Trùng Sinh Ngày Đầu Tiên, Ta Đem Giáo Hoa Mang Đến Khách Sạn

Chương 357: Ta coi như ngươi một thân nhân như vậy a!

Chương 357: Ta coi ngươi là người thân như vậy mà!
“Ừm...” “Thế còn... ta thì sao?” Con tiểu nương bì nào đó chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Tiêu Sở Sinh, cố ý làm ra vẻ ngây thơ: “Ngươi cũng không nỡ để ta một mình lẻ loi hiu quạnh ở Thượng Hải à?” Nàng còn giả vờ khóc: “Ta chỉ coi ngươi là người thân duy nhất thôi đó! Hu hu hu ——” “???” “Lời này... sao ta nghe cứ thấy không đúng lắm nhỉ?” Tiêu Sở Sinh líu lưỡi.
Nhưng dưới sự quấy rối mè nheo của cái gia hỏa này, hắn vẫn buộc phải đồng ý: “Thôi được, thấy ngươi đáng thương như vậy, ta đặc cách cho ngươi ngày Trung thu ở lại đây ăn cơm.” “Chỉ là ăn cơm thôi à?” Tiểu nương bì dò hỏi.
“” “Vậy chứ ngươi còn muốn làm gì nữa?” “À... Không có gì.” Tiểu nương bì hứ một tiếng.
Vào ngày Trung thu, việc kinh doanh của quầy đồ nướng nhìn chung sẽ kém hơn nhiều, vì vậy Tiêu Sở Sinh quyết định trực tiếp cho quầy đồ nướng ở Hàng Thành nghỉ một ngày. Ai cần về đón Tết ăn bữa cơm đoàn viên thì về ăn bữa cơm đoàn viên, ăn bánh trung thu ngắm trăng.
Còn về các huynh đệ bên Thượng Hải này, hiện tại việc kinh doanh vẫn chưa hoàn toàn ổn định, chỉ có tiệm trà sữa là đang tạm thời buôn bán.
Công việc ở trang trại bò cơ bản đều làm vào ban ngày, lại càng không có vấn đề gì.
Về phần tiệm trà sữa, hiện tại có sinh viên làm thêm ở đây, ngày Trung thu hoàn toàn có thể áp dụng chế độ lương gấp ba, giữ các em lại trông cửa tiệm một chút. Trả lương gấp ba, dù sao thì sinh viên cả năm cũng không có ngày nghỉ.
Ai thực sự muốn về nhà đoàn tụ với gia đình thì cứ về.
Sắp xếp xong công việc cho dịp Tết Trung thu, Tiêu Sở Sinh hỏi Lâm Thi và đồ đần: “Ta về Hàng Thành, các ngươi có muốn đi cùng không?” Lâm Thi gật đầu: “Hôm đó ta không có lớp, có thể về xem sao.” Con đồ đần này học cùng lớp với Tiêu Sở Sinh, lớp 2 khoa quản trị kinh doanh, cho nên nếu hắn về được thì con đồ đần này dĩ nhiên cũng có thể.
Huống hồ, cùng lắm thì trực tiếp trốn học thôi, hắn đến Tài Đại đi học vốn dĩ là vì đi cùng Lâm Thi.
Dù không tốt nghiệp được thì cũng không thành vấn đề lớn.
Huống chi... làm ăn đến mức như hắn, nhà trường cũng sẽ nghĩ cách cho hắn tốt nghiệp.
Đây chính là tình hình thực tế.
Còn về con đồ đần này... Hắn cũng không trông mong nàng có thể học được cái gì về quản trị kinh doanh, chỉ muốn nàng hiểu biết đôi chút, dù sao nàng cũng là “bà chủ”.
Nói xong chuyện chính, Tiêu Sở Sinh hỏi thăm tình hình mấy ngày nay ở trường của tiểu nương bì.
Không còn cách nào khác, mặc dù biết gia hỏa này tặc tâm bất tử, nhưng dù sao cũng là người một nhà, nên quan tâm thì vẫn phải quan tâm một chút.
Tiểu nương bì nhún vai: “Cũng ổn ạ, bạn cùng phòng cũng không tệ lắm, chỉ là nói thế nào nhỉ...” Nàng không biết nên diễn đạt thế nào.
“Bị cô lập à?” Lâm Thi nhíu mày, nàng chỉ có thể nghĩ đến tình huống này.
Tiểu nương bì lắc đầu: “Cái đó thì lại không có, chỉ là... có chút khó nói.” “?” Tiêu Sở Sinh cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, còn có chuyện khiến ngươi thấy khó nói sao? Trước đây ai là người đòi làm "tiểu tam" ấy nhỉ?
Nhưng hắn không dám nói ra, vẫn im lặng lắng nghe.
Tiểu nương bì chột dạ liếc Tiêu Sở Sinh, lặng lẽ thở dài: “Chính là... dáng người của ta ấy mà, có hơi... vượt trội so với bạn bè cùng trang lứa.” “À ——” Ba người bên này đồng thanh kêu lên một tiếng tỏ vẻ đã hiểu ra, khiến cho mặt tiểu nương bì đỏ bừng.
“Vậy ta hiểu rồi, có người ghen tị với ngươi à?” Tiêu Sở Sinh tò mò.
“Cũng không hẳn là vậy...” Tiểu nương bì vò tóc: “Chỉ là... trong ký túc xá có một chị em có cảm tình với một bạn nam, kết quả là bạn nam đó cứ hay lại gần làm quen với ta.” “...” À, tình tay ba à, à không, hình như không thể tính là tình tay ba, vì cái gia hỏa tiểu nương bì này không có ý gì cả.
Tiêu Sở Sinh thấy buồn cười, tân sinh viên mới nhập học có mấy ngày, chắc là không có tên ngốc nào mới mấy ngày đã chạy tới tỏ tình, nhưng mọi người đều đâu phải kẻ ngốc, không có cảm tình thì làm sao có thể cứ tìm cách tiếp cận được chứ?
Chỉ có thể nói là mọi người đều đang diễn với nhau thôi.
Lâm Thi chớp mắt: “Chuyện đó đúng là... rất tế nhị. Ta hiểu vì sao ngươi nói là khó mở miệng rồi.” Tiểu nương bì có gương mặt xinh đẹp, vóc người lại chuẩn, đặt vào lứa sinh viên năm nay của trường Đại học Kinh tế Đối ngoại thì ít nhất cũng có thể xếp vào top 5, thậm chí top 3 hoa khôi của trường.
Đương nhiên, nếu tính cả yếu tố vóc dáng vào thì chắc chắn nằm trong top 3 không có gì phải bàn cãi.
Tính cách nàng lại thuộc kiểu hoạt bát, vui vẻ, tuy có hơi “cờ hó” một chút, nhưng đối với các cô gái ở độ tuổi này thì đó lại là đại diện cho sự “đáng yêu”.
Thêm nữa lại là sinh viên năm nhất, mọi người đều chưa quen biết nhau, nói thật thì tính cách thực tế thế nào cũng chưa rõ, tự nhiên sẽ chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài.
Vỏ bọc đẹp đẽ mà, không thích mới là lạ, bị nhiều nam sinh theo đuổi cũng không có gì lạ cả.
Hơn nữa Tiêu Sở Sinh có thể đoán trước được, con đồ đần nào đó cũng sẽ như vậy, qua vài ngày nữa sẽ có rất nhiều người chú ý tới nàng.
Và lại có không ít người, biết rõ một cô gái đã có bạn trai nhưng vẫn theo đuổi, còn lấy cớ mỹ miều rằng nếu có bạn trai rồi thì đối thủ cạnh tranh chỉ có một mà thôi.
Thực tế, chỉ nhìn số lượng nam sinh bắt chuyện với Lâm Thi trong tiệm trà sữa vào buổi trưa là đủ thấy manh mối rồi, Lâm Thi chỉ mới thay một bộ váy liền thân mà đã bị nhiều người ngoài trường để ý như vậy.
Thật ra buổi chiều cũng có không ít sinh viên trong trường bắt chuyện với nàng, chỉ có điều bọn họ không nhận ra Lâm Thi mà thôi.
Dù sao thì... Lâm Thi hiện tại không còn gầy gò nữa, trên người còn toát ra khí chất “cao quý”.
Lại thêm sự "chăm sóc" của con súc sinh nào đó, trên người nàng còn có thêm một vẻ quyến rũ trưởng thành, đối với mấy chàng trai trẻ tuổi quả là tuyệt sát!
Nghĩ ngợi một lát, Tiêu Sở Sinh lại hỏi tiểu nương bì một câu: “Vậy bạn cùng phòng của ngươi có biết chuyện ngươi bây giờ là quản lý cửa hàng trà sữa không?” Tiểu nương bì quả quyết lắc đầu: “Ta mới không nói đâu, lỡ như cả lớp đều biết rồi kéo đến tiệm uống trà sữa thì chẳng phải ta đều phải giảm giá hết sao? Vậy thì ta sẽ mất đi biết bao nhiêu tiền lẻ vậy?” “Chậc... Ngươi đúng là mê tiền thật.” Tiêu Sở Sinh không nhịn được liếc mắt.
Nhưng như vậy cũng tốt, chỉ sợ nàng không tham tiền, thế mới phiền phức.
“Hì hì, cho nên chiếc Land Rover kia ta để ở ngoài tiệm trà sữa chứ không dám lái vào trường, chính là sợ bị người khác nhìn thấy.” Tiểu nương bì nói với vẻ vô cùng đắc ý.
Nhưng mà Lâm Thi Đại Ma Vương phúc hắc nào đó lại chống cằm suy nghĩ, rồi bỗng nhiên lên tiếng: “Thực ra... nếu ngươi thật sự lái chiếc xe đó ra ngoài, hình như là có thể giải quyết được những phiền phức mà ngươi gặp phải mấy ngày nay đấy.” Tiểu nương bì ngẩn ra, nàng không hiểu: “Hả? Ý ngươi là sao?” “Ý là... ngươi lái chiếc xe này ra ngoài, để bọn họ nhìn thấy, thì có thể truyền đi một thông điệp rằng ngươi không phải là một cô gái bình thường. Muốn theo đuổi ngươi thì không phải ai cũng có thể, cái ngưỡng cửa nó ở đó, phần lớn nam sinh tự nhiên sẽ từ bỏ thôi.” Tiểu nương bì có cảm giác như được thể hồ quán đỉnh, nàng mừng rỡ vô cùng nhìn sang Tiêu Sở Sinh: “Hay là cho ta mượn con Rolls-Royce của ngươi để ‘trang bức’ đi? Lái chiếc xe đó ra ngoài, tuyệt đối không ai dám theo đuổi ta nữa... Ái da!” Tiêu Sở Sinh xoa xoa ngón trỏ vừa "tiếp xúc thân mật" với trán tiểu nương bì xong, cạn lời nói: “Con gái con đứa sao có thể luôn miệng nói mấy lời này? Cái gì mà trang bức với không trang bức, dung tục quá ——” “Xì ——” nàng vẫn còn không phục lắm.
“Nhưng mà ta thật sự thấy cách này được đó, chiếc xe ba triệu trưng bày ra thực lực, mấy kẻ ‘a miêu a cẩu’ cũng không dám bén mảng tới gần.” Nàng càng nghĩ càng thấy hợp lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận