Trùng Sinh Ngày Đầu Tiên, Ta Đem Giáo Hoa Mang Đến Khách Sạn
Chương 235: Rốt cuộc ai làm loạn?
Tiêu Sở Sinh có thể khẳng định, nếu sáng sớm mai có chuyện lớn xảy ra, thì cái đó... cũng khẳng định là do tiểu nương bì gây ra!
Lâm Thi bụng dạ xấu xa cười khanh khách không nói, tiểu phôi đản là ai, nàng vẫn hiểu.
"Ngươi không đi rửa mặt một chút sao?"
Lâm Thi chọc chọc tiểu phôi đản đang ngồi phịch trên ghế sô pha như một đống bùn nhão.
Tiêu Sở Sinh cựa quậy mấy lần, có chút bất đắc dĩ, miệng lẩm bẩm:
"Lười động đậy."
Lâm Thi dở khóc dở cười, chỉ vào đồ đần mỹ nữ trong ngực hắn nói:
"Lười động đậy, nhưng động tác trong tay ngươi lại chẳng dừng chút nào."
Đúng vậy, đều uống thành bộ dạng này rồi, tên súc sinh nào đó vẫn không quên khi dễ Trì Sam Sam, đồ đần này.
Mà đồ đần mỹ nữ này cũng thật là, cứ để mặc hắn khi dễ như vậy, cũng không khóc lóc om sòm, chỉ là bị bóp đau thì la lên một tiếng.
"Lão bà, mông ta đau..."
Trì Sam Sam chu cái miệng nhỏ, hai mắt đẫm lệ long lanh.
Lâm Thi suýt nữa bật cười thành tiếng, chỉ có thể xoa xoa đầu gia hỏa này.
Tiêu Sở Sinh không kiên nhẫn cử động mấy lần, cố gắng đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Chỉ tiếc hôm nay hắn uống thật không ít, lúc này vừa chạm vào ghế sô pha là liền triệt để buông lỏng cảnh giác, sau đó toàn thân rã rời không còn chút sức lực...
Lâm Thi dĩ nhiên cũng biết trạng thái hiện tại của hắn, cũng hiểu rằng, làm ăn mà, trên bàn rượu đây là chuyện bình thường.
So với những người uống rượu đến thủng dạ dày thì vẫn tốt hơn nhiều...
Ít nhất tiểu phôi đản lâu như vậy tổng cộng mới say như thế này hai lần, với lại hắn cũng không có thói quen say rượu rồi quậy phá, đánh lão bà.
Đương nhiên, chỉ là khổ cho Sam Sam.
Sam Sam đứa nhỏ này, lần nào cũng là đối tượng bị tiểu phôi đản khi dễ.
Hình như... là vì Sam Sam mông nhiều thịt chăng?
Nếu như nói lần trước, là bởi vì Trì Sam Sam và Lâm Thi hai người cùng nhau dìu Tiêu Sở Sinh lên lầu.
Nhưng lần này thì...
Đồ đần mỹ nữ bị Tiêu Sở Sinh giữ chặt trong ngực, vậy thì chỉ còn lại một mình Lâm Thi.
"Hơi khó đây."
Lâm Thi lẩm bẩm, vô thức nhìn đồng hồ, à, cũng sắp đến giờ Hữu Dung dọn quán về rồi.
"Vậy thì đợi chút đi."
Sau một hồi phân vân, đây cũng là lựa chọn tốt nhất.
Quả nhiên, chưa tới mười phút sau, tiểu nương bì đã hùng hổ bước vào cửa với bộ dạng 'lục thân bất nhận', trông như 'quỷ vào làng'.
"Ui ! mùi rượu nồng quá."
Tiểu nương bì vừa vào cửa đã nhăn mặt lấy tay quạt quạt trước mũi tỏ vẻ ghét bỏ.
"Hai người về lúc nào vậy? Bảo sao tối nay chẳng thấy ai qua đó cả, ta còn đang nghĩ mọi người chưa về nhà, định mang ít đồ ăn về đây, tiếc là bán hết rồi."
Bây giờ đang là mùa hè, buôn bán tốt nhất chính là trong hai tháng này, về cơ bản đồ bán trong ngày đều có thể bán hết sạch.
Đương nhiên, cũng liên quan đến sách lược về nguyên liệu của Tiêu Sở Sinh.
Các quầy đồ nướng bình thường nếu bán không hết đồ trong ngày, sẽ cấp đông để ngày hôm sau bán tiếp, rau củ thậm chí còn chẳng thèm cấp đông.
Vì vậy không ít người ăn ở ngoài về rất có thể sẽ bị tiêu chảy.
Nhưng vì nguyên liệu nấu ăn bị che lấp bởi gia vị nướng đậm đà nên nhiều khi ăn không nhận ra được.
Nhưng chỗ Tiêu Sở Sinh thì tuân thủ nguyên tắc, ngoại trừ các loại thịt, còn lại đều mua sắm với số lượng cố định, hơn nữa mỗi ngày trước khi cấp đông còn phải kiểm tra xem có bị biến chất hay không.
Dù sao... muốn xây dựng thương hiệu thì danh tiếng rất quan trọng!
Hắn bây giờ kiếm tiền ổn định, căn bản không cần làm cái loại chuyện tự hủy danh tiếng này.
Lâm Thi gọi tiểu nương bì tới:
"Hữu Dung, giúp ta một tay, đưa anh ngươi lên lầu."
"A? À, được."
Tiểu nương bì chạy nhỏ tới, dùng đầu thúc vào eo Tiêu Sở Sinh, lúc này mới đẩy được gia hỏa này lên.
Nhưng vì say rượu nên cả người Tiêu Sở Sinh đều mềm nhũn.
Tên đồ đần nào đó lúc này mới có thể thoát ra được, đương nhiên... chỉ là thân thể thôi, dù sao tay của đại phôi đản nhà hắn vẫn chưa nỡ buông tha cái mông của nàng.
Tiểu nương bì đương nhiên nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt nhỏ nóng bừng, lẩm bẩm trong miệng:
"Đây là thứ ta có thể xem miễn phí sao?"
Lâm Thi bất đắc dĩ cười cười, nàng và đồ đần mỹ nữ dìu phía trước, còn tiểu nương bì thì đẩy phía sau.
Tốn bao nhiêu sức lực mới đưa được Tiêu Sở Sinh lên lầu, đặt hắn lên chiếc giường lớn kia, Tiêu Sở Sinh liền ngáy khò khò chìm vào giấc ngủ.
"Vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ, tửu phẩm này tốt thật đấy..."
Tiểu nương bì chậc chậc lưỡi.
Năm ngoái nàng từng tham gia tiệc sinh nhật của bạn trong lớp, biết không ít bạn nam sau khi uống say liền trở nên bê tha.
Người say rượu ít nhiều gì cũng có chút bộc lộ bản tính.
Nhưng mà a... Tiêu Sở Sinh đừng nhìn bình thường cà lơ phất phơ, có lẽ bản chất bên trong... tạm coi là một sinh vật?
Ngay lúc nàng đang ngẩn người nhìn anh họ, Lâm Thi đã bưng một chậu nước tới. Trông mong tiểu phôi đản tự mình tắm rửa là không thể nào, vậy nên chỉ có thể là nàng làm thôi.
Nhìn Lâm Thi hiền thục như vậy, tiểu nương bì không khỏi ngưỡng mộ:
"Anh ta đúng là nhặt được bảo bối."
Lâm Thi được khen nên rất hưởng thụ, nhưng miệng vẫn khiêm tốn:
"Bởi vì hắn xứng đáng."
"Vâng..."
Lời này thì tiểu nương bì tin, dù sao cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Tiêu Sở Sinh rốt cuộc là người thế nào, nàng là người có tiếng nói.
Dùng khăn ướt lau mặt, cổ.
Lâm Thi cởi quần áo Tiêu Sở Sinh ra, nhìn quần áo hắn đang mặc rồi lẩm bẩm mấy câu:
"Lần nào cũng mua cho ta quần áo tốt như vậy, còn mua nhiều như thế, còn ngươi thì cứ mặc đi mặc lại mấy bộ này."
Bộ đồ Tiêu Sở Sinh mặc hôm nay, nàng đã thấy hắn mặc mấy lần rồi.
Tiểu nương bì ôm mặt, đứng một bên nói giúp cho anh họ:
"Anh họ em không nhạy cảm lắm với chuyện quần áo đâu, mua cho chị dâu Thi là vì hắn muốn chị mặc đồ tốt thôi."
Lâm Thi trầm mặc, dù không cần Tiêu Hữu Dung nói, bản thân nàng cũng biết, nàng chỉ là... trong lòng cảm động.
Mí mắt chỉ hơi cay cay mà thôi.
Nói xong, nàng định cởi quần của tiểu phôi đản.
Lúc này nàng mới ý thức được, Tiêu Hữu Dung vẫn còn ở bên cạnh.
Nàng lúng túng nhìn sang:
"Hữu Dung, hay là... ngươi quay mặt đi chỗ khác nhé?"
Tiểu nương bì chớp mắt ra vẻ ngây thơ vô hại:
"Ta có phải chưa xem đâu, hồi nhỏ còn tắm chung mà."
"Chuyện này..."
Đó là hồi mấy tuổi chứ?
Lâm Thi không còn lời nào để nói, dứt khoát cũng không câu nệ nữa.
Tiểu nương bì tuy miệng nói không sao, nhưng thật ra mặt lại nóng bừng, vội liếc sang rồi lại rời mắt đi chỗ khác.
Thật ra... cũng chẳng thấy được gì, dù sao cũng đâu phải cởi hết ra rồi dùng khăn lau khắp người đâu.
Chỉ có điều... Tiêu Sở Sinh đột nhiên giật nảy người như bị điện giật!
"Ủa?"
Cả ba cô gái đều ngây người nhìn Tiêu Sở Sinh, người vừa nãy còn mềm như đống bùn, bỗng nhiên lại như người không có chuyện gì.
"Ngươi... không say à?"
Tiêu Sở Sinh cũng kinh ngạc nhìn lại bản thân suýt bị lột sạch, não như ngừng hoạt động mấy giây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Là các ngươi à..."
Đúng vậy, hắn mơ mơ màng màng cảm giác có người đang cởi quần mình, sau đó theo bản năng mới tỉnh táo lại trong giây lát.
Dù sao... uống rượu say rất dễ xảy ra chuyện, dù hắn là đàn ông.
Ừm, đàn ông say rượu có thể là người làm chuyện xấu, cũng có thể là đối tượng bị kẻ có ý đồ xấu nhắm tới.
Dù sao... có những cô gái tâm cơ sẽ nhân lúc người đàn ông có tiền say rượu mà trèo lên giường.
Cho nên đây là hành vi tự bảo vệ theo bản năng của Tiêu Sở Sinh, nhưng nếu là Lâm Thi và các nàng thì... cũng không sao.
À phì, tiểu nương bì thì thôi đi, nàng bây giờ còn nguy hiểm hơn cả mấy cô gái tâm cơ kia!
Lâm Thi bụng dạ xấu xa cười khanh khách không nói, tiểu phôi đản là ai, nàng vẫn hiểu.
"Ngươi không đi rửa mặt một chút sao?"
Lâm Thi chọc chọc tiểu phôi đản đang ngồi phịch trên ghế sô pha như một đống bùn nhão.
Tiêu Sở Sinh cựa quậy mấy lần, có chút bất đắc dĩ, miệng lẩm bẩm:
"Lười động đậy."
Lâm Thi dở khóc dở cười, chỉ vào đồ đần mỹ nữ trong ngực hắn nói:
"Lười động đậy, nhưng động tác trong tay ngươi lại chẳng dừng chút nào."
Đúng vậy, đều uống thành bộ dạng này rồi, tên súc sinh nào đó vẫn không quên khi dễ Trì Sam Sam, đồ đần này.
Mà đồ đần mỹ nữ này cũng thật là, cứ để mặc hắn khi dễ như vậy, cũng không khóc lóc om sòm, chỉ là bị bóp đau thì la lên một tiếng.
"Lão bà, mông ta đau..."
Trì Sam Sam chu cái miệng nhỏ, hai mắt đẫm lệ long lanh.
Lâm Thi suýt nữa bật cười thành tiếng, chỉ có thể xoa xoa đầu gia hỏa này.
Tiêu Sở Sinh không kiên nhẫn cử động mấy lần, cố gắng đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Chỉ tiếc hôm nay hắn uống thật không ít, lúc này vừa chạm vào ghế sô pha là liền triệt để buông lỏng cảnh giác, sau đó toàn thân rã rời không còn chút sức lực...
Lâm Thi dĩ nhiên cũng biết trạng thái hiện tại của hắn, cũng hiểu rằng, làm ăn mà, trên bàn rượu đây là chuyện bình thường.
So với những người uống rượu đến thủng dạ dày thì vẫn tốt hơn nhiều...
Ít nhất tiểu phôi đản lâu như vậy tổng cộng mới say như thế này hai lần, với lại hắn cũng không có thói quen say rượu rồi quậy phá, đánh lão bà.
Đương nhiên, chỉ là khổ cho Sam Sam.
Sam Sam đứa nhỏ này, lần nào cũng là đối tượng bị tiểu phôi đản khi dễ.
Hình như... là vì Sam Sam mông nhiều thịt chăng?
Nếu như nói lần trước, là bởi vì Trì Sam Sam và Lâm Thi hai người cùng nhau dìu Tiêu Sở Sinh lên lầu.
Nhưng lần này thì...
Đồ đần mỹ nữ bị Tiêu Sở Sinh giữ chặt trong ngực, vậy thì chỉ còn lại một mình Lâm Thi.
"Hơi khó đây."
Lâm Thi lẩm bẩm, vô thức nhìn đồng hồ, à, cũng sắp đến giờ Hữu Dung dọn quán về rồi.
"Vậy thì đợi chút đi."
Sau một hồi phân vân, đây cũng là lựa chọn tốt nhất.
Quả nhiên, chưa tới mười phút sau, tiểu nương bì đã hùng hổ bước vào cửa với bộ dạng 'lục thân bất nhận', trông như 'quỷ vào làng'.
"Ui ! mùi rượu nồng quá."
Tiểu nương bì vừa vào cửa đã nhăn mặt lấy tay quạt quạt trước mũi tỏ vẻ ghét bỏ.
"Hai người về lúc nào vậy? Bảo sao tối nay chẳng thấy ai qua đó cả, ta còn đang nghĩ mọi người chưa về nhà, định mang ít đồ ăn về đây, tiếc là bán hết rồi."
Bây giờ đang là mùa hè, buôn bán tốt nhất chính là trong hai tháng này, về cơ bản đồ bán trong ngày đều có thể bán hết sạch.
Đương nhiên, cũng liên quan đến sách lược về nguyên liệu của Tiêu Sở Sinh.
Các quầy đồ nướng bình thường nếu bán không hết đồ trong ngày, sẽ cấp đông để ngày hôm sau bán tiếp, rau củ thậm chí còn chẳng thèm cấp đông.
Vì vậy không ít người ăn ở ngoài về rất có thể sẽ bị tiêu chảy.
Nhưng vì nguyên liệu nấu ăn bị che lấp bởi gia vị nướng đậm đà nên nhiều khi ăn không nhận ra được.
Nhưng chỗ Tiêu Sở Sinh thì tuân thủ nguyên tắc, ngoại trừ các loại thịt, còn lại đều mua sắm với số lượng cố định, hơn nữa mỗi ngày trước khi cấp đông còn phải kiểm tra xem có bị biến chất hay không.
Dù sao... muốn xây dựng thương hiệu thì danh tiếng rất quan trọng!
Hắn bây giờ kiếm tiền ổn định, căn bản không cần làm cái loại chuyện tự hủy danh tiếng này.
Lâm Thi gọi tiểu nương bì tới:
"Hữu Dung, giúp ta một tay, đưa anh ngươi lên lầu."
"A? À, được."
Tiểu nương bì chạy nhỏ tới, dùng đầu thúc vào eo Tiêu Sở Sinh, lúc này mới đẩy được gia hỏa này lên.
Nhưng vì say rượu nên cả người Tiêu Sở Sinh đều mềm nhũn.
Tên đồ đần nào đó lúc này mới có thể thoát ra được, đương nhiên... chỉ là thân thể thôi, dù sao tay của đại phôi đản nhà hắn vẫn chưa nỡ buông tha cái mông của nàng.
Tiểu nương bì đương nhiên nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt nhỏ nóng bừng, lẩm bẩm trong miệng:
"Đây là thứ ta có thể xem miễn phí sao?"
Lâm Thi bất đắc dĩ cười cười, nàng và đồ đần mỹ nữ dìu phía trước, còn tiểu nương bì thì đẩy phía sau.
Tốn bao nhiêu sức lực mới đưa được Tiêu Sở Sinh lên lầu, đặt hắn lên chiếc giường lớn kia, Tiêu Sở Sinh liền ngáy khò khò chìm vào giấc ngủ.
"Vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ, tửu phẩm này tốt thật đấy..."
Tiểu nương bì chậc chậc lưỡi.
Năm ngoái nàng từng tham gia tiệc sinh nhật của bạn trong lớp, biết không ít bạn nam sau khi uống say liền trở nên bê tha.
Người say rượu ít nhiều gì cũng có chút bộc lộ bản tính.
Nhưng mà a... Tiêu Sở Sinh đừng nhìn bình thường cà lơ phất phơ, có lẽ bản chất bên trong... tạm coi là một sinh vật?
Ngay lúc nàng đang ngẩn người nhìn anh họ, Lâm Thi đã bưng một chậu nước tới. Trông mong tiểu phôi đản tự mình tắm rửa là không thể nào, vậy nên chỉ có thể là nàng làm thôi.
Nhìn Lâm Thi hiền thục như vậy, tiểu nương bì không khỏi ngưỡng mộ:
"Anh ta đúng là nhặt được bảo bối."
Lâm Thi được khen nên rất hưởng thụ, nhưng miệng vẫn khiêm tốn:
"Bởi vì hắn xứng đáng."
"Vâng..."
Lời này thì tiểu nương bì tin, dù sao cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Tiêu Sở Sinh rốt cuộc là người thế nào, nàng là người có tiếng nói.
Dùng khăn ướt lau mặt, cổ.
Lâm Thi cởi quần áo Tiêu Sở Sinh ra, nhìn quần áo hắn đang mặc rồi lẩm bẩm mấy câu:
"Lần nào cũng mua cho ta quần áo tốt như vậy, còn mua nhiều như thế, còn ngươi thì cứ mặc đi mặc lại mấy bộ này."
Bộ đồ Tiêu Sở Sinh mặc hôm nay, nàng đã thấy hắn mặc mấy lần rồi.
Tiểu nương bì ôm mặt, đứng một bên nói giúp cho anh họ:
"Anh họ em không nhạy cảm lắm với chuyện quần áo đâu, mua cho chị dâu Thi là vì hắn muốn chị mặc đồ tốt thôi."
Lâm Thi trầm mặc, dù không cần Tiêu Hữu Dung nói, bản thân nàng cũng biết, nàng chỉ là... trong lòng cảm động.
Mí mắt chỉ hơi cay cay mà thôi.
Nói xong, nàng định cởi quần của tiểu phôi đản.
Lúc này nàng mới ý thức được, Tiêu Hữu Dung vẫn còn ở bên cạnh.
Nàng lúng túng nhìn sang:
"Hữu Dung, hay là... ngươi quay mặt đi chỗ khác nhé?"
Tiểu nương bì chớp mắt ra vẻ ngây thơ vô hại:
"Ta có phải chưa xem đâu, hồi nhỏ còn tắm chung mà."
"Chuyện này..."
Đó là hồi mấy tuổi chứ?
Lâm Thi không còn lời nào để nói, dứt khoát cũng không câu nệ nữa.
Tiểu nương bì tuy miệng nói không sao, nhưng thật ra mặt lại nóng bừng, vội liếc sang rồi lại rời mắt đi chỗ khác.
Thật ra... cũng chẳng thấy được gì, dù sao cũng đâu phải cởi hết ra rồi dùng khăn lau khắp người đâu.
Chỉ có điều... Tiêu Sở Sinh đột nhiên giật nảy người như bị điện giật!
"Ủa?"
Cả ba cô gái đều ngây người nhìn Tiêu Sở Sinh, người vừa nãy còn mềm như đống bùn, bỗng nhiên lại như người không có chuyện gì.
"Ngươi... không say à?"
Tiêu Sở Sinh cũng kinh ngạc nhìn lại bản thân suýt bị lột sạch, não như ngừng hoạt động mấy giây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Là các ngươi à..."
Đúng vậy, hắn mơ mơ màng màng cảm giác có người đang cởi quần mình, sau đó theo bản năng mới tỉnh táo lại trong giây lát.
Dù sao... uống rượu say rất dễ xảy ra chuyện, dù hắn là đàn ông.
Ừm, đàn ông say rượu có thể là người làm chuyện xấu, cũng có thể là đối tượng bị kẻ có ý đồ xấu nhắm tới.
Dù sao... có những cô gái tâm cơ sẽ nhân lúc người đàn ông có tiền say rượu mà trèo lên giường.
Cho nên đây là hành vi tự bảo vệ theo bản năng của Tiêu Sở Sinh, nhưng nếu là Lâm Thi và các nàng thì... cũng không sao.
À phì, tiểu nương bì thì thôi đi, nàng bây giờ còn nguy hiểm hơn cả mấy cô gái tâm cơ kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận