Trùng Sinh Ngày Đầu Tiên, Ta Đem Giáo Hoa Mang Đến Khách Sạn

Chương 249: Một vị phu nhân, một vị thê tử, không có vấn đề gì

Cũng không trách mẹ ruột nghĩ như vậy, chủ yếu là... Lâm Thi và đồ đần đều thuộc dạng xinh đẹp đến mức gia đình bình thường ngay cả mơ cũng không dám mơ tới.
Một người thì xinh đẹp một cách đầy sắc sảo và có tính công kích, người kia thì lại xinh đẹp đến mức không có chút tính công kích nào.
Nếu như con trai mình yêu được một người, việc này còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, thế nhưng lại thêm một người nữa...
Huống chi đây là thời đại nào rồi, trong mắt đại bộ phận người thì chân đạp hai chiếc thuyền đó là hành vi của cặn bã nam, không thể làm được!
Cho nên mẹ ruột Sở Tình tự nhiên có phản ứng đầu tiên là xếp hai cô gái xinh đẹp này vào loại... gien di truyền.
Ừm, hai cô gái xinh đẹp này là chị em ruột, như thế này mới hợp lý!
Nhưng trong khoảnh khắc, tất cả mọi người thế mà lại rất ăn ý cùng trầm mặc trong chốc lát.
Bất kể là Tiêu Sở Sinh, hay Tô Mai, hay thậm chí là... Lâm Thi và cả đồ đần cũng đều như thế.
Cũng không phải Tiêu Sở Sinh không muốn thừa nhận, mà là câu hỏi này của mẹ ruột khiến hắn trở tay không kịp.
Hắn vừa định nói ra, kết quả là mẹ ruột mình đã tự não bổ ra cả một vở kịch.
Sự trầm mặc ngắn ngủi khiến cặp mày của Nhị Lão giật một cái, một loại cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng bọn họ.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, Tiêu Sở Sinh liền đã mở miệng...
"Khụ..."
Hắn đầu tiên là vội ho một tiếng, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí mở miệng:
"Kỳ thật... đồ đần này tên là Trì Sam Sam, nàng... cũng là bạn gái của con."
Lần này đến lượt Nhị Lão cùng rơi vào trầm mặc, bọn họ chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc bị câu nói này của Tiêu Sở Sinh làm cho đến mức tiểu não cũng muốn teo lại, một cơn bão tố bùng nổ trong đầu.
"Cái này... " Hồi lâu sau, Nhị Lão mới hai mặt nhìn nhau, bất kể là Lão Tiêu đồng chí, hay là Lão Sở đồng chí, trong nhất thời đều không thể tỉnh táo lại từ cơn khiếp sợ.
Không khí phảng phất như lại ngưng kết trong nháy mắt lần nữa.
Tên súc sinh nào đó ở đây vẫn còn biết thu liễm mấy phần, hắn thậm chí còn không gọi đồ đần và Lâm Thi là lão bà .
Dù sao... lão bà và bạn gái, về mặt tính chất vẫn khác nhau rất nhiều.
Có điều trong mắt bậc phụ huynh thì lại chẳng có gì khác biệt.
Nhất là... trong mắt Nhị Lão, dù sao chuyện giữa Tiêu Sở Sinh và Lâm Thi đã tiến triển đến mức độ nào, bọn họ nhất thanh nhị sở .
Chỉ có điều ban đầu bọn họ tưởng đó là hắn cùng cô gái trẻ kia phạm phải sai lầm...
Thậm chí, trong một khoảng thời gian rất dài, bọn họ còn cảm thấy có lẽ nào hai đứa nó thực sự đã làm gì đó, chỉ là không muốn thừa nhận, sau đó mới bịa ra một cô bạn gái không hề tồn tại hay không?
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Nhị Lão lâu như vậy không về nhà, chính là sợ ngày nào đó chạm mặt phải tình huống còn xấu hổ hơn... đến lúc đó chỉ sợ sẽ rất khó xử.
Kỳ thật Nhị Lão cũng từng nghĩ, có lẽ ngày nào đó con trai mình sẽ tìm một cô gái đến để diễn kịch.
Nhưng... giờ khắc này, bọn họ đã hoàn toàn dẹp bỏ sự nghi kỵ đối với mối quan hệ của Tiêu Sở Sinh và cô gái trẻ kia.
Đạo lý rất đơn giản, ai đời nào diễn kịch mà lại diễn không hợp lẽ thường như thế chứ? Một lần diễn hẳn hai người? Mấu chốt là cả hai còn xinh đẹp như vậy nữa?
Chuyện này có hợp lý không?
Nếu đây là diễn kịch thì cái giá phải trả chẳng phải là quá đắt sao, với lại... như thế này cũng giả quá rồi!
Dễ dàng bị người ta chọc thủng như vậy, chẳng phải là diễn công cốc hay sao?
Nhưng nếu đây không phải là diễn kịch... Nhịp tim Nhị Lão đập loạn lên, khoan đã, không phải diễn thật sao?
Đầu óc mẹ ruột Sở Tình có chút choáng váng, huyết áp cũng sắp bị Tiêu Sở Sinh làm cho tăng vọt lên.
Lão Tiêu đồng chí phát giác trạng thái của lão bà mình có chút không ổn, vội vàng đỡ lấy nàng:
"Ấy, lão bà bà bình tĩnh một chút, hít thở sâu vào, không sao đâu, không có việc gì, chúng ta từ từ nói chuyện với con trai... " Tiêu Sở Sinh cũng không ngờ tới, chuyện này lại tạo thành một cú sốc tinh thần khó mà phai mờ cho mẹ ruột, vội vàng cùng đỡ lấy bà, tìm cho bà một chiếc ghế để ngồi xuống.
Ba người Lâm Thi các nàng muốn tiến lên giúp đỡ cũng không phải, mà không giúp đỡ cũng chẳng xong.
Chủ yếu vẫn là tại quá chen chúc...
Lão Tiêu đồng chí nhìn chằm chằm con trai mình một hồi, há hốc miệng, muốn nói gì đó lại sững sờ không biết phải mở lời ra sao.
"Cái này..."
"Con trai, những lời con vừa nói... là thật sao?"
Không đợi cha ruột lên tiếng, người mẹ đã bình tĩnh lại, với vẻ mặt nghiêm túc, lên tiếng hỏi trước.
Tiêu Sở Sinh xem như cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, vội vàng gật nhẹ đầu:
"Đúng vậy, thiên chân vạn xác ."
Câu hỏi này, kỳ thực không chỉ nhắm vào Tiêu Sở Sinh mà còn là... Ánh mắt của Nhị Lão rơi vào trên người thiếu nữ mắc chứng sợ xã giao Trì Sam Sam, đồ đần này theo bản năng liền muốn trốn ra sau lưng Tiêu Sở Sinh.
Có điều vẫn bị Tiêu Sở Sinh kéo lại:
"Nào, lần đầu gặp mặt phụ huynh, tự mình nói nhiều chút đi."
Miệng nhỏ của mỹ nữ đồ đần khẽ nhếch, gương mặt đầy vẻ hốt hoảng.
Quả thực là có chút làm khó cô nàng mắc chứng sợ xã giao này rồi, người bình thường lần đầu gặp mặt phụ huynh còn thấy sợ, huống chi là nàng?
"Cháu gái, cháu đừng sợ chúng ta như vậy, chúng ta chỉ là không chắc chắn, liệu lời con trai ta nói có phải là thật không?"
Lão Tiêu đồng chí hạ thấp tư thái, nhẹ giọng hỏi đồ đần này.
Mỹ nữ đồ đần nhút nhát gật gật đầu, nhỏ giọng nói:
"Tên xấu xa... là lão công của tôi!"
Giọng nói có chút yếu ớt mềm mại, mang theo ý vị nũng nịu, nhưng lại không hề khiến người nghe cảm thấy khó chịu dù chỉ một chút.
Bởi vì... trong tình huống bình thường, những nữ sinh nói chuyện bằng chất giọng này thường mang trà vị đặc biệt nồng đậm, cơ bản không thoát khỏi danh tiểu lục trà .
Nhưng nếu như không có trà vị ... thì thôi đi, điều đó chỉ có thể nói đối phương là một nhuyễn muội tử hàng thật giá thật!
Cho nên sau khi Nhị Lão nghe xong lời của nữ sinh này, trong mắt cả hai đều lóe lên vẻ kinh diễm.
Cô bé này, tốt đến mức hơi bị quá đáng rồi!
Hơn nữa, kỳ thực vào giờ phút này Nhị Lão đã hiểu lầm một việc, đó là nữ sinh tên Trì Sam Sam này gọi con trai của bọn họ là lão công .
Mà Lâm Thi và con trai đã lăn giường với nhau, điều này chẳng phải là nói... nàng ấy đại khái cũng thế?
Thôi xong, vấn đề này giờ đã bung bét ra, có chút khó mà thu dọn tàn cuộc rồi!
Nhị Lão có suy nghĩ này cũng không có gì lạ, dù sao thì trong thời đại này, tư tưởng của các bậc phụ huynh vẫn còn có chút bảo thủ.
Bọn họ cảm thấy nam nữ yêu đương trước khi kết hôn thì không thể làm loạn, huống chi là... chấp nhận hành vi chân đạp hai chiếc thuyền .
Nhị Lão vẫn có chút không thể tin nổi, nhưng giờ phút này sự thật đã bày ra ngay trước mắt.
Bọn họ kỳ thực vẫn đang chờ đợi đứa con trai yêu quý của mình chính miệng nói rằng đó chỉ là một trò đùa, rằng ban đầu chỉ muốn hù dọa bọn họ một phen.
Dù sao... chuyện này đối với loại gia đình bình thường như bọn họ mà nói, căn bản không thể được tính là kinh hỉ, mà phải gọi là kinh sợ!
Nhưng... Nhị Lão hai mặt nhìn nhau, đợi suốt nửa ngày, cũng không thấy con trai mình đến nói ra câu đó.
Bọn họ lại càng khó mà chấp nhận hơn, liền nhìn về phía Tô Mai đang đi cùng tới:
"Mai Mai, nó... chuyện này, sẽ không phải là thật chứ? Cháu thành thật nói cho dì biết."
Tô Mai biểu tỷ kỳ thực từ nãy đến giờ vẫn đang nén cười xem náo nhiệt, nàng thực sự rất hiếu kỳ về diễn biến tiếp theo, thế nên không hề nghĩ tới... mình nằm không cũng trúng thương .
"Dì à, là thật... " Tô Mai biểu tỷ đành kiên trì nói:
"Chuyện này cháu đã sớm biết rồi."
"A? Cháu sớm biết rồi?"
Lần này Nhị Lão dù không muốn tin cũng không được nữa rồi, bọn họ làm sao cũng không thể ngờ được, mình chỉ đến nhà bà con tham gia một cái hôn lễ thôi mà.
Kết quả... thằng con trai yêu quý lại trực tiếp tặng ngay một quả bom tấn ngay trước mặt, chuyện này so với cái hôn lễ kia thì thú vị hơn nhiều!
Vẻ mặt cha ruột vô cùng phức tạp, miệng vẫn ngậm điếu thuốc vừa rơi xuống đất lúc nãy, nó đã sớm cháy đến chỉ còn lại mỗi đầu lọc, vậy mà ông cũng không hề phát hiện.
"Con trai à, xã hội hiện nay, là chế độ một vợ một chồng đó con."
Giọng nói của người cha tràn đầy sự bất đắc dĩ.
"Vâng, một vị phu nhân, một vị thê tử , một chồng một vợ, đâu có vấn đề gì đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận