Trùng Sinh Ngày Đầu Tiên, Ta Đem Giáo Hoa Mang Đến Khách Sạn

Chương 213: Ngươi chính là bạch chơi ta !

"Đi, qua tiệm cơm bên kia đóng gói hai mươi phần cơm chan mang về."
Tiêu Sở Sinh chỉ huy tiểu nương bì. Tiểu nương bì nghe nói hai mươi phần, liền ngẩn cả người:
"A? Nhiều vậy sao?"
Nàng không muốn đi, sau đó tên súc sinh nào đó đạp một cước vào mông nàng:
"Nhanh đi, chỗ biểu tỷ của ngươi hiện tại làm gì rảnh tay? Đến thời gian ăn cơm cũng không có."
Tiểu nương bì bĩu môi, mặt lộ vẻ bực bội:
"Sao ngươi không tự mình đi?"
"Nói nhảm, ta là lão bản, ngươi là nhân viên, đương nhiên là nhân viên ngươi đi làm việc rồi!"
Có lý có lẽ, làm cho người ta phải tin phục.
Tiểu nương bì sửng sốt, không phản bác được cái lý lẽ này...
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Ai bảo tên súc sinh này lại là người phát lương cho nàng chứ.
Tiểu nương bì chỉ có thể hấp tấp chạy đi đóng gói cơm chan.
Lâm Thi dở khóc dở cười, nghĩ đến việc mình định qua hỗ trợ thì lại bị Tiêu Sở Sinh ngăn lại.
Hắn liếc mắt ra hiệu cho Chu Thần, Chu Thần liền hiểu ý.
Lâm Thi lúc này mới hiểu ra:
"A... Ngươi cố ý giở trò xấu bắt nạt người ta phải không?"
"Sao có thể gọi là giở trò xấu được? Đây rõ ràng là rèn luyện năng lực nghiệp vụ nhân viên và thuộc hạ cho nàng mà."
Tiêu Sở Sinh nói không biết xấu hổ.
Lâm Thi ôm mặt, đã hoàn toàn bó tay rồi.
Khoảng nửa giờ sau, tiểu nương bì xách theo mấy hộp cơm đã đóng gói trở về.
Đi theo sau lưng nàng còn có Chu Thần, chỉ có điều thứ Chu Thần xách trong tay... lại nhiều hơn của tiểu nương bì rất nhiều.
Tiểu nương bì đặt hộp cơm trong tay xuống chỗ Tiêu Sở Sinh:
"Cho !"
"Chỗ này là của chúng ta ăn hả?"
Chỉ có thể nói không hổ là người một nhà, thoáng cái đã hiểu.
Tiểu nương bì biết khẩu vị của mọi người ở đây ngoại trừ Chu Thần, dù sao cũng đã lâu như vậy rồi, cho nên khẳng định là ưu tiên người nhà trước.
Phần còn lại là cho hai cửa hàng và chỗ biểu tỷ Tô Mai các nàng.
Mỗi phần cơm đều là phần lớn hơn bình thường, dù sao cả ngày mệt muốn chết, khẳng định phải ăn cho no bụng.
Tiêu Sở Sinh và bọn hắn thì ăn cơm ở tiệm của dì Thượng Hải, vốn là cửa hàng nhà mình, nên chẳng có chút cảm giác tội lỗi nào...
Tiểu nương bì miệng nhét đầy đồ ăn, vừa ăn vừa nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm:
"Ta vừa rồi mới nhận ra, ngươi phát lương cho ta là lương làm ở quầy đồ nướng, buổi trưa ta đâu có trong giờ làm việc, đây là làm thêm giờ! Ngươi phải trả tiền làm thêm giờ!"
"Chậc..."
Khóe miệng Tiêu Sở Sinh giật giật, tiểu nương bì này... Sao lại nhiều tâm nhãn thế nhỉ?
Ngươi nói xem, mấy cái tâm nhãn này của nàng mà dùng vào việc chính đáng thì tốt biết mấy?
"Ấy, ta phải nói ngươi đấy tiểu nương bì à, thời buổi này ở chỗ làm việc muốn thăng chức thì ngươi phải học cách làm hài lòng lãnh đạo của mình ngoài giờ làm việc, hiểu không?"
Tiêu Sở Sinh lẽ thẳng khí hùng chỉ vào mình:
"Ngươi xem, ta hiện tại là lãnh đạo trực tiếp duy nhất của ngươi, ngươi làm thêm chút việc cho ta thì sao nào? Biết đâu ngày nào đó ta cao hứng, lại thăng chức thẳng cho ngươi thì sao? Đúng không?"
Tiểu nương bì tức đến bật cười, biểu cảm y hệt như trong meme Chư Cát Khổng Minh đấu khẩu với Vương Lãng:
"Ta chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như ngươi!"
"Ngươi muốn bạch chơi ta thì cứ nói thẳng, còn nói năng đại nghĩa nghiêm nghị như vậy làm gì! Ngươi chính là muốn bạch chơi ta!"
"Ấy, muội à, lời này không thể nói bậy nha, ta bạch chơi ngươi lúc nào, ngươi đừng có nói xấu ta!"
Tiêu Sở Sinh nghe tiểu nương bì nói thế, đoán là có ẩn ý khác, vội vàng sửa lại:
"Ta rõ ràng là bạch chơi sức lao động của ngươi thôi, sức lao động!"
Tiểu nương bì chớp mắt, trọng điểm là sức lao động sao?
Lâm Thi và mỹ nữ ngốc im lặng ăn cơm chan, không ai quấy rầy hai người này cãi nhau.
Về phần Chu Thần... Hắn đã sớm giả điếc chạy trốn ra ngoài tiệm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận