Trùng Sinh Ngày Đầu Tiên, Ta Đem Giáo Hoa Mang Đến Khách Sạn
Chương 285: Không phải là xong việc rồi mới chê người ta xấu sao?
Nhưng Tiêu Sở Sinh vẫn còn cách, hắn đẩy một cái bàn chặn thẳng trước cửa.
Lâm Thi cùng đồ đần nhìn thấy cảnh này thì cả người đều tê dại, sững sờ không ngờ tới người này vì để xem phim người lớn mà có thể làm đến mức này!
"Ấy, đi xem phim người lớn thôi."
Tiêu Sở Sinh vui ra mặt, quay lại tìm đĩa phim ở dưới ti vi.
Đừng nói nữa, đếm sơ qua thôi cũng ít nhất hai mươi cái đĩa rồi.
Hắn chọn lấy một đĩa trông có vẻ bìa trên có cô giáo đẹp mắt nhất rồi bỏ vào trong đầu DVD Player.
Điều ngoài ý muốn của Tiêu Sở Sinh là, đầu DVD Player lại là hàng Sony!
Thứ này hắn không biết giá cụ thể, nhưng... ở thời điểm này, sản phẩm của Tác Ni căn bản không cần phải nghi ngờ, chỉ sợ cũng không hề rẻ.
Huống chi, tính theo thời gian đồ đần ở chỗ này... trước đó chỉ sợ càng đáng tiền hơn.
"Trước đó vậy mà không chú ý tới."
Tiêu Sở Sinh lẩm bẩm một câu.
Nhưng hắn cũng không để ý, thứ này qua mấy năm nữa thì chẳng còn mấy tác dụng, cũng không thể nói là hoàn toàn không dùng được, chỉ có thể nói là bị gạt ra rìa một cách dữ dội.
Vừa bỏ vào một cái đĩa, hắn lại quay đầu lại, phát hiện Lâm Thi không biết từ lúc nào đã yên lặng ngồi cùng đồ đần.
Hai người dường như đều rất câu nệ... có lẽ, đại khái là, trước đây chưa từng có kinh nghiệm cùng người khác xem thứ này?
Lần trước là sự kiện đột xuất, ngoài ý muốn, vẫn khác biệt so với việc bản thân chủ động ý thức muốn xem.
Đồ đần cũng đỏ mặt, dịch sát lại người Lâm Thi, khiến cho Lâm Thi cũng ngượng ngùng mà mặt nổi lên một vầng đỏ ửng.
Nhưng nàng không hề từ chối đồ đần này.
Chẳng qua là khi Tiêu Sở Sinh thấy rõ nữ chính xuất hiện trong phim lúc...
"Đậu xanh? Bìa lừa đảo!"
Tiêu Sở Sinh không tin vào mắt mình, cầm lên xem thử, khá lắm.
Đây là ngươi sao?
Là ta, khi đó ta còn rất gầy.
"Không, đây không phải ngươi!"
Lừa đảo, tuyệt đối là lừa đảo, giới phim người lớn còn dùng cả app làm đẹp nữa sao?!
Thế là Tiêu Sở Sinh quả quyết đổi đĩa.
Lâm Thi khóe miệng co giật, tò mò hỏi:
"Đây không phải mới bắt đầu sao? Sao ngươi lại đổi? Còn nữa, ngươi nói cái gì mà bìa lừa đảo?"
Tiêu Sở Sinh cũng không giải thích, đưa đĩa cho Lâm Thi, để nàng tự mình xem.
Lâm Thi chớp đôi mắt mờ mịt nhận lấy xem thử, lập tức kinh ngạc không thôi, dường như đã hiểu ý của tiểu phôi đản.
"Ngươi thật đúng là..."
Lâm Thi há hốc mồm, muốn 'đậu đen rau muống', nhưng nhất thời không biết nên hình dung tình huống này của tiểu phôi đản thế nào.
"Nghe nói không phải đều là xong việc rồi mới chê người ta xấu sao? Sao ngươi còn chưa bắt đầu đã chê người ta xấu rồi?"
Không lâu sau, Lâm Thi liền nghĩ ra góc độ của vấn đề.
Nhưng mà Tiêu Sở Sinh lại khinh thường đáp:
"Cái này không giống, tính chất hoàn toàn không giống! Cái này gọi là lừa gạt thị giác, lập tức kéo cao giá trị mong đợi của ta, sau đó trực tiếp rơi xuống vực thẳm, có thể là một chuyện sao? Ta dù có hứng thú đến mấy, nhìn cái kia một cái cũng bị dọa cho hết hứng."
Lâm Thi rất muốn phản bác, nhưng lại không hiểu sao cảm thấy tiểu phôi đản nói rất có đạo lý!
"Với lại..."
Tiểu phôi đản lý lẽ hùng hồn nói:
"Ta là đang xem với mục đích thưởng thức nghệ thuật được không? Không đẹp mắt thì sao có thể gọi là nghệ thuật?"
Tâm tình Lâm Thi vào giờ khắc này giống hệt như với cô diễn viên lúc nãy.
Từng chữ trong miệng tiểu phôi đản nàng đều nhận biết, nhưng ghép lại thì nàng lại nghe không hiểu.
Nhưng có một điều không thể nghi ngờ, tiểu phôi đản về mặt không biết xấu hổ này, đơn giản là vô địch!
Tiếp tục với mấy cái đĩa đó, Tiêu Sở Sinh liên tiếp đổi mấy cái, sau khi xem mặt diễn viên thì hắn chọn mấy đĩa có nhân vật đẹp mắt.
Chỉ là đến cái đĩa thứ tư, bên trong xuất hiện lại không phải thứ hắn thích xem...
Mà là...
"Anh em Hồ Lô?"
Hắn lúc đó cả người đều kinh ngạc, mẹ nó chứ... Đây mới là năm nào, mà đã có kiểu lừa đảo tài nguyên thế này sao? Cái này cũng quá thất đức rồi đi?
Hắn nhìn về phía đồ đần:
"Ngươi đừng nói với ta, cái này ngươi cũng xem qua hết rồi, không bỏ sót một tập nào hả?"
Mỹ nữ đồ đần lại lắc đầu:
"Ta xem trên ti vi hết nhiều lần rồi, không muốn xem đi xem lại đâu."
"Chậc..."
Tiêu Sở Sinh chỉ vào đồ đần này, lộ ra nụ cười xấu xa quả nhiên là thế:
"Ngươi cái đứa này, cũng học thói xấu rồi, muốn xem cái đẹp mắt à."
Mỹ nữ đồ đần vểnh môi nhỏ lên, tỏ vẻ lẽ thẳng khí hùng.
Sau đó tìm một đĩa có lẽ là đẹp mắt nhất, hắn yên lặng bỏ vào đầu CD, lùi về trên ghế sa lon, ừm, vừa về liền chen vào ngồi cùng hai cô gái.
"Ai nha, ngươi lại gần làm gì? Trời nóng như vậy!"
Lâm Thi đỏ mặt, đẩy tiểu phôi đản này một cái.
Nhưng mà ai cũng biết, đây có phải là vấn đề nóng hay không sao? Nàng rõ ràng là vì thẹn thùng.
Lại nói... Nóng hay không thì cũng như nam nữ chính trong phim thôi, nóng thì cởi ra là được rồi mà...
Tiêu Sở Sinh nghĩ như vậy.
Quả nhiên, giống như Tiêu Sở Sinh nghĩ, lần này chất lượng không tệ.
Chỉ là đáng tiếc, chất lượng hình ảnh thì một lời khó nói hết.
Nhưng nghĩ đến lúc này mới là năm 2007 , chất lượng hình ảnh cơ bản cũng chỉ đến mức này, với lại thời gian làm đĩa và tài nguyên, chỉ sợ còn là năm sớm hơn nữa.
Hắn lập tức thấy nhẹ nhõm, đành chịu đựng xem tiếp.
Không thể không thừa nhận một điều là, xem mà không tua nhanh, cái đó xác thực là một cảm giác khác.
Với lại, tự mình xem một mình, và cùng xem với con gái, lại là một loại cảm giác khác...
"Phần mở đầu này thật đúng là... chậm, lâu như vậy mà vẫn chưa vào chủ đề."
Tiêu Sở Sinh chậc chậc hai tiếng, chỉ vào ti vi nói với hai cô gái, vẻ soi mói.
Lâm Thi liếc trắng mắt người này một cái, 'đậu đen rau muống' nói:
"Cho nên, giống như ngươi, lần nào cũng vội như khỉ sao?"
Nhưng mà người nào đó chẳng biết xấu hổ:
"Ta đây không phải là... bởi vì ngươi quá có mị lực, nên nhịn không được sao?"
"Xì !"
Lâm Thi không tin lời ma quỷ của tên này, nhưng trong lòng lại vẫn ngọt ngào vì bị hắn chọc ghẹo.
"Muốn... tua nhanh không?"
Xem năm phút đồng hồ rồi, mà cứ ở đây lải nhải mãi không thôi, ba người dường như cũng có chút im lặng, không phải chứ... Ngươi không làm chuyện chính, ở đây lải nhải cái gì vậy?
Với lại... Toàn là những lời thoại đời thường nhạt nhẽo, chúng ta cũng nghe không hiểu!
Lấy ý kiến hai cô gái, Lâm Thi vẫn còn có chút ngượng ngùng, tỏ ra như thể nàng rất vội vàng vậy.
Nhưng nàng vẫn đỏ mặt gật gật đầu:
"Tua nhanh đi."
Lần xem này, kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, ba người xem đến hô hấp dồn dập.
Đồ đần ở trong ngực Tiêu Sở Sinh cả người đều cứng đờ lại, đừng hỏi, hỏi thì chính là bị cảm động.
Cảm động đến mức không dám động đậy...
Nói là vậy, nhưng tên đại phôi đản của nàng lại căn bản không buông tha nàng, một bàn tay heo ăn mặn nào đó luồn vào trong áo ngủ của nàng rồi không lấy ra nữa.
Chỉ có thể nói, mỹ nữ đồ đần đã quen với việc bị đại phôi đản khi dễ, về nguyên tắc đã có chút chai sạn rồi.
Nhưng lần này hôm nay, dường như không còn dễ dàng chai sạn như vậy nữa, ánh mắt đồ đần nhìn về phía Tiêu Sở Sinh hiện tại lại thay đổi rất nhiều.
Vốn trong sáng mà ngây ngô, còn hiện tại... dường như nhiều thêm mấy phần khao khát.
Tiêu Sở Sinh cảm thấy đồ đần này dường như có chút ý vị như mới nếm trải tình yêu.
"Đại phôi đản."
"Hả?"
Thanh âm yếu ớt như muỗi kêu của mỹ nữ đồ đần truyền đến tai Lâm Thi và Tiêu Sở Sinh:
"Ngươi lại khi dễ ta..."
Bởi vì trong nhà lại tắt đèn, nên trong bóng tối nghe thấy thanh âm mang theo chút ý vị nũng nịu này của nàng, Tiêu Sở Sinh cảm thấy tim mình như muốn tan chảy.
Lâm Thi cùng đồ đần nhìn thấy cảnh này thì cả người đều tê dại, sững sờ không ngờ tới người này vì để xem phim người lớn mà có thể làm đến mức này!
"Ấy, đi xem phim người lớn thôi."
Tiêu Sở Sinh vui ra mặt, quay lại tìm đĩa phim ở dưới ti vi.
Đừng nói nữa, đếm sơ qua thôi cũng ít nhất hai mươi cái đĩa rồi.
Hắn chọn lấy một đĩa trông có vẻ bìa trên có cô giáo đẹp mắt nhất rồi bỏ vào trong đầu DVD Player.
Điều ngoài ý muốn của Tiêu Sở Sinh là, đầu DVD Player lại là hàng Sony!
Thứ này hắn không biết giá cụ thể, nhưng... ở thời điểm này, sản phẩm của Tác Ni căn bản không cần phải nghi ngờ, chỉ sợ cũng không hề rẻ.
Huống chi, tính theo thời gian đồ đần ở chỗ này... trước đó chỉ sợ càng đáng tiền hơn.
"Trước đó vậy mà không chú ý tới."
Tiêu Sở Sinh lẩm bẩm một câu.
Nhưng hắn cũng không để ý, thứ này qua mấy năm nữa thì chẳng còn mấy tác dụng, cũng không thể nói là hoàn toàn không dùng được, chỉ có thể nói là bị gạt ra rìa một cách dữ dội.
Vừa bỏ vào một cái đĩa, hắn lại quay đầu lại, phát hiện Lâm Thi không biết từ lúc nào đã yên lặng ngồi cùng đồ đần.
Hai người dường như đều rất câu nệ... có lẽ, đại khái là, trước đây chưa từng có kinh nghiệm cùng người khác xem thứ này?
Lần trước là sự kiện đột xuất, ngoài ý muốn, vẫn khác biệt so với việc bản thân chủ động ý thức muốn xem.
Đồ đần cũng đỏ mặt, dịch sát lại người Lâm Thi, khiến cho Lâm Thi cũng ngượng ngùng mà mặt nổi lên một vầng đỏ ửng.
Nhưng nàng không hề từ chối đồ đần này.
Chẳng qua là khi Tiêu Sở Sinh thấy rõ nữ chính xuất hiện trong phim lúc...
"Đậu xanh? Bìa lừa đảo!"
Tiêu Sở Sinh không tin vào mắt mình, cầm lên xem thử, khá lắm.
Đây là ngươi sao?
Là ta, khi đó ta còn rất gầy.
"Không, đây không phải ngươi!"
Lừa đảo, tuyệt đối là lừa đảo, giới phim người lớn còn dùng cả app làm đẹp nữa sao?!
Thế là Tiêu Sở Sinh quả quyết đổi đĩa.
Lâm Thi khóe miệng co giật, tò mò hỏi:
"Đây không phải mới bắt đầu sao? Sao ngươi lại đổi? Còn nữa, ngươi nói cái gì mà bìa lừa đảo?"
Tiêu Sở Sinh cũng không giải thích, đưa đĩa cho Lâm Thi, để nàng tự mình xem.
Lâm Thi chớp đôi mắt mờ mịt nhận lấy xem thử, lập tức kinh ngạc không thôi, dường như đã hiểu ý của tiểu phôi đản.
"Ngươi thật đúng là..."
Lâm Thi há hốc mồm, muốn 'đậu đen rau muống', nhưng nhất thời không biết nên hình dung tình huống này của tiểu phôi đản thế nào.
"Nghe nói không phải đều là xong việc rồi mới chê người ta xấu sao? Sao ngươi còn chưa bắt đầu đã chê người ta xấu rồi?"
Không lâu sau, Lâm Thi liền nghĩ ra góc độ của vấn đề.
Nhưng mà Tiêu Sở Sinh lại khinh thường đáp:
"Cái này không giống, tính chất hoàn toàn không giống! Cái này gọi là lừa gạt thị giác, lập tức kéo cao giá trị mong đợi của ta, sau đó trực tiếp rơi xuống vực thẳm, có thể là một chuyện sao? Ta dù có hứng thú đến mấy, nhìn cái kia một cái cũng bị dọa cho hết hứng."
Lâm Thi rất muốn phản bác, nhưng lại không hiểu sao cảm thấy tiểu phôi đản nói rất có đạo lý!
"Với lại..."
Tiểu phôi đản lý lẽ hùng hồn nói:
"Ta là đang xem với mục đích thưởng thức nghệ thuật được không? Không đẹp mắt thì sao có thể gọi là nghệ thuật?"
Tâm tình Lâm Thi vào giờ khắc này giống hệt như với cô diễn viên lúc nãy.
Từng chữ trong miệng tiểu phôi đản nàng đều nhận biết, nhưng ghép lại thì nàng lại nghe không hiểu.
Nhưng có một điều không thể nghi ngờ, tiểu phôi đản về mặt không biết xấu hổ này, đơn giản là vô địch!
Tiếp tục với mấy cái đĩa đó, Tiêu Sở Sinh liên tiếp đổi mấy cái, sau khi xem mặt diễn viên thì hắn chọn mấy đĩa có nhân vật đẹp mắt.
Chỉ là đến cái đĩa thứ tư, bên trong xuất hiện lại không phải thứ hắn thích xem...
Mà là...
"Anh em Hồ Lô?"
Hắn lúc đó cả người đều kinh ngạc, mẹ nó chứ... Đây mới là năm nào, mà đã có kiểu lừa đảo tài nguyên thế này sao? Cái này cũng quá thất đức rồi đi?
Hắn nhìn về phía đồ đần:
"Ngươi đừng nói với ta, cái này ngươi cũng xem qua hết rồi, không bỏ sót một tập nào hả?"
Mỹ nữ đồ đần lại lắc đầu:
"Ta xem trên ti vi hết nhiều lần rồi, không muốn xem đi xem lại đâu."
"Chậc..."
Tiêu Sở Sinh chỉ vào đồ đần này, lộ ra nụ cười xấu xa quả nhiên là thế:
"Ngươi cái đứa này, cũng học thói xấu rồi, muốn xem cái đẹp mắt à."
Mỹ nữ đồ đần vểnh môi nhỏ lên, tỏ vẻ lẽ thẳng khí hùng.
Sau đó tìm một đĩa có lẽ là đẹp mắt nhất, hắn yên lặng bỏ vào đầu CD, lùi về trên ghế sa lon, ừm, vừa về liền chen vào ngồi cùng hai cô gái.
"Ai nha, ngươi lại gần làm gì? Trời nóng như vậy!"
Lâm Thi đỏ mặt, đẩy tiểu phôi đản này một cái.
Nhưng mà ai cũng biết, đây có phải là vấn đề nóng hay không sao? Nàng rõ ràng là vì thẹn thùng.
Lại nói... Nóng hay không thì cũng như nam nữ chính trong phim thôi, nóng thì cởi ra là được rồi mà...
Tiêu Sở Sinh nghĩ như vậy.
Quả nhiên, giống như Tiêu Sở Sinh nghĩ, lần này chất lượng không tệ.
Chỉ là đáng tiếc, chất lượng hình ảnh thì một lời khó nói hết.
Nhưng nghĩ đến lúc này mới là năm 2007 , chất lượng hình ảnh cơ bản cũng chỉ đến mức này, với lại thời gian làm đĩa và tài nguyên, chỉ sợ còn là năm sớm hơn nữa.
Hắn lập tức thấy nhẹ nhõm, đành chịu đựng xem tiếp.
Không thể không thừa nhận một điều là, xem mà không tua nhanh, cái đó xác thực là một cảm giác khác.
Với lại, tự mình xem một mình, và cùng xem với con gái, lại là một loại cảm giác khác...
"Phần mở đầu này thật đúng là... chậm, lâu như vậy mà vẫn chưa vào chủ đề."
Tiêu Sở Sinh chậc chậc hai tiếng, chỉ vào ti vi nói với hai cô gái, vẻ soi mói.
Lâm Thi liếc trắng mắt người này một cái, 'đậu đen rau muống' nói:
"Cho nên, giống như ngươi, lần nào cũng vội như khỉ sao?"
Nhưng mà người nào đó chẳng biết xấu hổ:
"Ta đây không phải là... bởi vì ngươi quá có mị lực, nên nhịn không được sao?"
"Xì !"
Lâm Thi không tin lời ma quỷ của tên này, nhưng trong lòng lại vẫn ngọt ngào vì bị hắn chọc ghẹo.
"Muốn... tua nhanh không?"
Xem năm phút đồng hồ rồi, mà cứ ở đây lải nhải mãi không thôi, ba người dường như cũng có chút im lặng, không phải chứ... Ngươi không làm chuyện chính, ở đây lải nhải cái gì vậy?
Với lại... Toàn là những lời thoại đời thường nhạt nhẽo, chúng ta cũng nghe không hiểu!
Lấy ý kiến hai cô gái, Lâm Thi vẫn còn có chút ngượng ngùng, tỏ ra như thể nàng rất vội vàng vậy.
Nhưng nàng vẫn đỏ mặt gật gật đầu:
"Tua nhanh đi."
Lần xem này, kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, ba người xem đến hô hấp dồn dập.
Đồ đần ở trong ngực Tiêu Sở Sinh cả người đều cứng đờ lại, đừng hỏi, hỏi thì chính là bị cảm động.
Cảm động đến mức không dám động đậy...
Nói là vậy, nhưng tên đại phôi đản của nàng lại căn bản không buông tha nàng, một bàn tay heo ăn mặn nào đó luồn vào trong áo ngủ của nàng rồi không lấy ra nữa.
Chỉ có thể nói, mỹ nữ đồ đần đã quen với việc bị đại phôi đản khi dễ, về nguyên tắc đã có chút chai sạn rồi.
Nhưng lần này hôm nay, dường như không còn dễ dàng chai sạn như vậy nữa, ánh mắt đồ đần nhìn về phía Tiêu Sở Sinh hiện tại lại thay đổi rất nhiều.
Vốn trong sáng mà ngây ngô, còn hiện tại... dường như nhiều thêm mấy phần khao khát.
Tiêu Sở Sinh cảm thấy đồ đần này dường như có chút ý vị như mới nếm trải tình yêu.
"Đại phôi đản."
"Hả?"
Thanh âm yếu ớt như muỗi kêu của mỹ nữ đồ đần truyền đến tai Lâm Thi và Tiêu Sở Sinh:
"Ngươi lại khi dễ ta..."
Bởi vì trong nhà lại tắt đèn, nên trong bóng tối nghe thấy thanh âm mang theo chút ý vị nũng nịu này của nàng, Tiêu Sở Sinh cảm thấy tim mình như muốn tan chảy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận