Trùng Sinh Ngày Đầu Tiên, Ta Đem Giáo Hoa Mang Đến Khách Sạn

Chương 385: Hạn hạn chết, úng lụt úng lụt chết

Đương nhiên, cũng chỉ là thoáng nhìn thấy mà thôi. Dù sao Tiêu Sở Sinh ngồi trong xe, người bên ngoài nhìn vào trong xe nhiều lắm cũng chỉ thấy được hình dáng người bên trong. Lúc này Trịnh Giai Di đang ở ngoài tiệm Thượng Hải a di, cầm theo ba ly trà sữa xếp hàng chờ rút thưởng, hiển nhiên nàng hơi xui xẻo, hai ly trước đều không rút trúng. Khi nhìn thấy nàng, Tiêu Sở Sinh mới nhớ tới chuyện tiểu nương bì này đã khai báo học trường đối ngoại kinh mậu đại học, đời trước không chỉ có mình hắn học ở đây, mà Trịnh Giai Di cũng vậy. Nhưng ngẫm lại thì thật ra cũng chẳng có gì khác biệt, thế giới lớn như vậy, việc kinh doanh trà sữa về sau chắc chắn sẽ mọc lên như nấm trên phạm vi cả nước. Chẳng lẽ vì ngươi mà ta còn phải tránh đi hay sao? Tiểu nương bì tới rất nhanh, có điều nàng lại lén lén lút lút, thừa dịp không ai chú ý đến mình mới tới, hơn nữa động tác cực nhanh chui vào trong xe. “Ngươi làm cái trò này giống như đang làm tặc vậy, trốn ai thế?” Tiêu Sở Sinh bực bội hỏi nàng. “Ai nha, ta đây chính là đang ngồi trên một chiếc xe ba triệu đó, lỡ như bị người quen nhìn thấy, lại chẳng tưởng ta bị lão nam nhân nào bao nuôi hay sao......” Tiểu nương bì bĩu môi. Tiêu Sở Sinh nghĩ nghĩ, thấy cũng có lý. Tiểu nương bì nhí nha nhí nhảnh nhếch khoé miệng: “Thật ra vừa rồi còn có một gã trai lạ cứ quấn lấy ta, muốn mời ta ăn cơm đấy, nhưng ta đã dứt khoát kiên quyết lựa chọn đi cùng ngươi và các tẩu tử, có cảm động không?”
“Không cảm động, ngươi rõ ràng là muốn ăn chực nhà ta.” Tiêu Sở Sinh vô tình vạch trần suy nghĩ của kẻ này. “Biết rồi thì ngươi cũng đừng nói ra mà......”
“Mà này, sao còn chưa đi? Ngươi đang nhìn ai đấy?” Thấy Tiêu Sở Sinh chưa lái xe, tiểu nương bì nghi hoặc hỏi. Tiêu Sở Sinh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào kim đồng hồ trên đĩa quay của Trịnh Giai Di rơi vào khu vực "Tạ ơn hân hạnh chiếu cố", hắn mới nhẹ nhàng thở phào. “Không trúng là ta yên tâm rồi.” Nhìn ngươi mà rút trúng hộp bánh trung thu trị giá ba mươi mốt khối của ta, cho dù ta đang thực sự kiếm tiền, thì cũng còn khó chịu hơn cả mất tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận