Trùng Sinh Ngày Đầu Tiên, Ta Đem Giáo Hoa Mang Đến Khách Sạn

Chương 407: Ta chính là có tiền, khi dễ các ngươi, thế nào?

Chương 407: Ta chính là có tiền, k·h·i· ·d·ễ các ngươi đấy, thì sao nào?
Tiêu Sở Sinh vỗ vỗ vai Chu Văn, ra hiệu cho nàng đi vào, cứ theo kế hoạch mà làm.
Chu Văn chỉ cảm thấy tê cả da đầu, lão bản chó má này đúng là đáng đời kiếm được tiền!
Quá trình thực ra cũng đơn giản, hai bên tách ra để hỏi thăm xem đại khái đã xảy ra chuyện gì, xem có điểm nào không khớp hay không.
Sự việc hôm nay có thể nói toàn bộ quá trình đã rõ như ban ngày, chẳng qua là đi một vòng cho đúng thủ tục mà thôi.
Phía Chu Văn và Tiêu Sở Sinh thì rất đơn giản, người đến hỏi thăm là một nữ cảnh sát, đối phương cũng rất khách sáo.
Nhưng đám lão bản bên khu đại học thành ở phía bên kia thì không được đối xử tốt như vậy, người đến hỏi là hai nam cảnh sát tính tình không được tốt cho lắm, lời lẽ cũng tương đối nghiêm khắc.
Người bình thường có tật giật mình chỉ cần bị hù một cái là rất dễ dàng khai hết ra, huống chi là đám người này.
Bản thân bọn họ chính là vì thấy cửa hàng người ta kiếm tiền, cướp khách của mình nên không phục, muốn đến báo thù nhân gia, căn bản không có lý lẽ gì để nói.
Sau đó, người của hai bên được đưa vào cùng một phòng.
“Sự thật rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực, tiếp theo là vấn đề phán định lỗi sai về sau.” “Mặc dù bọn họ chạy đến tiệm của ngươi gây sự, nhưng đánh người dù sao cũng là không đúng, hoàn toàn có thể báo cảnh sát chờ chúng tôi đến xử lý vấn đề mà.” Một vị cảnh sát nhân dân phá án nói với Chu Văn.
Chu Văn mím môi, vừa định mở miệng, Tiêu Sở Sinh đã nói đỡ lời: “Đồng chí cảnh sát, loại chuyện này phải xem xét tình huống cụ thể mà đối đãi chứ? Việc gấp phải xử lý gấp, đạo lý này ngài hẳn là hiểu rõ.”
Viên cảnh sát nhân dân cũng không ngờ Tiêu Sở Sinh lại đột nhiên lên tiếng, hơi nghi hoặc: “Ngươi là?”
“Anh ta chính là người báo án, cũng là sinh viên Tài Đại, có lẽ là nhìn thấy những người này đến gây sự nên đã báo cảnh sát.” Nữ cảnh sát vừa rồi cùng đi làm nhiệm vụ giải thích.
“Ra vậy...... Nhưng ngươi nói không sai, quả thực cần phân tích tình huống cụ thể.”
Mấy lão bản kia thực ra đã hiểu ra, bọn họ bị đánh, lại còn bị một đám người đánh hội đồng, vậy thì bọn họ chính là nhóm người yếu thế!
Sau đó bọn họ có thể dựa vào tình trạng thương tích để yêu cầu bồi thường, còn có thể ăn vạ hai cửa hàng này, bởi vì vừa rồi bọn họ bị các nữ sinh mặc hai loại đồng phục khác nhau hợp lại đánh.
Mẹ nó chứ, ngày thường thấy hai cửa hàng này cạnh tranh nhau ghê gớm như vậy, sao đến lúc đánh bọn họ lại nhất trí đối ngoại thế này?
Đám lão bản này nghĩ mãi cũng không thông.
Nhưng không sao cả, bọn họ đã lên kế hoạch tống tiền một phen. Các ngươi không phải cướp mối làm ăn của chúng ta sao? Vậy thì mỗi cửa hàng không moi được của các ngươi một trăm ngàn tệ thì việc này đừng hòng xong!
Trong tình huống này, nếu không thể giải quyết riêng với nhau, thì người đánh người mới là bên sẽ bị tạm giam.
Tiêu Sở Sinh nở nụ cười vô hại, thản nhiên liếc nhìn đám lão bản này, lạnh lùng nói từng chữ: “Muốn ta nói ấy à, đám ngu xuẩn này đúng là đáng đời bị đánh.”
“?”
Một câu nói đã trực tiếp chọc giận cả đám, các lão bản thậm chí quên mất đây là đồn công an, muốn lao vào sống mái một trận với Tiêu Sở Sinh.
Vẫn là nhờ mấy cảnh sát nhân dân cưỡng ép ngăn lại mới khiến bọn họ không động thủ thành công.
Nhưng nhìn dáng vẻ mấy lão bản kia, bọn họ chỉ hận không thể giết chết Tiêu Sở Sinh, thậm chí còn đang tính toán sau này làm sao trả thù.
Đồng chí cảnh sát nhân dân bèn hỏi Tiêu Sở Sinh có cách giải thích nào.
Tiêu Sở Sinh trình bày mạch lạc rõ ràng: “Đầu tiên, hai tiệm trà sữa này đều là tiệm rất hot, một ngày doanh thu thôi đã mấy ngàn, thậm chí hơn vạn tệ. Nếu như đám ngu xuẩn này làm loạn ảnh hưởng đến những khách hàng khác, sau này khách hàng không dám tới nữa thì phải làm sao? Nếu như chúng làm hỏng đồ đạc trong tiệm, hoặc những thiết bị quan trọng khiến tiệm không thể kinh doanh trong thời gian dài thì phải làm sao?
Bất kể là trường hợp nào, tổn thất trong khoảng thời gian này ai sẽ chịu trách nhiệm bồi thường? Nếu như vì không thể kinh doanh mà mất đi khách hàng, ai gánh nổi trách nhiệm này?
Đánh bọn họ? Thế là còn nhẹ đấy!”
Tiêu Sở Sinh cười lạnh nói: “Hơn nữa, các tiểu cô nương rõ ràng là phòng vệ chính đáng, nhìn xem cánh tay nhỏ nhắn mảnh khảnh của người ta kìa…” Tiêu Sở Sinh nói được nửa câu, bất giác nhìn dáng người Chu Văn... thực sự không thể mở mắt nói dối, liền đổi giọng: “Tóm lại, các cô ấy đều là nữ sinh viên chưa trải sự đời, còn đám người này đều là hạng già đời. Gặp phải bọn họ thì chỉ có nước bị bắt nạt, các cô ấy liên hợp lại mới dám động thủ đuổi bọn họ đi, có vấn đề gì sao?”
Sau lưng, Chu Văn nghiến răng nghiến lợi, *lão bản chó má, ngươi vừa rồi định nói ta béo đúng không? Ngươi chắc chắn là định nói ta béo!*
Tiêu Sở Sinh làm lơ oán niệm từ sau lưng Chu Văn, hỏi lại đồng chí cảnh sát nhân dân phụ trách phá án: “Không thể vì các tiểu cô nương đông người hơn mà phán định họ là bên sai được. Các cô ấy chỉ là người làm công, nếu không đánh đuổi những người đó ra, lỡ như đồ đạc trong tiệm bị hỏng, các ngài nghĩ lão bản sẽ tính sổ lên đầu ai?”
Chu Văn cũng đúng lúc tỏ ra yếu đuối, giả khóc tại chỗ, bày tỏ nàng chỉ là người làm công, nếu đồ đạc trong tiệm hỏng hóc, lão bản chắc chắn sẽ bắt nàng bồi thường.
Lương một tháng của nàng chỉ có mấy ngàn tệ, bán cả người nàng đi cũng không đền nổi.
Tiêu Sở Sinh chỉ có thể thầm khen cô nàng này diễn kỹ thật tốt, lương gần một vạn tệ mà nói thành mấy ngàn tệ, mặt không đỏ, tim không đập.
Mấy cảnh sát nhân dân dù biết Tiêu Sở Sinh đang ngụy biện, nhưng dựa theo tình huống thực tế mà nói, lời hắn nói quả thực lại phù hợp lẽ thường.
Mà trên thực tế, cho dù có đưa ra tòa án, cuối cùng phán quyết thế nào, thực ra cũng đều xem luật sư hai bên ai giỏi ăn nói hơn, bên nào có thể mở mắt nói láo, dùng các điều luật giải thích để biến chuyện vô lý ngang ngược thành hợp tình hợp lý.
Cho nên, cách giải thích của nam sinh viên này hoàn toàn có thể được chấp nhận.
“Đồng chí cảnh sát, các ngài không thể nghe thằng nhãi này nói hươu nói vượn được! Chúng tôi cũng chỉ muốn đòi một lời giải thích, căn bản không có ý định vào đập phá gì cả, tự dưng lại bị đánh cho một trận, chúng tôi oan uổng quá…” Mấy lão bản trung niên và lớn tuổi thi nhau than khóc kể lể, làm như bọn họ oan ức lắm vậy.
“Hai bên các người bên nào cũng cho là mình đúng, tình huống này phải xem các người ai đưa ra được bằng chứng.” Đồng chí cảnh sát nhân dân cũng thấy khó xử.
“Cả hai bên các người đều có lỗi, tôi thấy các người không bằng ngồi xuống thương lượng tử tế, hai bên tự hòa giải là tốt nhất, nếu không việc này làm lớn chuyện thì cả hai bên sẽ cùng bị tạm giam đấy.”
Nghe xong lời này, mấy lão bản lập tức vênh váo hẳn lên, vì theo họ nghĩ, Chu Văn chỉ là sinh viên đại học, nếu bị tạm giam thì phía nhà trường sẽ rất phiền phức.
Cho nên chắc chắn sẽ phải nhượng bộ.
“Ta khuyên các ngươi nên nghĩ xem bồi thường chúng ta thế nào đi. Đánh chúng ta thành ra thế này, vấn đề này không thể cứ thế cho qua dễ dàng được đâu.”
Khóe miệng Tiêu Sở Sinh nhếch lên: “Vậy à? Thế các ngươi nói xem, các ngươi muốn xử lý thế nào?”
“Một trăm ngàn tệ! Mỗi cửa hàng bồi thường cho chúng ta một trăm ngàn tệ, cộng thêm tiền bồi thường tổn thất do ngừng việc của chúng tôi, việc này coi như xong.”
Nghe con số này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, rõ ràng là tống tiền mà.
Tiêu Sở Sinh lập tức bật cười thành tiếng: “Các người đúng là cả gan đòi hỏi nhỉ? Được thôi, các người muốn 100 ngàn đúng không? Ta lại không cho đấy.” Mắt hắn híp lại, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, nhìn về phía Chu Văn: “Ta cho ngươi ngân sách 1 triệu tệ để mời đội ngũ luật sư. Kiện cáo thắng hay không không quan trọng, nhưng cốt là để làm đám ngu xuẩn này buồn nôn.
Không đủ thì ta thêm số 0 nữa, ta trực tiếp mua lại một văn phòng luật sư, sau này chuyên cho người đi ăn vạ, bám theo bọn họ mà cắn.”
“?”
Không phải chứ... Dùng dao mổ trâu giết gà, có cần thiết không vậy?
Ngay cả mấy viên cảnh sát cũng kinh ngạc không thôi, mấy trăm ngàn thì không muốn bỏ ra, lại định chi cả chục triệu chỉ để hả giận sao?
“Ngươi có tiền thì giỏi lắm hả, chuyên đi k·h·i· ·d·ễ đám người nghèo chúng ta đúng không?” Có mấy lão bản chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt, tức giận không thôi.
“Ấy, lời ta để đây nhé, ta chính là có tiền, k·h·i· ·d·ễ các ngươi đấy, thì sao nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận