Trùng Sinh Ngày Đầu Tiên, Ta Đem Giáo Hoa Mang Đến Khách Sạn

Chương 360: gen một mạch tương thừa, nàng rất hợp lý a?

Chương 360: Gen di truyền một dòng, nàng rất hợp lý mà?
Sắc mặt Lâm Thi và Chu Văn đều thay đổi.
Tuy nhiên, hai người thật ra cũng không có quá nhiều cảm xúc, dù sao cũng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm.
Chỉ là tâm trạng Chu Văn có chút phức tạp, Tiêu Sở Sinh đối xử tốt với Lâm Thi thế nào, Chu Văn đều thấy hết trong mắt.
Với lại, cô gái tên Trì Sam Sam kia nàng cũng đã gặp qua, đối phương không phải loại con gái tâm cơ, là một cô nương rất tốt.
Kiểu cách ba người họ chung sống cũng khiến Chu Văn nhìn vào thực sự có chút ngưỡng mộ, cho nên điều đầu tiên nàng lo lắng là Lâm Thi sẽ gặp chuyện không hay.
Nhưng rồi lại phát hiện, Lâm Thi dường như đã thật sự tìm được tình yêu đích thực.
Nhưng dù vậy, khi đối mặt với người ngoài không biết sự thật, mối quan hệ của họ vẫn khó mà nói ra.
Cho nên nàng có chút lo âu nhìn về phía Lâm Thi, loại chuyện này nàng không giúp được Lâm Thi.
Vẻ mặt Lâm Thi rất bình tĩnh, chỉ nhẹ gật đầu: “Ừm, rất xinh đẹp đúng không? Cũng là sinh viên đại học năm nhất.”
Đổng Tư Tình bị lời nói kiểu như không liên quan đến mình của Lâm Thi làm cho đơ cả người, nhất thời quên mất cả nội dung muốn hỏi tiếp theo.
“Ta đi ra ngoài một chút.” Nói xong Lâm Thi liền rời khỏi ký túc xá.
Đổng Tư Tình chớp chớp đôi mắt mờ mịt, nhìn về phía Chu Văn: “Sao ta cứ cảm giác… Lâm Thi gần đây giống như có chỗ nào đó thay đổi?” Chu Văn liếc mắt: “Đây không phải là chuyện vừa nhìn đã hiểu sao?” “Không không không, ta không phải nói vẻ bề ngoài… Chính là, cảm giác nàng giống như càng…” Đổng Tư Tình trầm tư suy nghĩ, cuối cùng nói ra một câu rất trừu tượng: “Chính là cảm giác… Nàng giống như càng bình thường hơn.” “?” Khóe miệng Chu Văn co giật, cách nói này thật quá tế nhị, bất quá nàng vẫn là cô gái xinh đẹp tốt bụng giúp Đổng Tư Tình sửa lại cách nói: “Ta cảm thấy ý ngươi là, nàng so với trước đây càng giống người bình thường hơn đúng không?” “A đúng đúng đúng!” Mắt Đổng Tư Tình sáng lên, vội vàng tỏ vẻ đúng vậy: “Ta chính là ý này, qua một kỳ nghỉ hè, cảm giác lúc trước trên người nàng như gánh vác thứ gì đó, bây giờ hoàn toàn không cảm thấy nữa.”
Chu Văn thầm nói, điều đó cũng phải thôi, có Tiêu Sở Sinh giúp A Thi, nàng bây giờ hạnh phúc muốn chết đi được.
Mẹ a, hư hỏng hết rồi a!
“Mà nói lại, A Thi đi đâu rồi?” Đổng Tư Tình thấy Lâm Thi đi đã lâu mà chưa về ký túc xá, tò mò hỏi Chu Văn.
“Không biết nữa, chắc lát nữa sẽ về thôi.” Chu Văn ngoài miệng nói không biết, nhưng trong lòng thật ra đã đoán được bảy tám phần.
Chuyện Tiêu Sở Sinh cùng Lâm Thi và Trì Sam Sam mua nhà nhỏ ở ngoài trường, nàng biết, với lại nàng còn từng đến đó một lần.
Nhìn là biết căn nhà đó không rẻ, cho nên có một căn nhà như vậy, Lâm Thi căn bản không nỡ về trường học ở.
Cho nên đáp án chỉ có một: sinh viên năm nhất bây giờ bắt buộc phải ở ký túc xá.
Vậy Lâm Thi có thể đi đâu được? Khẳng định là đi tìm cô bé Trì Sam Sam kia rồi.
Sự thật cũng đúng là như vậy, Lâm Thi lúc này đang ở cùng với cô nàng mỹ nữ ngốc nghếch kia.
Chỉ có điều sự xuất hiện của nàng khiến ba người bạn cùng phòng của mỹ nữ ngốc nghếch cảm thấy áp lực đến khó thở, không còn cách nào khác, nhan sắc và khí chất của nàng quá nổi bật.
Ban ngày các nàng chỉ nghĩ Lâm Thi đến đưa Trì Sam Sam nhập học, không ngờ rằng, đêm hôm khuya khoắt còn muốn đến ngủ cùng sao?
Với lại đêm hôm khuya khoắt chạy tới ký túc xá, xem ra mỹ nữ này cũng là sinh viên trường này?
Buổi chiều các nàng căn bản không nghĩ nhiều như vậy, dù sao cách ăn mặc của Lâm Thi thật sự không giống phong cách của một sinh viên… Về phần Trì Sam Sam, nàng là người cùng lứa tuổi, mặc dù chiều cao có nhỉnh hơn một chút, ăn mặc cũng tốt hơn một chút, nhưng ít nhất cũng nhìn ra là người cùng trang lứa, cho nên bạn cùng phòng cũng không nghĩ nhiều.
Thực ra chuyện này cũng tại Tiêu Sở Sinh, hắn nghĩ rằng chỉ cần ở lại trường vài đêm đầu thôi, ban ngày các nàng thậm chí có thể về căn nhà đối diện trường.
Cho nên trong ký túc xá cũng không chuẩn bị quá nhiều đồ đạc cho cô nàng ngốc này, chẳng khác gì một nữ sinh năm nhất bình thường, thậm chí còn ít hơn một chút.
Cho đến nỗi bạn cùng phòng của nàng còn chưa ý thức được, mỹ nữ ngốc nghếch này không chỉ xinh đẹp, mà còn là một phú bà!
“Lão bà, ngươi muốn ngủ ở đây hả?” Mỹ nữ ngốc nghếch đã hơi buồn ngủ.
Lâm Thi lắc đầu: “Chờ ngươi ngủ rồi ta sẽ về ký túc xá của mình, lát nữa nếu không có gì bất ngờ, người của hội sinh viên sẽ đến kiểm tra phòng.”
Một câu nói của nàng khiến ba nữ sinh trong ký túc xá đều biến sắc.
Rõ ràng các nàng dường như không làm gì sai cả, nhưng lại không hiểu sao có một cảm giác chột dạ, giống như loại chột dạ khi gặp giáo viên thời trung học vậy.
Đây chính là định kiến rồi, dù sao tiếng tăm bên ngoài của Hội sinh viên đại học cũng chẳng tốt đẹp gì.
Kiểm tra phòng tân sinh viên, gần như là quy trình mà trường đại học nào cũng có, phần lớn thời gian là do Hội sinh viên phụ trách phối hợp thực hiện công tác này.
Cho nên cũng không lâu sau, đúng như lời Lâm Thi nói, người của Hội sinh viên thật sự đã đến.
Hội sinh viên khóa này của Tài Đại, hội trưởng là nữ, tự nhiên trong hội cũng có xu hướng trọng dụng nữ sinh hơn.
Đương nhiên, đến ký túc xá nữ kiểm tra phòng thì dĩ nhiên tất cả đều là nữ sinh, chỉ là trong nhóm người phụ trách bên ký túc xá nữ hôm nay, có người chức vị tương đối cao một chút.
Mà Lâm Thi ở Tài Đại cũng được xem là “nhân vật phong vân” có tiếng, cho nên khi các nàng nhìn thấy Lâm Thi ở trong phòng ngủ của sinh viên năm nhất này, mấy người đều sững sờ, giống như gặp phải ma vậy.
Dù sao ấn tượng trước kia của Lâm Thi đối với các nàng… cũng tương tự như ấn tượng của mỹ nữ ngốc nghếch đối với người khác, hai chữ, cao lạnh!
“Lâm Thi? Sao ngươi lại ở đây?” Hội trưởng Hội sinh viên kinh ngạc không thôi.
Nàng tên là Trương Hâm Duyệt, là người địa phương ở Ma Đô, trong nhà cũng có chút gia thế, cho nên có một ít mối quan hệ, việc có thể ngồi lên vị trí hội trưởng Hội sinh viên cũng có liên quan phần nào đến điều này.
Hồi năm hai đại học, nàng từng mời Lâm Thi gia nhập Hội sinh viên, dù sao năng lực của Lâm Thi thì mọi người đều rõ như ban ngày, ngay cả các giáo sư cũng đặt kỳ vọng cao vào nàng.
Mà Tài Đại lại là một ngôi trường liên quan đến “tiền”, những người tài năng bên trong sau khi tốt nghiệp, nói không chừng sẽ bước vào rất nhiều ngành nghề trong xã hội, biết đâu lại trở thành một phương đại ngưu.
Trương Hâm Duyệt cảm thấy thu nạp một nhân tài như Lâm Thi vào Hội sinh viên là một quyết định rất đúng đắn, sau này chờ nàng tốt nghiệp ra trường bước vào xã hội, nếu một ngày nào đó Lâm Thi có được thành tựu, nàng cũng sẽ có thêm một mối quan hệ.
Chỉ tiếc, Lâm Thi lúc đó đã từ chối, lý do từ chối của Lâm Thi là… nàng muốn dồn hết tâm sức vào việc học, không có thời gian và tâm trí.
Cho nên Trương Hâm Duyệt đã tiếc nuối rất lâu, nhưng tiếc nuối thì tiếc nuối vậy thôi, nàng không hề tìm hiểu hoàn cảnh mà Lâm Thi gặp phải lúc đó, tự nhiên không thể đồng cảm sâu sắc.
Hồi năm hai, thời gian sau giờ học mỗi ngày của Lâm Thi đều dùng để chạy đi làm thêm, làm sao có thời gian tham gia Hội sinh viên cơ chứ?
Huống chi cái thứ như Hội sinh viên này, nói trắng ra chỉ là để làm đẹp lý lịch một chút, trước năng lực tuyệt đối thì chẳng là gì cả.
Mà Lâm Thi lại có được thực lực tuyệt đối! Tự nhiên cũng không cần thứ phù phiếm này để dát vàng cho bản thân.
Lâm Thi chỉ khẽ gật đầu: “Đứa nhỏ nhà ta vừa lên năm nhất, ta đến xem một chút.” Trương Hâm Duyệt sững sờ một chút, vô thức nhìn về phía cô gái xinh đẹp đến nghẹt thở bên cạnh Lâm Thi.
Nàng không hề nghĩ xa xôi về lời nói của Lâm Thi, chỉ coi mỹ nữ ngốc nghếch thật sự là em gái hay gì đó của Lâm Thi, dù sao cũng là “nhà ta” mà.
Với lại đều xinh đẹp như vậy, gen một mạch tương thừa, điều này rất hợp lý mà?
Bạn cần đăng nhập để bình luận