinh không còn gì để nói, bản thân tiểu nương bì cũng chẳng bận tâm, hắn còn có thể nói gì đây?
Ngược lại là Lâm Thi, ánh mắt nhìn về phía tiểu nương bì lại có thêm mấy phần phức tạp.
Đợi đến lúc Tiêu Sở Sinh chạy đi xem cổ phiếu, nàng ghé qua một bên nhỏ giọng hỏi tiểu nương bì:
"Hữu Dung này, ngươi chưa từng nghĩ tới, tìm một người đàn ông để dựa dẫm sao?"
"A?"
Ánh mắt tiểu nương bì lóe lên, giọng nói có chút run rẩy:
"Thơ tẩu tử sao lại nghĩ vậy?"
"Ý là... lúc nãy ngươi nói, cùng lắm thì ăn bám, thật ra tìm một người đàn ông để lấy, dựa giẫm vào người đó cũng là một lựa chọn mà."
"À... Chị nói vậy à."
Tiểu nương bì thở phào nhẹ nhõm, nói rất dứt khoát:
"Đàn ông làm sao quan trọng bằng tiền?! Ta vốn đã nghèo, còn phải cùng hắn tiêu tiền, đây không phải là muốn lấy cái mạng già của ta sao?!"
Lâm Thi nghẹn lời, cô nhóc này sao lại tính toán chi li như vậy chứ?
Nhưng rất nhanh nàng liền nghe Tiêu Hữu Dung bên cạnh nhỏ giọng thì thầm:
"Nhưng mà anh ta... loại người súc sinh như thế mà còn không kiếm được tiền, thì đúng là thiên lý nan dung!
Cho nên nha, cái đùi này ta phải ôm cho thật chặt, đời này không chừng sẽ được ăn sung mặc sướng, còn cần đàn ông làm gì nữa?"
"Khụ... Hữu Dung nói chí phải!"
Lời này của Tiêu Hữu Dung khiến Lâm Thi như tìm được tri âm, nói quá đúng!
"Tên tiểu phôi đản đó thật quá xấu xa rồi, người ta đều nói nhà tư bản đứa nào cũng bẩn thỉu, nhưng bẩn đến mức như anh ngươi... thật sự chẳng có mấy người. Hắn mà còn không kiếm được tiền, thì thế giới này chắc chắn có vấn đề ở đâu đó."
"Ừm ừm ừm!"
Hai nữ nhân người một lời ta một câu, ở sau lưng Tiêu Sở Sinh mà quở trách đủ loại hành vi súc sinh của hắn...
Tiêu Sở Sinh tự nhiên không biết sau lưng có người đang nói xấu mình, nhưng lại cứ cảm thấy ngứa mũi, rất muốn hắt xì.
Sau mấy lần cố nén, cuối cùng hắn hắt xì liên tiếp mấy cái, khiến hắn khoan khoái cả người.
"Lão công, bị cảm à?"
Đồ đần mỹ nữ trong lòng hắn lo lắng nhìn.
"Ấy, hắt xì nhiều như vậy, chắc chắn có người đang mắng ta sau lưng!"
Tiêu Sở Sinh nói chắc như bắp.
Đồ đần mỹ nữ chu môi nhỏ, nghiêng đầu hỏi:
"Không phải là lúc 'làm chuyện bảo bảo' với lão bà nên bị cảm lạnh sao?"
"Khụ khụ khụ..."
Tiêu Sở Sinh suýt nữa thì ngã lăn khỏi ghế, vẻ mặt đầy khó tin:
"Mấy cái này là ai dạy ngươi vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận