Trùng Sinh Ngày Đầu Tiên, Ta Đem Giáo Hoa Mang Đến Khách Sạn

Chương 188: Cái mông đau

"Ta làm?"
Giọng của Tiêu Sở Sinh bất giác vút cao lên hai quãng tám.
Lâm Thi cũng chớp chớp mắt, vô cùng kinh ngạc.
Hóa ra Sam Sam mới là người bị động tay động chân trước à?
Hai người không dám tin, chờ đợi câu trả lời của đồ đần mỹ nữ.
Liền nghe đồ đần mỹ nữ ấm ức bĩu môi, giọng đầy tủi thân phàn nàn:
"Ngày đó sau vụ ấy, cái mông của ta đau một thời gian dài..."
Tiêu Sở Sinh và Lâm Thi nhìn nhau, cái mông đau?
"Nhưng... Ngày đó ta nhớ rõ ràng là không có máu mà, lẽ nào là thể chất đặc thù không chảy máu?"
Tiêu Sở Sinh lẩm bẩm, mặc dù loại này rất hiếm, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Thi bỗng nhiên giật giật tay áo Tiêu Sở Sinh, kéo hắn sang một bên:
"Ngươi qua đây một chút."
Tiêu Sở Sinh dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo, tò mò nhìn Lâm Thi, muốn xem thử nàng có chuyện gì.
Sau đó liền nghe Lâm Thi nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Sở Sinh, hạ giọng hỏi:
"Ta nhớ ngươi đã nói với ta, ngày đó các ngươi... đều uống say phải không?"
Tiêu Sở Sinh chần chừ một lát, rồi gật đầu:
"Đúng là có uống say..."
"Thế thì... Uống say có làm đau mông không?"
Lâm Thi hỏi xong, dường như sợ bị hiểu lầm điều gì, lại bổ sung một câu:
"Trước kia ta chỉ uống một chén nhỏ vào dịp sinh nhật bạn học thôi, cho nên không biết cụ thể uống say là như thế nào."
"À... Chắc là không đau đâu nhỉ? Cũng có thể là sau khi uống say rồi cử động lung tung, nên bị trật khớp háng?"
Tiêu Sở Sinh thử đưa ra phân tích.
Lúc này giọng của Lâm Thi lại nhỏ đi mấy phần, thăm dò hỏi:
"Liệu có một khả năng này không, ta chỉ đoán vậy thôi nhé... Ngươi đừng nghĩ nhiều."
Tiêu Sở Sinh nhíu mày:
"Ngươi nói đi, cứ ngập ngừng khó chịu thế làm gì."
"Chỉ là... Có khả năng là, ngươi đi nhầm chỗ không?"
"Đi nhầm chỗ?"
Tiêu Sở Sinh nhất thời chưa phản ứng kịp.
"Ừm... Đáng lẽ là đi đường trước, ngươi lại đi đường sau."
Lâm Thi thì thầm nói nhỏ:
"Cho nên Sam Sam mới bị đau mông."
Tiêu Sở Sinh lộ vẻ mặt đầy kinh ngạc, không phải chứ? Lâm Thi ngươi cũng biết mấy cái này sao?
Nhưng hắn thật sự bị nàng hỏi trúng tim đen, lẽ nào lại có khả năng này sao?
Không thể nào chứ?
Hai người quay lại, cẩn thận đánh giá đồ đần mỹ nữ đang mang vẻ mặt ấm ức đáng thương.
Lâm Thi nhất thời nghẹn lời, dường như đang do dự không biết nên hỏi ra như thế nào.
Cuối cùng, Lâm Thi cắn răng một cái, vẫn quyết định hỏi:
"Ừm, Sam Sam à, tên tiểu phôi đản kia đã bắt nạt ngươi như thế nào, ngươi có thể nói cho ta biết được không?"
"Ờ?"
Trì Sam Sam sững người một lúc, ngơ ngác nhìn Lâm Thi, trong mắt đã ngấn lệ, trông như sắp khóc đến nơi.
Lâm Thi vội vàng trấn an nàng:
"Sam Sam đừng khóc, ngươi không muốn nói cũng không sao đâu... " Nhưng trong lòng Lâm Thi lại nghĩ, khóc lóc cũng vô ích thôi, đằng nào sớm muộn cũng vẫn sẽ bị bắt nạt. Hơn nữa... Rồi cũng sẽ đến lượt cả hai người cùng chịu. Nghĩ đến đã thấy xấu hổ.
Đồ đần mỹ nữ lại ngang ngạnh không khóc, giọng nói còn mang theo sự tức giận, như thể đang lên án một tên súc sinh nào đó.
Nàng chỉ vào Tiêu Sở Sinh:
"Tên đại phôi đản ngày đó uống say, sức tay đặc biệt mạnh, trong miệng còn luôn lẩm bẩm gì mà để hắn sờ sờ một chút.
Căn bản đó là bóp! Lại còn chỉ nhằm bên trái mà bóp, mấy ngày sau đó ta cứ cảm thấy hai bên mông của mình không đều nhau."
Lâm Thi và Tiêu Sở Sinh nhìn nhau:
"À... Hóa ra bắt nạt là thế này!"
Mà Tiêu Sở Sinh lúc này cũng đã hiểu ra, thảo nào... Những lúc hắn vỗ mông tên gia hỏa này, ánh mắt nàng nhìn hắn cứ luôn quái lạ như thế...
Hóa ra là chuyện này sao?
Chỉ là... Tiêu Sở Sinh chú ý thấy, ánh mắt Lâm Thi nhìn hắn dần dần có chút không đúng lắm.
"Hóa ra... Ngươi còn có sở thích kiểu này à?"
"Không phải... Ngươi nghe ta giải thích đã, đó chỉ là hiểu lầm sau khi uống say thôi, là hiểu lầm mà... " Tiêu Sở Sinh đúng là khóc không ra nước mắt, giải thích thế nào cũng không rõ ràng được.
Có điều, trải qua chuyện này, Tiêu Sở Sinh cuối cùng cũng phần nào hiểu được tại sao trước đó đồ đần mỹ nữ lại thật sự ngây ngốc đi theo hắn.
"Ừm? Thật sự hiểu rõ rồi sao?"
Tên súc sinh nào đó lại rơi vào trầm tư.
Tại sao lại có một loại ảo giác rằng, đồ đần mỹ nữ hình như vừa nói điều gì đó, nhưng lại giống như chưa hề nói bất cứ điều gì?
Tiêu Sở Sinh ngẩng đầu, ánh mắt rơi trên khuôn mặt của đồ đần đang vui vẻ cưỡi chiếc xe đạp điện, miệng cười khúc khích không ngừng.
Chắc là... Chỉ là ảo giác thôi nhỉ?
Có lẽ nàng ấy ngốc thật? Chính nàng cũng nói không rõ ràng mà.
Tiêu Sở Sinh tự an ủi mình như vậy.
Đúng lúc đang vui vẻ nô đùa, tiểu nương bì vừa về đến nhà cũng chạy tới, nhìn thấy hai chiếc xe đạp điện đang dựng ở đó, mắt nàng tức khắc sáng rỡ lên.
"Ca, xe của ta đâu? Của ta đâu?"
Nàng mừng rỡ như phát điên, liên tục chỉ vào bản thân mình.
Chắc chắn phải có một chiếc cho nàng chứ?
Nào ngờ, Tiêu Sở Sinh lại tỏ vẻ ghét bỏ lùi về sau:
"Ngươi bây giờ một ngày kiếm được hơn mấy trăm khối, mấy ngày là có thể tự mua một chiếc rồi, còn muốn chiếm cái món hời này của ta à?"
"Đâu phải cùng một chuyện đâu... Tiêu tiền của mình sẽ thấy xót tiền lắm đó."
Tiểu nương bì đáp lại đầy lý lẽ hùng hồn như vậy, đúng là khiến Tiêu Sở Sinh phải bật cười:
"Thì ra tiêu tiền của ta thì ngươi không thấy xót đúng không?"
"Đó là khẳng định rồi."
Lâm Thi đứng bên cạnh không nhịn được phải bật cười thành tiếng, cặp huynh muội này thật là thú vị, đúng là ứng với câu nói không phải người một nhà, không vào chung một cửa.
"Đi đi, đừng mè nheo nữa."
Tiêu Sở Sinh gạt tiểu nương bì đang bám trên người mình làm nũng ra:
"Chờ ta với Thi tẩu tử của ngươi lấy được bằng lái xe, thì cái thứ đồ chơi này cơ bản là không cần dùng đến nữa, đến lúc đó chẳng phải là tha hồ cho ngươi dùng hay sao?"
Tiểu nương bì hai mắt lại sáng lên, cảm thấy rất có lý, lập tức không mè nheo nữa.
Tiêu Sở Sinh thấy tên gia hỏa này dễ dàng thỏa mãn như vậy, không nhịn được lại đậu đen rau muống:
"Ngươi nói xem ngươi... Sao không có chút chí tiến thủ nào vậy hả, với thu nhập hiện tại của ngươi, đến lúc đó tự mình mua một chiếc ô tô cũng không thành vấn đề, có cần phải để ý cái xe đạp điện này không?"
Tiểu nương bì lại lẩm bẩm:
"Có tiền cũng không thể tiêu xài như vậy được."
Lời này ngược lại làm Tiêu Sở Sinh rất ngạc nhiên:
"Vậy ngươi kiếm tiền là muốn làm gì? Cho Nhị thúc à?"
Tiêu Sở Sinh thực ra đang suy nghĩ, nhà Nhị thúc chỉ có tiểu nương bì là cô con gái duy nhất.
Mặc dù thu nhập của ông không nhiều, nhưng nếu chỉ là để nuôi dưỡng hai vị nhị lão thì hoàn toàn đủ dùng.
Bản thân tiểu nương bì thực ra không cần phải đưa tiền về nhà làm gì, huống chi... số tiền mà nàng nhận được từ chỗ Tiêu Sở Sinh thật sự không hề ít!
Nên nói nàng là người tiết kiệm... hay là đã từng trải qua những ngày tháng khó khăn, hay lại là... sợ cảnh nghèo đói đây?
Tiểu nương bì len lén liếc nhìn đường ca một cái, rồi cụp mắt xuống:
"Ta có một mộng tưởng."
"Mộng tưởng?"
Tiêu Sở Sinh thật sự nổi lên hứng thú, muốn nghe xem mộng tưởng của tên gia hỏa này cuối cùng là gì.
Sau đó liền thấy tiểu nương bì giơ thẳng một ngón tay lên.
"Một?"
"Là 1 triệu!"
"À... 1 triệu à, ngươi muốn 1 triệu để làm gì?"
Lâm Thi và đồ đần mỹ nữ cũng tò mò tiến lại gần, muốn nghe xem tiếp theo là gì.
Tiểu nương bì nói một cách hiển nhiên:
"Gửi tiết kiệm ngân hàng chứ sao nữa, sau đó lấy lãi. Ta chỉ cần tiết kiệm một chút trong chi tiêu, không mua xe không mua nhà, chỉ dựa vào tiền lãi là ta đã có thể nằm ngửa rồi ấy !"
Khóe miệng Tiêu Sở Sinh giật giật một cái, không phải chứ... Đây là cái lối tư duy khác người kiểu gì vậy?
Với lại có phải giới tính bị đảo ngược rồi không?
Theo ấn tượng của Tiêu Sở Sinh, đây chẳng phải là suy nghĩ chỉ phổ biến ở cánh đàn ông phải hơn mười năm sau này mới có hay sao?
Bởi vì sau này giá nhà đất đã tăng đến mức rất nhiều người dù gánh các khoản vay kéo dài hàng chục năm vẫn phải sống trong cảnh túng quẫn chật vật, cho nên rất nhiều người đã tình nguyện chọn cách đi thuê nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận