Trùng Sinh Ngày Đầu Tiên, Ta Đem Giáo Hoa Mang Đến Khách Sạn
Chương 311: Hai cái làm sao cũng so một cái chơi vui a
"Có a, ngược lại sau khi có công ty thì rất nhiều thứ đều có thể tính vào sổ sách công ty, rất thuận tiện."
Tiêu Sở Sinh giải thích.
Kỳ thật, tổng giám đốc của một số công ty sẽ tính hết mọi chi tiêu cá nhân vào sổ sách công ty, sau đó để tiền lương của mình ở mức tượng trưng một đồng, rồi gắn thu nhập chính với việc chia cổ tức từ cổ phần.
Dùng cách này để tránh một số khía cạnh pháp luật gây bất lợi cho bản thân, ví dụ như vấn đề tài sản chung của vợ chồng sau khi kết hôn này.
Dù sao xã hội đương đại nhiều khi biết người biết mặt không biết lòng, có không ít nữ nhân mượn kết hôn ngụy trang chỉ vì lừa gạt một nửa tài sản chung vợ chồng sau hôn nhân.
Thậm chí cũng có trường hợp vì tài sản mà hai vợ chồng gây gổ đến mức vô cùng mất mặt, giống như sự kiện đoạt quyền "khánh du năm" của Đương Đương nào đó, dẫn người vào công ty cướp con dấu.
Cho nên tổng giám đốc của một số doanh nghiệp mới nổi có sự đề phòng cũng là bình thường, Đông ca của Kinh Đông nhận lương một đồng chính là ví dụ điển hình, và không ít phú hào cũng làm như vậy, dưới danh nghĩa của bản thân họ cơ bản không tìm thấy tài sản nào trong hôn nhân.
Hoặc là có loại hiệp định tiền hôn nhân kia, luật sư đã sớm phân chia rõ ràng tất cả tài sản của mỗi người.
Loại chuyện này đối với Lâm Thi các nàng đều là những chuyện mới lạ chưa từng nghe qua, nghe mà các nàng phải gọi là trợn mắt há mồm.
Nhưng vì có tiểu nương bì ở đây, lúc Tiêu Sở Sinh kể cũng không hề chỉ mặt gọi tên những người trong các câu chuyện đó.
Nhưng lúc này, Lâm Thi bỗng nhiên hỏi một câu:
"Tiểu phôi đản, ngươi nói... liệu có ngày chúng ta cũng sẽ không gây gổ đến mức độ đó chứ a?"
"Mức độ đó?"
Lâm Thi mím môi, mở miệng nói:
"Chính là cái vụ cướp con dấu vừa rồi ấy, tình cảnh của bọn họ có phần giống chúng ta bây giờ."
"Giống sao?"
Bản thân Tiêu Sở Sinh quả thực rơi vào trầm tư, ngẫm lại kỹ một chút, hình như cũng thật sự có điểm giống.
Đương Đương cũng là vợ chồng cùng nhau khởi nghiệp, nhưng cũng có điểm khác biệt, ít nhất hắn và Lâm Thi ngay từ đầu đã thẳng thắn với nhau.
Hắn hiểu rõ tường tận mọi nơi trên người nàng, đến cả "quần lót" của hắn cũng bị nàng nhìn thấy hết.
Thế là con nào đó súc sinh khẽ cười một tiếng:
"Vậy thì sẽ không, chúng ta thế nào cũng không thể nào gây gổ đến mức mất mặt như vậy được."
"Vì sao lại chắc chắn như vậy?"
Lâm Thi tò mò.
"Bởi vì... " Tiêu Sở Sinh định nói lại thôi, hắn nhìn về phía Lâm Thi, quay đầu lại nhìn thoáng qua đồ ngốc thanh thuần mà ngu xuẩn kia.
Lặng lẽ thở dài:
"Hai cái làm sao cũng vui hơn một cái a..."
Lâm Thi cảm thấy nắm đấm của mình ngứa ngáy rồi!
Tên tiểu phôi đản này, hễ nói không hợp là lại buông một câu bậy bạ như thế.
Mấu chốt là cái này cũng quá thẳng thắn rồi!
Lấy được bằng lái rồi thì đương nhiên là nghĩ đến chuyện mua xe.
Dù sao Lộ Hổ tuy tốt, nhưng xét cho cùng vẫn là xe của người khác, hơn nữa lái vào thực sự... cảm thấy phong cách không hợp.
Biết Tiêu Sở Sinh định mua xe, Nhiếp Hoa Kiến liền xung phong nói muốn giới thiệu nhà phân phối cho hắn, bởi vì hắn làm về mậu dịch xuất nhập khẩu, dưới trướng cũng có nghiệp vụ vận tải đường thủy.
Lúc này vẫn là năm 2007 , phần lớn những hiệu xe nổi tiếng kia đều là hàng nhập khẩu, sản xuất ở nước ngoài.
Ví dụ như Lộ Hổ, Bôn Trì, BMW, tất cả đều được nhập khẩu từ nước ngoài về.
Không ít nhà phân phối bên đó đều đi theo đường vận chuyển của Nhiếp Hoa Kiến. Nếu Tiêu Sở Sinh muốn, hắn có thể nhờ quan hệ, lấy trực tiếp một chiếc từ bến tàu cùng nhà phân phối.
Hơn nữa vì có mối quan hệ tầng lớp này, cho nên giá lăn bánh sẽ có lợi hơn khá nhiều so với việc chạy tới các điểm bán xe kia để mua.
Nhưng mà gu thẩm mỹ của Nhiếp Hoa Kiến thì... Vừa vào đã đề cử cho Tiêu Sở Sinh "Dục Hoàng Đại Đế", cũng chính là Cadillac.
Nếu hỏi vì sao hiệu xe này lại có biệt danh như vậy, chỉ có thể nói là rất kỳ quái, mấy nơi như trung tâm tắm hơi, tiệm mát-xa chân dường như rất được các chủ xe của hiệu này ưa chuộng.
Vì vậy Tiêu Sở Sinh sa sầm mặt từ chối lời đề cử từ Nhiếp Hoa Kiến, hắn dự định dẫn theo Lâm Thi và đồ ngốc đến các cửa hàng bán xe xem xét thực tế.
Dù sao... xe của năm này trong mắt Tiêu Sở Sinh thật sự đều rất ngố.
Chủ yếu là do thiết kế, đỉnh cao thiết kế xe chạy xăng là trong khoảng từ năm 2010 đến năm 2013, hiện tại những chiếc xe trong mắt mọi người dường như cũng rất đáng tiền.
Dù sao lúc này một chiếc đại chúng Sagitar giá lăn bánh đã muốn hơn 15 vạn rồi, mà vào năm này có thể bỏ ra 150 ngàn để mua xe... khẳng định đã không thể coi là gia đình bình thường.
Đương nhiên, đại chúng sau đỉnh cao năm 10, cũng vì bước quá dài mà gặp rắc rối, sau đó bắt đầu xuống dốc không phanh.
Cho nên vào năm này, Tiêu Sở Sinh muốn mua được chiếc xe vừa mắt, thì thật ra giá cả cũng sẽ không rẻ.
Thế là vào một ngày sau khi sắp xếp xong xuôi cho Trần Bân và La Phi chuyện chuẩn bị liên chiến Thượng Hải, hắn liền quay sang dẫn theo Lâm Thi và đồ ngốc đi xem xe.
Tiểu nương bì nào đó cũng muốn đi theo, liền bị Tiêu Sở Sinh cho một trận.
Dù sao... mua xe là chuyện của ba người bọn họ, ngươi làm cái bóng đèn đi theo thì xem là chuyện gì chứ?
Bởi vì trong tay cũng không thiếu tiền đến mức mấy trăm ngàn cũng không bỏ ra nổi, cho nên ngay từ đầu bọn họ đã bỏ qua những loại quá rẻ tiền.
Đi thẳng đến các thương hiệu như Audi, BMW. Thái độ nhân viên công tác trong cửa hàng 4S của Audi rất tốt.
Chỉ tiếc là thiết kế xe mang lại cảm giác rất bình thường. Bản thân Tiêu Sở Sinh cũng không chắc có phải vì hắn từ tương lai trở về hay không, mà mắt nhìn không hợp với thời đại này.
Nhưng Lâm Thi và đồ ngốc dường như cũng không ưa gì thương hiệu này, hắn cũng đành phải đổi sang cửa hàng khác.
Cửa hàng thứ hai họ đến là BMW, đến nơi này thì nhân viên cửa hàng bắt đầu nhìn người bằng nửa con mắt, bởi vì ba người bọn họ tuổi còn rất trẻ.
Hơn nữa Tiêu Sở Sinh lại thuộc kiểu phong cách phóng khoáng không bị trói buộc, nên dù có Lâm Thi và đồ ngốc đi cùng, trông cũng không giống người mua nổi chiếc xe mấy trăm ngàn.
Tiêu Sở Sinh cũng chẳng bận tâm, dù sao ta cũng đâu có mua ở chỗ ngươi, số tiền này ngươi không kiếm được của ta đâu.
Huống chi, gu thẩm mỹ của đồ ngốc và hắn cũng chẳng khác gì nhau.
Chỉ mới nhìn thoáng qua, nàng đã quả quyết lắc đầu tỏ vẻ không thích.
Nguyên nhân à... Thực ra chính là cái "lỗ mũi heo" chịu đủ chỉ trích kia.
Cái thứ này hình như là ngôn ngữ thiết kế của BMW, nhà thiết kế của hãng họ dường như còn rất lấy làm tự hào về nó...
Thực ra "lỗ mũi heo" của BMW đời 07 còn chưa rõ ràng lắm, nhưng những năm về sau lại càng ngày càng rõ rệt, thật khó mà hiểu nổi.
"Trông không đẹp oa."
Dù đã ra khỏi cửa hàng, mỹ nữ đồ ngốc vẫn còn bĩu môi.
Lâm Thi cũng phụ họa theo một câu:
"Ừm... Đúng là khó coi thật, cái phía trước trông cứ kỳ kỳ sao ấy."
Thực ra phụ nữ mua xe cũng gần giống như mua điện thoại di động, các nàng chẳng hiểu gì về động cơ, cũng chẳng hiểu gì về cấu hình, lần đầu nhìn thấy đẹp mắt là về cơ bản đã chốt được tám phần rồi.
Cho nên BMW... thực ra không mấy được các cô gái yêu thích, nhưng nó đắt tiền!
Vậy thì hết cách, cuối cùng ba người chỉ có thể đến cửa hàng 4S của Bôn Trì, một thương hiệu nổi tiếng khác.
Đây là cửa hàng 4S Bôn Trì lớn nhất Hàng Thành. Thật ra ấn tượng của Tiêu Sở Sinh đối với xe của thương hiệu này cũng xem như không tệ.
Chủ yếu là... Gu thẩm mỹ luôn ổn định, không bị coi là khó coi, điều này khiến người ta rất thoải mái.
Nhân viên cửa hàng cũng không hề coi thường ba người bọn họ, rất kiên nhẫn dẫn bọn họ xem xe.
"Trông có vẻ đều khá ổn đấy."
Tiêu Sở Sinh nói với hai nàng.
"Ừm, cũng không tệ."
Tiêu Sở Sinh trầm ngâm:
"Nhưng hình như đều thiếu chút gì đó."
"Vậy ba vị xem thử chiếc này nhé? Kiểu S600 mới nhất của năm nay, chỉ là hơi đắt một chút."
"Đắt? Đắt cỡ nào?"
Tiêu Sở Sinh tò mò.
"Giá lăn bánh chắc khoảng gần ba triệu."
Tiêu Sở Sinh giải thích.
Kỳ thật, tổng giám đốc của một số công ty sẽ tính hết mọi chi tiêu cá nhân vào sổ sách công ty, sau đó để tiền lương của mình ở mức tượng trưng một đồng, rồi gắn thu nhập chính với việc chia cổ tức từ cổ phần.
Dùng cách này để tránh một số khía cạnh pháp luật gây bất lợi cho bản thân, ví dụ như vấn đề tài sản chung của vợ chồng sau khi kết hôn này.
Dù sao xã hội đương đại nhiều khi biết người biết mặt không biết lòng, có không ít nữ nhân mượn kết hôn ngụy trang chỉ vì lừa gạt một nửa tài sản chung vợ chồng sau hôn nhân.
Thậm chí cũng có trường hợp vì tài sản mà hai vợ chồng gây gổ đến mức vô cùng mất mặt, giống như sự kiện đoạt quyền "khánh du năm" của Đương Đương nào đó, dẫn người vào công ty cướp con dấu.
Cho nên tổng giám đốc của một số doanh nghiệp mới nổi có sự đề phòng cũng là bình thường, Đông ca của Kinh Đông nhận lương một đồng chính là ví dụ điển hình, và không ít phú hào cũng làm như vậy, dưới danh nghĩa của bản thân họ cơ bản không tìm thấy tài sản nào trong hôn nhân.
Hoặc là có loại hiệp định tiền hôn nhân kia, luật sư đã sớm phân chia rõ ràng tất cả tài sản của mỗi người.
Loại chuyện này đối với Lâm Thi các nàng đều là những chuyện mới lạ chưa từng nghe qua, nghe mà các nàng phải gọi là trợn mắt há mồm.
Nhưng vì có tiểu nương bì ở đây, lúc Tiêu Sở Sinh kể cũng không hề chỉ mặt gọi tên những người trong các câu chuyện đó.
Nhưng lúc này, Lâm Thi bỗng nhiên hỏi một câu:
"Tiểu phôi đản, ngươi nói... liệu có ngày chúng ta cũng sẽ không gây gổ đến mức độ đó chứ a?"
"Mức độ đó?"
Lâm Thi mím môi, mở miệng nói:
"Chính là cái vụ cướp con dấu vừa rồi ấy, tình cảnh của bọn họ có phần giống chúng ta bây giờ."
"Giống sao?"
Bản thân Tiêu Sở Sinh quả thực rơi vào trầm tư, ngẫm lại kỹ một chút, hình như cũng thật sự có điểm giống.
Đương Đương cũng là vợ chồng cùng nhau khởi nghiệp, nhưng cũng có điểm khác biệt, ít nhất hắn và Lâm Thi ngay từ đầu đã thẳng thắn với nhau.
Hắn hiểu rõ tường tận mọi nơi trên người nàng, đến cả "quần lót" của hắn cũng bị nàng nhìn thấy hết.
Thế là con nào đó súc sinh khẽ cười một tiếng:
"Vậy thì sẽ không, chúng ta thế nào cũng không thể nào gây gổ đến mức mất mặt như vậy được."
"Vì sao lại chắc chắn như vậy?"
Lâm Thi tò mò.
"Bởi vì... " Tiêu Sở Sinh định nói lại thôi, hắn nhìn về phía Lâm Thi, quay đầu lại nhìn thoáng qua đồ ngốc thanh thuần mà ngu xuẩn kia.
Lặng lẽ thở dài:
"Hai cái làm sao cũng vui hơn một cái a..."
Lâm Thi cảm thấy nắm đấm của mình ngứa ngáy rồi!
Tên tiểu phôi đản này, hễ nói không hợp là lại buông một câu bậy bạ như thế.
Mấu chốt là cái này cũng quá thẳng thắn rồi!
Lấy được bằng lái rồi thì đương nhiên là nghĩ đến chuyện mua xe.
Dù sao Lộ Hổ tuy tốt, nhưng xét cho cùng vẫn là xe của người khác, hơn nữa lái vào thực sự... cảm thấy phong cách không hợp.
Biết Tiêu Sở Sinh định mua xe, Nhiếp Hoa Kiến liền xung phong nói muốn giới thiệu nhà phân phối cho hắn, bởi vì hắn làm về mậu dịch xuất nhập khẩu, dưới trướng cũng có nghiệp vụ vận tải đường thủy.
Lúc này vẫn là năm 2007 , phần lớn những hiệu xe nổi tiếng kia đều là hàng nhập khẩu, sản xuất ở nước ngoài.
Ví dụ như Lộ Hổ, Bôn Trì, BMW, tất cả đều được nhập khẩu từ nước ngoài về.
Không ít nhà phân phối bên đó đều đi theo đường vận chuyển của Nhiếp Hoa Kiến. Nếu Tiêu Sở Sinh muốn, hắn có thể nhờ quan hệ, lấy trực tiếp một chiếc từ bến tàu cùng nhà phân phối.
Hơn nữa vì có mối quan hệ tầng lớp này, cho nên giá lăn bánh sẽ có lợi hơn khá nhiều so với việc chạy tới các điểm bán xe kia để mua.
Nhưng mà gu thẩm mỹ của Nhiếp Hoa Kiến thì... Vừa vào đã đề cử cho Tiêu Sở Sinh "Dục Hoàng Đại Đế", cũng chính là Cadillac.
Nếu hỏi vì sao hiệu xe này lại có biệt danh như vậy, chỉ có thể nói là rất kỳ quái, mấy nơi như trung tâm tắm hơi, tiệm mát-xa chân dường như rất được các chủ xe của hiệu này ưa chuộng.
Vì vậy Tiêu Sở Sinh sa sầm mặt từ chối lời đề cử từ Nhiếp Hoa Kiến, hắn dự định dẫn theo Lâm Thi và đồ ngốc đến các cửa hàng bán xe xem xét thực tế.
Dù sao... xe của năm này trong mắt Tiêu Sở Sinh thật sự đều rất ngố.
Chủ yếu là do thiết kế, đỉnh cao thiết kế xe chạy xăng là trong khoảng từ năm 2010 đến năm 2013, hiện tại những chiếc xe trong mắt mọi người dường như cũng rất đáng tiền.
Dù sao lúc này một chiếc đại chúng Sagitar giá lăn bánh đã muốn hơn 15 vạn rồi, mà vào năm này có thể bỏ ra 150 ngàn để mua xe... khẳng định đã không thể coi là gia đình bình thường.
Đương nhiên, đại chúng sau đỉnh cao năm 10, cũng vì bước quá dài mà gặp rắc rối, sau đó bắt đầu xuống dốc không phanh.
Cho nên vào năm này, Tiêu Sở Sinh muốn mua được chiếc xe vừa mắt, thì thật ra giá cả cũng sẽ không rẻ.
Thế là vào một ngày sau khi sắp xếp xong xuôi cho Trần Bân và La Phi chuyện chuẩn bị liên chiến Thượng Hải, hắn liền quay sang dẫn theo Lâm Thi và đồ ngốc đi xem xe.
Tiểu nương bì nào đó cũng muốn đi theo, liền bị Tiêu Sở Sinh cho một trận.
Dù sao... mua xe là chuyện của ba người bọn họ, ngươi làm cái bóng đèn đi theo thì xem là chuyện gì chứ?
Bởi vì trong tay cũng không thiếu tiền đến mức mấy trăm ngàn cũng không bỏ ra nổi, cho nên ngay từ đầu bọn họ đã bỏ qua những loại quá rẻ tiền.
Đi thẳng đến các thương hiệu như Audi, BMW. Thái độ nhân viên công tác trong cửa hàng 4S của Audi rất tốt.
Chỉ tiếc là thiết kế xe mang lại cảm giác rất bình thường. Bản thân Tiêu Sở Sinh cũng không chắc có phải vì hắn từ tương lai trở về hay không, mà mắt nhìn không hợp với thời đại này.
Nhưng Lâm Thi và đồ ngốc dường như cũng không ưa gì thương hiệu này, hắn cũng đành phải đổi sang cửa hàng khác.
Cửa hàng thứ hai họ đến là BMW, đến nơi này thì nhân viên cửa hàng bắt đầu nhìn người bằng nửa con mắt, bởi vì ba người bọn họ tuổi còn rất trẻ.
Hơn nữa Tiêu Sở Sinh lại thuộc kiểu phong cách phóng khoáng không bị trói buộc, nên dù có Lâm Thi và đồ ngốc đi cùng, trông cũng không giống người mua nổi chiếc xe mấy trăm ngàn.
Tiêu Sở Sinh cũng chẳng bận tâm, dù sao ta cũng đâu có mua ở chỗ ngươi, số tiền này ngươi không kiếm được của ta đâu.
Huống chi, gu thẩm mỹ của đồ ngốc và hắn cũng chẳng khác gì nhau.
Chỉ mới nhìn thoáng qua, nàng đã quả quyết lắc đầu tỏ vẻ không thích.
Nguyên nhân à... Thực ra chính là cái "lỗ mũi heo" chịu đủ chỉ trích kia.
Cái thứ này hình như là ngôn ngữ thiết kế của BMW, nhà thiết kế của hãng họ dường như còn rất lấy làm tự hào về nó...
Thực ra "lỗ mũi heo" của BMW đời 07 còn chưa rõ ràng lắm, nhưng những năm về sau lại càng ngày càng rõ rệt, thật khó mà hiểu nổi.
"Trông không đẹp oa."
Dù đã ra khỏi cửa hàng, mỹ nữ đồ ngốc vẫn còn bĩu môi.
Lâm Thi cũng phụ họa theo một câu:
"Ừm... Đúng là khó coi thật, cái phía trước trông cứ kỳ kỳ sao ấy."
Thực ra phụ nữ mua xe cũng gần giống như mua điện thoại di động, các nàng chẳng hiểu gì về động cơ, cũng chẳng hiểu gì về cấu hình, lần đầu nhìn thấy đẹp mắt là về cơ bản đã chốt được tám phần rồi.
Cho nên BMW... thực ra không mấy được các cô gái yêu thích, nhưng nó đắt tiền!
Vậy thì hết cách, cuối cùng ba người chỉ có thể đến cửa hàng 4S của Bôn Trì, một thương hiệu nổi tiếng khác.
Đây là cửa hàng 4S Bôn Trì lớn nhất Hàng Thành. Thật ra ấn tượng của Tiêu Sở Sinh đối với xe của thương hiệu này cũng xem như không tệ.
Chủ yếu là... Gu thẩm mỹ luôn ổn định, không bị coi là khó coi, điều này khiến người ta rất thoải mái.
Nhân viên cửa hàng cũng không hề coi thường ba người bọn họ, rất kiên nhẫn dẫn bọn họ xem xe.
"Trông có vẻ đều khá ổn đấy."
Tiêu Sở Sinh nói với hai nàng.
"Ừm, cũng không tệ."
Tiêu Sở Sinh trầm ngâm:
"Nhưng hình như đều thiếu chút gì đó."
"Vậy ba vị xem thử chiếc này nhé? Kiểu S600 mới nhất của năm nay, chỉ là hơi đắt một chút."
"Đắt? Đắt cỡ nào?"
Tiêu Sở Sinh tò mò.
"Giá lăn bánh chắc khoảng gần ba triệu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận