Trùng Sinh Ngày Đầu Tiên, Ta Đem Giáo Hoa Mang Đến Khách Sạn
Chương 361: Ta ở bên ngoài ở nghe không được
Chương 361: Ta ở bên ngoài nên không nghe được
“Lâm Thi, sinh viên năm ba, có hứng thú đến hội học sinh không?” Trương Hâm Duyệt lại một lần nữa gửi lời mời đến Lâm Thi.
Theo nguyên tắc mà nói, muốn vào hội học sinh thì phải bắt đầu làm thành viên bình thường từ năm nhất và năm hai.
Nhưng đối với người như Lâm Thi thì có thể có ngoại lệ nhất định, thậm chí bản thân trường học còn nguyện ý mở ra ngoại lệ kiểu này, nói trắng ra là đôi bên cùng có lợi.
Tương tự như địa vị của học sinh giỏi và học sinh kém trong lòng các giáo sư thời trung học, chỉ là đến đại học, thì đó là cái gọi là xã hội thu nhỏ.
Cách đối nhân xử thế và mạng lưới quan hệ sẽ dần thể hiện vai trò, còn Lâm Thi thì dựa vào thực lực của mình để có được tấm vé bước vào sân chơi xã hội này.
Thực tế đến nửa sau năm ba và năm tư đại học, thực lực còn có thể mang đến một số lời mời tuyển dụng đặc biệt từ doanh nghiệp, thậm chí là lời mời đặc biệt từ quốc gia.
Đương nhiên, vế sau thì chỉ những người thực sự xuất sắc mới có tư cách.
Các trường đại học hàng đầu cấp 985, 211 trở lên, nói trắng ra, là căn cứ cung cấp nhân tài cho quốc gia.
Nhà nước chọn xong nhóm tốt nhất đó, sau đó mới đến lượt các doanh nghiệp lớn.
Sau đó các doanh nghiệp lớn chọn xong nhóm thứ hai, tiếp theo là các công ty cỡ vừa, công ty cỡ nhỏ.
Đợi tất cả các bên chọn xong, những sinh viên tốt nghiệp còn lại, nói trắng ra là những người không được chọn, được gọi mỹ miều là "cung cấp nhân tài chuyên nghiệp cho xã hội".
Nhưng lần này Lâm Thi vẫn mỉm cười lắc đầu: “Ta đã là sinh viên năm ba rồi, không muốn tham gia phiền phức nữa, với lại hai năm tới ta sẽ càng bận rộn, càng không có thời gian nghĩ đến những thứ đó.” Trương Hâm Duyệt khẽ gật đầu, nàng lại không cảm thấy Lâm Thi đang từ chối qua loa, dù sao dưới cái nhìn của nàng, việc gia nhập hội học sinh, nếu không phải thật sự không có thời gian, chắc chắn không ai từ chối.
Một đơn vị quyền lực nhỏ, đôi khi cũng khiến lòng người lạc lối.
Lướt qua từng thông tin báo danh của tân sinh viên, Trương Hâm Duyệt yên lặng ghi nhớ cái tên “Trì Sam Sam” này.
“Đợi lúc nào đó xem có thể kéo đứa nhỏ này vào hội học sinh không.” Nàng nghĩ như vậy, không kéo được Lâm Thi vào, thì kéo em gái Lâm Thi vào hẳn là cũng được.
Vả lại, hội học sinh thực ra cũng không cần năng lực của Lâm Thi, nói trắng ra thì cũng chỉ là hội học sinh thôi mà.
Có cần thiên tài với năng lực gì để giải quyết vấn đề đâu? Không có chuyện đó, cũng đâu phải làm nghiên cứu khoa học.
Mục đích vốn là để tạo dựng mối liên hệ với tài nữ như Lâm Thi, để sau này ra xã hội, có cái gọi là “phe phái Tài Đại” của mình.
Cho nên rốt cuộc có để Lâm Thi nhậm chức trong hội học sinh hay không, dường như cũng không quan trọng.
Có thể thông qua em gái Lâm Thi để tạo dựng liên hệ với Lâm Thi, kết quả cũng giống như nhau.
Nói trắng ra, điều Trương Hâm Duyệt quan tâm không phải là nàng làm hội trưởng hội học sinh thì sẽ làm được gì cho trường, mà là việc làm hội trưởng hội học sinh có thể lợi dụng chức vị này để mang lại cái gì cho bản thân mình.
Sau khi người của hội học sinh đi, ánh mắt ba nữ sinh trong ký túc xá nhìn về phía Lâm Thi càng thêm kính nể.
Trong mắt các nàng, Lâm Thi quá đỉnh!
Có thể khiến hội trưởng hội học sinh đích thân mời, mấu chốt là nàng còn từ chối? Thể diện này thật lớn quá đi...
Mấu chốt là vị tỷ tỷ này trông vừa xinh đẹp như vậy, lại vừa có cảm giác ngầu như thế.
Lâm Thi cũng không biết, ba cô bạn cùng phòng ngốc nghếch này đã vô hình trung coi nàng là thần tượng.
Sau khi dỗ dành cô em gái mỹ nữ ngủ xong, Lâm Thi lấy ra nhang muỗi mà "tiểu phôi đản" đã chuẩn bị, đốt lên cho ký túc xá này.
Chỉ có thể nói, tâm tư của "tiểu phôi đản" kia thật tinh tế, biết mấy ngày này để các nàng ở ký túc xá chắc chắn có muỗi, nên đã chuẩn bị sẵn.
“Tỷ tỷ đi thong thả.” Ba nữ sinh còn lại nhìn Lâm Thi rón rén đi tới cửa, tạm biệt Lâm Thi.
Lâm Thi gật gật đầu, vẫy vẫy tay với các nàng, rồi cũng rời đi.
Trở về ký túc xá của mình, Chu Văn đã sớm nằm ngủ ngáy o o, dạo này nàng đi sớm về trễ, mệt quá nên ngủ cũng bắt đầu ngáy.
Về phần Đổng Tư Tình, bị tiếng ngáy của Chu Văn làm cho không tài nào ngủ được.
Nhìn thấy Lâm Thi trở về, nàng như thấy được cứu tinh: “A Thi, cuối cùng ngươi cũng về rồi, cầu xin ngươi xử lý Văn Văn một chút đi!” “......” Ký túc xá vốn có bốn người, bây giờ chỉ còn ba, người thứ tư từ đầu năm ba đã không ở ký túc xá nữa, lựa chọn ra ngoài trường ở chung với bạn trai.
Đổng Tư Tình vốn cho rằng ba người ở sẽ yên tĩnh hơn, nhưng không ngờ, Chu Văn dạo này lại mắc tật ngủ ngáy!
Lâm Thi cũng rất bất đắc dĩ: “Dạo này nàng làm thêm mệt mỏi, đợi thêm một thời gian nữa sẽ ổn thôi, Tư Tình, ngươi ráng nhịn một chút là được...” “???” Chuyện này mà chịu được sao?
“Thế nhưng... A Thi, ngươi chịu được à? Như vậy mà ngươi ngủ được sao?” Đổng Tư Tình không thể tin nổi.
Lâm Thi tinh quái cười 'hì hì' nói: “Nhịn không được, nhưng mà... Ta cũng sắp chuyển ra ngoài trường ở rồi, cho nên... Ta sẽ không nghe thấy tiếng ngáy của Văn Văn nữa.” “???” Đổng Tư Tình đờ người, nàng còn tưởng Lâm Thi muốn cùng nàng đồng cam cộng khổ, ai ngờ... Ngươi thế mà đã tính sẵn đường lui rồi à?!
Đổng Tư Tình cảm thấy Lâm Thi thật sự thay đổi rồi, trở nên còn “tiện” hơn cả nàng!
Dù sao bình thường Chu Văn toàn gọi nàng là “tiểu tiện nhân”, hiện tại thì e là khó giữ được cái danh ‘tiện nhân’ rồi...
“Ể? Khoan đã, ngươi cũng muốn dọn ra ngoài ở?” Lúc này Đổng Tư Tình mới chú ý tới trọng điểm trong lời nói vừa rồi của Lâm Thi.
Trước kia Lâm Thi cũng từng có lúc làm thêm rồi ngủ lại bên ngoài, nhưng số lần không nhiều.
Nhưng bây giờ... Ngươi nói ngươi muốn dọn ra ngoài ở?
Theo ấn tượng của Đổng Tư Tình, Lâm Thi không có điều kiện kinh tế này, dù có làm thêm thì kiếm được mấy đồng chứ?
“Ngươi ở một mình à? Tiền thuê nhà bên ngoài đắt lắm đó? Không được, ngươi rủ cả ta với Văn Văn đi, ba chúng ta cùng nhau thuê chung cho rẻ.” Đổng Tư Tình đề nghị.
Lâm Thi giật mình, nàng cũng không ngờ Đổng Tư Tình cũng có ý định muốn ra ngoài ở.
Nhưng nàng vẫn cười lắc đầu: “Ta không phải thuê chung với ai cả, ta là...” Nói đến một nửa, mặt Lâm Thi không khỏi nóng lên, nhỏ giọng nói: “Là... bạn trai của ta đó, không phải ngươi từng nghe Văn Văn kể rồi sao.” Đổng Tư Tình vội vàng gật đầu, nàng đúng là đã nghe nói từ lâu, cũng sớm đã muốn xem thử người đàn ông có thể chiếm được tài nữ của Tài Đại kia là nhân vật thế nào.
Chỉ tiếc là mãi không có cơ hội, chỉ biết đó là một sinh viên mới nhập học năm nhất.
Nhưng lời nói tiếp theo của Lâm Thi lại như một cú đánh mạnh vào óc Đổng Tư Tình, khiến cả người nàng choáng váng.
“Là... bạn trai ta đó, hắn mua cho bọn ta một căn nhà nhỏ đối diện Tài Đại, bọn ta mới dọn qua đó không lâu rồi. Mấy ngày trước ta không về ký túc xá là ở bên đó.” “???” Đổng Tư Tình cả người ngây tại chỗ, đầu óc như muốn ngừng hoạt động.
Ta đang ở đâu? Ta là ai? Ta đang làm gì?
Hồi lâu sau, nàng mới thốt ra một tiếng chửi thề rõ ràng: “Ngọa Tào?” “Mua một căn nhà?!” Tiếng hét này của nàng, không hề hạ tông giọng, làm Chu Văn đang ngủ say như chết cũng phải giật mình tỉnh giấc: “Hả? Nhà gì? Ai mua nhà?” Chu Văn vẫn còn mơ màng, ngồi dậy nhìn Lâm Thi, lại nhìn Đổng Tư Tình.
“Văn Văn à, ngươi có biết bạn trai của A Thi mới năm nhất đã mua nhà ở Ma Đô không?” Chu Văn liếc nàng một cái: “Ta biết lâu rồi, xem cái vẻ mặt chưa từng trải sự đời của ngươi kìa.” “?” Hóa ra chỉ có mình ta là không biết?
“Lâm Thi, sinh viên năm ba, có hứng thú đến hội học sinh không?” Trương Hâm Duyệt lại một lần nữa gửi lời mời đến Lâm Thi.
Theo nguyên tắc mà nói, muốn vào hội học sinh thì phải bắt đầu làm thành viên bình thường từ năm nhất và năm hai.
Nhưng đối với người như Lâm Thi thì có thể có ngoại lệ nhất định, thậm chí bản thân trường học còn nguyện ý mở ra ngoại lệ kiểu này, nói trắng ra là đôi bên cùng có lợi.
Tương tự như địa vị của học sinh giỏi và học sinh kém trong lòng các giáo sư thời trung học, chỉ là đến đại học, thì đó là cái gọi là xã hội thu nhỏ.
Cách đối nhân xử thế và mạng lưới quan hệ sẽ dần thể hiện vai trò, còn Lâm Thi thì dựa vào thực lực của mình để có được tấm vé bước vào sân chơi xã hội này.
Thực tế đến nửa sau năm ba và năm tư đại học, thực lực còn có thể mang đến một số lời mời tuyển dụng đặc biệt từ doanh nghiệp, thậm chí là lời mời đặc biệt từ quốc gia.
Đương nhiên, vế sau thì chỉ những người thực sự xuất sắc mới có tư cách.
Các trường đại học hàng đầu cấp 985, 211 trở lên, nói trắng ra, là căn cứ cung cấp nhân tài cho quốc gia.
Nhà nước chọn xong nhóm tốt nhất đó, sau đó mới đến lượt các doanh nghiệp lớn.
Sau đó các doanh nghiệp lớn chọn xong nhóm thứ hai, tiếp theo là các công ty cỡ vừa, công ty cỡ nhỏ.
Đợi tất cả các bên chọn xong, những sinh viên tốt nghiệp còn lại, nói trắng ra là những người không được chọn, được gọi mỹ miều là "cung cấp nhân tài chuyên nghiệp cho xã hội".
Nhưng lần này Lâm Thi vẫn mỉm cười lắc đầu: “Ta đã là sinh viên năm ba rồi, không muốn tham gia phiền phức nữa, với lại hai năm tới ta sẽ càng bận rộn, càng không có thời gian nghĩ đến những thứ đó.” Trương Hâm Duyệt khẽ gật đầu, nàng lại không cảm thấy Lâm Thi đang từ chối qua loa, dù sao dưới cái nhìn của nàng, việc gia nhập hội học sinh, nếu không phải thật sự không có thời gian, chắc chắn không ai từ chối.
Một đơn vị quyền lực nhỏ, đôi khi cũng khiến lòng người lạc lối.
Lướt qua từng thông tin báo danh của tân sinh viên, Trương Hâm Duyệt yên lặng ghi nhớ cái tên “Trì Sam Sam” này.
“Đợi lúc nào đó xem có thể kéo đứa nhỏ này vào hội học sinh không.” Nàng nghĩ như vậy, không kéo được Lâm Thi vào, thì kéo em gái Lâm Thi vào hẳn là cũng được.
Vả lại, hội học sinh thực ra cũng không cần năng lực của Lâm Thi, nói trắng ra thì cũng chỉ là hội học sinh thôi mà.
Có cần thiên tài với năng lực gì để giải quyết vấn đề đâu? Không có chuyện đó, cũng đâu phải làm nghiên cứu khoa học.
Mục đích vốn là để tạo dựng mối liên hệ với tài nữ như Lâm Thi, để sau này ra xã hội, có cái gọi là “phe phái Tài Đại” của mình.
Cho nên rốt cuộc có để Lâm Thi nhậm chức trong hội học sinh hay không, dường như cũng không quan trọng.
Có thể thông qua em gái Lâm Thi để tạo dựng liên hệ với Lâm Thi, kết quả cũng giống như nhau.
Nói trắng ra, điều Trương Hâm Duyệt quan tâm không phải là nàng làm hội trưởng hội học sinh thì sẽ làm được gì cho trường, mà là việc làm hội trưởng hội học sinh có thể lợi dụng chức vị này để mang lại cái gì cho bản thân mình.
Sau khi người của hội học sinh đi, ánh mắt ba nữ sinh trong ký túc xá nhìn về phía Lâm Thi càng thêm kính nể.
Trong mắt các nàng, Lâm Thi quá đỉnh!
Có thể khiến hội trưởng hội học sinh đích thân mời, mấu chốt là nàng còn từ chối? Thể diện này thật lớn quá đi...
Mấu chốt là vị tỷ tỷ này trông vừa xinh đẹp như vậy, lại vừa có cảm giác ngầu như thế.
Lâm Thi cũng không biết, ba cô bạn cùng phòng ngốc nghếch này đã vô hình trung coi nàng là thần tượng.
Sau khi dỗ dành cô em gái mỹ nữ ngủ xong, Lâm Thi lấy ra nhang muỗi mà "tiểu phôi đản" đã chuẩn bị, đốt lên cho ký túc xá này.
Chỉ có thể nói, tâm tư của "tiểu phôi đản" kia thật tinh tế, biết mấy ngày này để các nàng ở ký túc xá chắc chắn có muỗi, nên đã chuẩn bị sẵn.
“Tỷ tỷ đi thong thả.” Ba nữ sinh còn lại nhìn Lâm Thi rón rén đi tới cửa, tạm biệt Lâm Thi.
Lâm Thi gật gật đầu, vẫy vẫy tay với các nàng, rồi cũng rời đi.
Trở về ký túc xá của mình, Chu Văn đã sớm nằm ngủ ngáy o o, dạo này nàng đi sớm về trễ, mệt quá nên ngủ cũng bắt đầu ngáy.
Về phần Đổng Tư Tình, bị tiếng ngáy của Chu Văn làm cho không tài nào ngủ được.
Nhìn thấy Lâm Thi trở về, nàng như thấy được cứu tinh: “A Thi, cuối cùng ngươi cũng về rồi, cầu xin ngươi xử lý Văn Văn một chút đi!” “......” Ký túc xá vốn có bốn người, bây giờ chỉ còn ba, người thứ tư từ đầu năm ba đã không ở ký túc xá nữa, lựa chọn ra ngoài trường ở chung với bạn trai.
Đổng Tư Tình vốn cho rằng ba người ở sẽ yên tĩnh hơn, nhưng không ngờ, Chu Văn dạo này lại mắc tật ngủ ngáy!
Lâm Thi cũng rất bất đắc dĩ: “Dạo này nàng làm thêm mệt mỏi, đợi thêm một thời gian nữa sẽ ổn thôi, Tư Tình, ngươi ráng nhịn một chút là được...” “???” Chuyện này mà chịu được sao?
“Thế nhưng... A Thi, ngươi chịu được à? Như vậy mà ngươi ngủ được sao?” Đổng Tư Tình không thể tin nổi.
Lâm Thi tinh quái cười 'hì hì' nói: “Nhịn không được, nhưng mà... Ta cũng sắp chuyển ra ngoài trường ở rồi, cho nên... Ta sẽ không nghe thấy tiếng ngáy của Văn Văn nữa.” “???” Đổng Tư Tình đờ người, nàng còn tưởng Lâm Thi muốn cùng nàng đồng cam cộng khổ, ai ngờ... Ngươi thế mà đã tính sẵn đường lui rồi à?!
Đổng Tư Tình cảm thấy Lâm Thi thật sự thay đổi rồi, trở nên còn “tiện” hơn cả nàng!
Dù sao bình thường Chu Văn toàn gọi nàng là “tiểu tiện nhân”, hiện tại thì e là khó giữ được cái danh ‘tiện nhân’ rồi...
“Ể? Khoan đã, ngươi cũng muốn dọn ra ngoài ở?” Lúc này Đổng Tư Tình mới chú ý tới trọng điểm trong lời nói vừa rồi của Lâm Thi.
Trước kia Lâm Thi cũng từng có lúc làm thêm rồi ngủ lại bên ngoài, nhưng số lần không nhiều.
Nhưng bây giờ... Ngươi nói ngươi muốn dọn ra ngoài ở?
Theo ấn tượng của Đổng Tư Tình, Lâm Thi không có điều kiện kinh tế này, dù có làm thêm thì kiếm được mấy đồng chứ?
“Ngươi ở một mình à? Tiền thuê nhà bên ngoài đắt lắm đó? Không được, ngươi rủ cả ta với Văn Văn đi, ba chúng ta cùng nhau thuê chung cho rẻ.” Đổng Tư Tình đề nghị.
Lâm Thi giật mình, nàng cũng không ngờ Đổng Tư Tình cũng có ý định muốn ra ngoài ở.
Nhưng nàng vẫn cười lắc đầu: “Ta không phải thuê chung với ai cả, ta là...” Nói đến một nửa, mặt Lâm Thi không khỏi nóng lên, nhỏ giọng nói: “Là... bạn trai của ta đó, không phải ngươi từng nghe Văn Văn kể rồi sao.” Đổng Tư Tình vội vàng gật đầu, nàng đúng là đã nghe nói từ lâu, cũng sớm đã muốn xem thử người đàn ông có thể chiếm được tài nữ của Tài Đại kia là nhân vật thế nào.
Chỉ tiếc là mãi không có cơ hội, chỉ biết đó là một sinh viên mới nhập học năm nhất.
Nhưng lời nói tiếp theo của Lâm Thi lại như một cú đánh mạnh vào óc Đổng Tư Tình, khiến cả người nàng choáng váng.
“Là... bạn trai ta đó, hắn mua cho bọn ta một căn nhà nhỏ đối diện Tài Đại, bọn ta mới dọn qua đó không lâu rồi. Mấy ngày trước ta không về ký túc xá là ở bên đó.” “???” Đổng Tư Tình cả người ngây tại chỗ, đầu óc như muốn ngừng hoạt động.
Ta đang ở đâu? Ta là ai? Ta đang làm gì?
Hồi lâu sau, nàng mới thốt ra một tiếng chửi thề rõ ràng: “Ngọa Tào?” “Mua một căn nhà?!” Tiếng hét này của nàng, không hề hạ tông giọng, làm Chu Văn đang ngủ say như chết cũng phải giật mình tỉnh giấc: “Hả? Nhà gì? Ai mua nhà?” Chu Văn vẫn còn mơ màng, ngồi dậy nhìn Lâm Thi, lại nhìn Đổng Tư Tình.
“Văn Văn à, ngươi có biết bạn trai của A Thi mới năm nhất đã mua nhà ở Ma Đô không?” Chu Văn liếc nàng một cái: “Ta biết lâu rồi, xem cái vẻ mặt chưa từng trải sự đời của ngươi kìa.” “?” Hóa ra chỉ có mình ta là không biết?
Bạn cần đăng nhập để bình luận