Trùng Sinh Ngày Đầu Tiên, Ta Đem Giáo Hoa Mang Đến Khách Sạn

Chương 328: Uyên ương ương tắm

"Đại phôi đản, vừa rồi người kia tại sao lại nhìn chúng ta với ánh mắt kỳ quái như vậy?"
Trên đường đi về phòng, đồ đần mỹ nữ tò mò hỏi Tiêu Sở Sinh.
Tiêu Sở Sinh liếc nàng một cái, từ tốn giải thích:
"Bởi vì các nàng làm trong ngành này lâu nên biết một số chuyện mà người bình thường không biết, ví dụ như... các cặp tình nhân thực ra thường xuyên thuê phòng có hai giường."
Lâm Thi chen vào một câu:
"Để làm việc 'tách biệt khô ướt' phải không?"
Lần trước vừa mới dạy cho cô nàng này câu đó, cô nàng này liền nhớ kỹ.
Vì vậy Tiêu Sở Sinh chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, nhưng vẫn giải thích thêm:
"Ngoại trừ một giường để 'làm việc', một giường để ngủ, còn có lợi ích khác."
"Lợi ích khác? Ví dụ như?"
"Nếu không cần dùng đến giường kia, có thể để hành lý, với lại loại phòng hai giường này, bình thường sẽ không bị đặt camera lỗ kim."
"Ấy?"
Nửa câu đầu Lâm Thi còn chưa cảm thấy có gì, nhưng nửa câu sau làm nàng nghe đến ngây người, bởi vì điều này đụng phải điểm mù kiến thức của nàng.
"Vậy cũng là vì sao?"
Lâm Thi rất tò mò.
"Ngươi nói xem? Camera lỗ kim muốn quay cái gì, còn cần phải nghĩ sao? Phòng hai giường dù có là hai nữ nhân ở, ngươi có quay thì tối đa cũng chỉ quay được cảnh hở hang da thịt, xác suất có cái gì thật sự đáng xem là không lớn, đây đều là lãng phí tài nguyên."
"Chậc... " Lâm Thi suy nghĩ một chút, hình như đúng là có đạo lý như vậy thật.
Nhưng Tiêu Sở Sinh lại cười xấu xa một tiếng, hạ giọng nói với Lâm Thi và đồ đần:
"Hơn nữa, nếu quay phải hai gã đàn ông lực lưỡng trong phòng 'nam tính càng thêm nam tính', thế chẳng phải cay mắt lắm sao? Xem một lần, ước chừng mấy năm đều sẽ bị ám ảnh tâm lý."
"Phụt !"
Lâm Thi cười phụt ra, khía cạnh này nàng đúng là không nghĩ tới, nhưng ngẫm lại thì thấy đúng là như vậy.
"Phòng này lớn thật đó."
Vừa vào cửa, đồ đần mỹ nữ liền nhảy lên một trong hai cái giường lớn rồi lộn một vòng.
"Dù sao cũng là khách sạn hạng sao, khách sạn ta và ngươi thuê lúc trước chỉ là khách sạn bình thường, chỗ chúng ta ở Long Tỉnh Thôn hôm đó còn chẳng được tính là khách sạn bình thường nữa."
Tiêu Sở Sinh giải thích.
Cô nàng đồ đần này vốn mắc chứng sợ xã hội, trước khi gặp hắn thậm chí còn chưa từng đi xa nhà, nên chưa từng tự mình ra ngoài ở khách sạn, tự nhiên không hiểu nhiều như vậy.
"Ờ!"
"Tiểu phôi đản, gần đây chúng ta cứ ở khách sạn mãi sao?"
Lâm Thi có chút lo lắng.
"Ừm, chúng ta có thể đổi khách sạn ở mỗi ngày, xem như đi khảo sát."
Lâm Thi rất cạn lời:
"Như vậy rất lãng phí tiền đó?"
"Coi như ngày nào cũng ở, một tháng ngươi cũng tiêu không hết thu nhập nửa ngày của chúng ta, thế thì còn tính là lãng phí sao?"
Tiêu Sở Sinh hỏi lại.
"Cái này... " Lâm Thi nghẹn lời, trước đây nàng chưa bao giờ nghĩ tới có ngày mình có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, chỉ có thể nói thế giới sau khi có tiền đã hoàn toàn đảo lộn rất nhiều nhận thức của nàng.
Hơn nữa còn có một điểm, là bây giờ nàng đã tin, rất nhiều chuyện dùng tiền giải quyết đúng là sẽ nhanh hơn, cũng thích hợp hơn.
Tiêu Sở Sinh ngồi xuống, nói với hai người:
"Ngày mai đi xem nhà một chút, kiếm một cái tổ ấm nhỏ, trang trí sửa sang cũng cần chút thời gian, dù sao thì mấy năm tới cơ bản sẽ ở lại đây."
"À... " Lâm Thi thì nhíu mày:
"Không phải nhà ta đã lấy lại rồi sao? Ở đó không tốt à?"
Tiêu Sở Sinh thở dài:
"Chưa nói đến căn nhà đó đã được trang hoàng từ nhiều năm trước, bên trong đồ đạc ngươi cũng thấy rồi, không phá đi được. Nhà đại bá của ngươi là đồ keo kiệt, không nỡ sửa sang lại. Chúng ta ở trong căn phòng mà cả nhà bọn họ từng ở qua, trong lòng ngươi không thấy khó chịu sao?"
"Ừm... " Lâm Thi không phản bác, bởi vì đúng là chuyện đó làm nàng cảm thấy hơi khó chịu.
"Với lại chỗ đó bây giờ dù ngươi có sửa sang lại toàn bộ cũng không có ý nghĩa."
"Là vì sắp phải di dời sao?"
Lâm Thi chợt nhớ tới lời tiểu phôi đản nói.
Tiêu Sở Sinh khẽ "ừ" một tiếng:
"Đúng vậy, bây giờ ngươi bỏ tiền vào sửa sang, cơ bản đều là lãng phí. Huống chi mấy người họ hàng kia của ngươi sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định như vậy đâu, động một chút là kéo đến cửa, ngươi không thấy phiền à?"
Mặc dù Tiêu Sở Sinh đúng là định xử lý đám họ hàng kia của Lâm Thi, nhưng không nghi ngờ gì, hiện tại không thể nào một lần khiến bọn họ sợ được.
Xã hội pháp trị, cũng không thể giết người được chứ?
Huống chi giết họ thì quá dễ dàng cho bọn họ rồi! Sau này còn nhiều lúc để tra tấn bọn họ.
"Ngáp!"
"Hử?"
Tiêu Sở Sinh và Lâm Thi nghe thấy tiếng ngáp của đồ đần mỹ nữ, phát hiện mí mắt nàng đang díu lại, một bộ dạng buồn ngủ.
Nghĩ lại cũng bình thường, chiều nay cô nàng này cứ ở bên ngoài suốt, tối lại ra ngoài ăn cơm.
So với giờ giấc sinh hoạt và thói quen của nàng sau khi không còn bày sạp nữa... thì đây đã được tính là vận động cường độ cao rồi.
"Buồn ngủ rồi à? Buồn ngủ thì đi rửa mặt rồi ngủ đi."
Lâm Thi vỗ về đồ đần, bảo nàng đi ngủ.
Sau đó nàng và tiểu phôi đản ăn ý nhìn nhau, hiển nhiên... hai người này lòng dạ đang có ý đồ xấu!
Vốn còn đang nghĩ làm sao dụ cô nàng đồ đần này đi ngủ để bọn họ tiện làm chuyện xấu, bây giờ thì tốt rồi, cô nàng này tự mình chịu không nổi trước.
"Có bồn tắm lớn này."
Đồ đần vốn định đi tắm gội bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên.
Tiêu Sở Sinh thì sững sờ, rồi nghĩ lại cũng thấy bình thường, dù sao cũng là khách sạn hạng sao.
Ở các thành phố phương Nam, thật ra đa số nơi không có bồn tắm lớn, càng không có kiểu nhà tắm công cộng với hồ tắm lớn như ở phương Bắc. Ở đây dù là nhà tắm công cộng cũng đều là buồng tắm vòi sen riêng biệt.
Đây là do thói quen sinh hoạt khác biệt giữa phương Nam và phương Bắc tạo thành.
Bể bơi thì ngược lại là có, nhưng cô nàng đồ đần này lại mắc chứng sợ xã hội nặng, tự nhiên không thể nào đến những nơi như vậy, cho nên khi nhìn thấy bồn tắm lớn, mắt nàng liền sáng lên.
"Đại phôi đản, ta có thể bơi trong này được không?"
Tiêu Sở Sinh trên dưới đánh giá cô nàng đồ đần này, với chiều cao của nàng mà bơi trong bồn tắm ư?
"Khụ... Thôi bỏ đi, ngươi còn cao hơn cả ta nữa!"
Tiêu Sở Sinh dở khóc dở cười:
"Loại bồn tắm lớn đến mức bơi được, ngay cả trong phòng tổng thống mấy trăm ngàn một đêm cũng không thường thấy đâu."
"Không được sao?"
Nghe nói không thể chơi đùa, đồ đần có chút thất vọng.
Tiêu Sở Sinh xoa xoa đầu nàng, an ủi:
"Chờ sau này có cơ hội dẫn ngươi đi biển, du lịch biển thú vị hơn nhiều so với ở trong bồn tắm hay bể bơi."
"Vâng!"
Ánh mắt đồ đần mỹ nữ lúc này rất sáng, mơ tưởng đến lúc được cùng lão bà và lão công của mình đi chơi biển.
Nhưng mà đại phôi đản của nàng khi nhìn thấy bồn tắm lớn lại nảy đầy đầu ý nghĩ xấu xa...
Không sai, hắn muốn tắm uyên ương! Không, phải gọi là tắm "uyên ương ương".
Mười phút sau, Lâm Thi mặt không biểu cảm trừng mắt nhìn tiểu phôi đản đang ngồi xổm đối mặt với mình trong bồn tắm.
Nói là ngượng ngùng thì chắc chắn là có, nhưng nhiều hơn là cảm giác cạn lời.
"Ngươi thấy... tắm thế này thật sự thú vị sao?"
"Thú vị mà."
Còn không cần tiểu phôi đản của nàng trả lời, cô nàng đồ đần nào đó đã giành trả lời.
Lâm Thi rất bất đắc dĩ vén lại tóc cho đồ đần mỹ nữ, đối với hai người kia, Lâm Thi tỏ ra rất mệt tâm.
Ba người chen chúc trong một cái bồn tắm nhỏ, chỉ có thể ngồi xổm, tư thế thật quá kỳ quái...
Mấu chốt là cô nàng đồ đần nào đó còn tỏ ra rất hưng phấn, dù sao đây cũng là trải nghiệm nàng chưa từng có.
"Đại phôi đản, có muốn ta giúp ngươi cọ lưng không?"
Cô nàng đồ đần nào đó mang vẻ mặt mong chờ nhìn đại phôi đản của nàng.
Tiêu Sở Sinh do dự rồi gật gật đầu, liền xoay người lại, đưa lưng về phía cô nàng này.
Không bao lâu sau, Tiêu Sở Sinh cảm nhận được một đôi tay nhỏ ấm áp đặt lên bờ vai hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận