Trùng Sinh Ngày Đầu Tiên, Ta Đem Giáo Hoa Mang Đến Khách Sạn

Chương 347: Ta muốn làm mẹ, ta không muốn đi học

"À? Thì ra ngươi quay lại giữa đường là để mua thứ này à?"
Lâm Thi im lặng.
"Chứ sao nữa? Thứ này là vật tiêu hao quan trọng nhất mà, tuyệt đối không thể thiếu được."
Con súc sinh nào đó nói đầy lý lẽ hùng hồn.
"Nhưng... ngươi cũng không cần mua nhiều như vậy chứ?"
Ánh mắt Lâm Thi trốn tránh, có chút thẹn thùng.
Nhưng Tiêu Sở Sinh lại tỏ vẻ xem thường, khoát tay áo:
"Chừng này mà nhiều sao? Cũng chỉ hơn tám mươi cái thôi mà."
"Không nhiều sao?"
Lâm Thi lộ vẻ ghét bỏ nhìn tên tiểu phôi đản của nàng:
"Cái ngày ngươi dùng nhiều nhất cũng chỉ có sáu cái, đống này ít nhất cũng đủ cho ngươi dùng hai mươi lần, dùng hết rồi mua không được à?"
"Cái này..."
Tiêu Sở Sinh có cảm giác như bị lột quần lót, mặt dày đỏ bừng lên ngụy biện:
"Đó là do ta trạng thái không tốt, trạng thái không tốt ngươi hiểu không? Biết đâu lúc nào trạng thái tốt, một đêm ta dùng luôn tám cái thì sao!"
"Hứ !"
Lâm Thi khinh thường 'chậc' một tiếng, thổn thức không thôi.
Mặt con súc sinh nào đó càng đỏ hơn, rốt cuộc là tình huống thế nào đây...
"Khụ, này, hay là đổi để ta lái chiếc xe này đi?"
Tiểu nương bì đang lái xe dở khóc dở cười:
"Ta thấy cứ lái tiếp thế này, chắc sắp có tai nạn giao thông mất."
Cuối cùng Tiêu Sở Sinh chạy sang lái xe, lý do chính là muốn trốn khỏi nơi thị phi này.
Tiểu nương bì đổi sang ghế phụ lái thì mặt mày lộ rõ vẻ bát quái cộng thêm biểu cảm của chuyên gia gặm ship, ai nha mẹ ơi, cái này cũng quá tốt để 'gặm' rồi.
Có điều... điều tiểu nương bì tò mò là thân thể của con súc sinh nào đó thật sự tốt đến vậy sao?
Vừa về đến cửa nhà, mới dừng xe lại, Tiêu Sở Sinh đột nhiên lại nhớ ra một việc.
"Ai nha !"
"Lại sao nữa?"
Tiêu Sở Sinh mặt mày đầy vẻ tiếc nuối:
"Ta vừa mới nhớ ra, lại quên mua đồ rồi!"
Vì đã quen với hành vi của con súc sinh này, Lâm Thi biết gã này căn bản là không có an hảo tâm, thế là tức giận hỏi hắn lại quên mua cái gì.
"Vớ đen chứ gì nữa, tốc độ chiến trang chứ gì nữa, đôi mua ở Hàng Thành lần trước bị xé ở khách sạn là đôi cuối cùng rồi."
Lâm Thi chỉ cảm thấy nắm đấm mình cứng lại, tên tiểu phôi đản này trong đầu toàn nghĩ đến chuyện đó... Mặc dù chính nàng cũng muốn vậy.
Hung hăng cắn tiểu phôi đản một cái, Lâm Thi tức giận đùng đùng đi lên lầu, để lại Tiêu Sở Sinh ngơ ngác trong gió.
Tiêu Sở Sinh xoa xoa cánh tay có dấu răng do Lâm Thi cắn, tức giận lườm tiểu nương bì đang hóng chuyện đến quên trời đất:
"Làm cu li này, nhanh tay làm việc đi, mang đồ trong xe lên lầu."
Tiểu nương bì có cảm giác bị giận cá chém thớt, nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, vì kiếm tiền, không mất mặt!
Sau đó liền thấy gia hỏa này tay xách nách mang, một tay xách mấy túi bò lên lầu.
Tiêu Sở Sinh cũng không giúp nàng một tay, thuần túy là cố ý rèn luyện gia hỏa này.
Dù sao cũng... phải để cho gia hỏa này có khái niệm rằng tiền rất khó kiếm.
Đi theo hắn, sẽ khiến tiểu nương bì có ảo giác rằng kiếm tiền cũng đơn giản như ăn cơm vậy.
Thực ra hoàn toàn không phải vậy, năng lực thực thi, ý tưởng, vận may thực ra đều rất quan trọng.
Hơn nữa còn một điểm, trước tiên ngươi phải đi trên con đường đúng đắn.
Điểm cuối cùng rất then chốt, người không phải trùng sinh, thường thường lại đi đường vòng ở chính điểm cuối cùng này.
Thậm chí có thể nói, dù là đời trước rất nhiều ngành nghề ngay từ đầu đã đi sai đường nhưng lại tiếp tục sai lầm, cuối cùng kéo cả thế giới cùng trả giá cho sai lầm đó.
Tiểu nương bì được hắn xem như bí thư hành chính để bồi dưỡng, cho nên chắc chắn phải dìu dắt nàng cho tốt.
Dù sao thì nghề thư ký này thực sự quá đặc thù, đương nhiên, không phải cái kiểu 'có việc thì thư ký làm, không việc gì thì làm thư ký' đâu.
Mà là nói nghề thư ký này biết quá nhiều bí mật của lão bản, không thể nào tùy tiện túm đại một người vào làm được.
Nghề này luôn bị gắn với mối quan hệ không minh bạch cùng lão bản, nhưng kỳ thực nguyên nhân tạo thành điều này cũng chính là mối quan hệ ràng buộc lợi ích bí mật với lão bản.
Một mặt, xác thực không ít lão bản có ý đồ xấu với nữ thư ký, mặt khác, kỳ thực chính là vì muốn biến đối phương triệt để thành người một nhà, cũng chính là cái gọi là lợi ích buộc chặt.
Quan hệ thể xác cũng là một loại lợi ích buộc chặt, cho nên không ít thư ký được "chuyển chính thức", cũng có loại tình huống lão bản đã kết hôn, thì coi như tình nhân bao nuôi.
Nhưng dù có quan hệ thể xác buộc chặt, kỳ thực nhiều khi vẫn có tình huống thư ký bán đứng lão bản, hơn nữa còn không ít.
Nói trắng ra là, tất cả cũng vì lợi ích, đây là logic sâu xa của các mối quan hệ cá nhân.
Vốn dĩ vị trí này nên để Lâm Thi kiêm nhiệm, nhưng đời này Tiêu Sở Sinh đã không nỡ để Lâm Thi lại theo hắn mà bị liên lụy quá nhiều.
Thế thì không còn cách nào khác, thay vì tìm một người có rủi ro ở bên ngoài, chi bằng tự mình bồi dưỡng một người.
Tuy nhiên, việc này theo một nghĩa nào đó cũng có "rủi ro" chính là, không cẩn thận thì lại thành không muốn cố gắng nữa...
"Mà này, tại sao ngươi lại thích vớ đen như vậy?"
Trên đường lên lầu, tiểu nương bì vẫn còn tính là nửa cô gái tò mò hỏi.
Nàng thực sự hiếu kỳ:
"Đàn ông ai cũng háo sắc như vậy sao?"
Tiêu Sở Sinh liếc nhìn gia hỏa này, một câu liền khiến nàng cứng họng:
"Không háo sắc, chẳng lẽ lại 'how are you' sao?"
Tiếng Anh bất ngờ bật ra khiến tiểu nương bì dở khóc dở cười:
"Ai nha, ta không có ý đó, ta chỉ muốn nói là, màu đen thật sự có sức quyến rũ đàn ông đến vậy sao?"
Bị hỏi vậy, Tiêu Sở Sinh cũng rất nghiêm túc suy nghĩ:
"Cũng không hẳn, màu trắng ta cũng thích, kỳ thực vớ trắng còn gợi cảm hơn một chút."
Tiểu nương bì im lặng không nói nên lời, thầm nghĩ ngươi thật đúng là kẻ đói khát.
Con súc sinh nào đó lại còn phối hợp giải thích:
"Vớ trắng thì hợp với ngươi hơn, còn chị dâu Thi của ngươi thì hợp với việc tăng thêm cảm giác "thèm muốn", màu đen sẽ hợp hơn."
"Ta không muốn biết mấy chuyện này đâu..."
Khóe miệng tiểu nương bì co giật, nàng chỉ tò mò hỏi một câu thôi, thế mà trong đầu liền bị nhồi nhét toàn mấy kiến thức kỳ quái vô dụng.
Bởi vì những việc kinh doanh dạo này tạm thời ổn định, không cần phải quá bận tâm nữa, việc mở rộng còn lại cần thời gian, phải theo tiến độ, cho nên hắn lập tức rảnh rỗi.
Cả nhà "bốn" người rảnh rỗi liền đi vui chơi giải trí, dạo chơi khắp nơi, tối về nhà lại cùng Lâm Thi nghiên cứu một chút xem Ngưu Lê rốt cuộc là 'Trâu sẽ chết' hay là 'sẽ hỏng'.
Thời gian trôi qua thật thoải mái nhưng cũng thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến thời gian tân sinh viên Tài Đại nhập học.
Thật ra vào ngày mùng chín, Lâm Thi đã về trường trình diện, nhưng nàng cũng chỉ đi một vòng tượng trưng mà thôi.
Ngày mùng mười nàng quay lại dự một buổi học, sau đó người trong lớp còn chưa kịp nói chuyện với nàng thì nàng đã biến mất không thấy tăm hơi.
Bởi vì mấy ngày nay Tiêu Sở Sinh vừa đúng lúc bận rộn mua trang trại nuôi bò, nên đặc biệt bận bịu.
Tân sinh viên nhập học muộn hơn mấy ngày so với sinh viên năm ba khai giảng, nhưng cuối cùng, cũng đến lượt Tiêu Sở Sinh và tên ngốc...
Cho nên đến chiều ngày mười sáu, Tiêu Sở Sinh mang theo đồ đần nghênh ngang tiến vào Tài Đại, hành lý các thứ cũng chỉ tùy tiện mang theo vài món.
Mấy ngày đầu tiên, về nguyên tắc là có yêu cầu ở ký túc xá, muốn ra ngoài trường ở thì phải đi tìm phụ đạo viên.
Nhìn thấy từng nhóm tân sinh viên đang báo danh tại chỗ, thuộc tính xã sợ của con đồ đần nào đó lại trỗi dậy.
"Lão công..."
"A?"
"Ta muốn làm mẹ, ta không muốn đi học."
Bạn cần đăng nhập để bình luận