Trùng Sinh Ngày Đầu Tiên, Ta Đem Giáo Hoa Mang Đến Khách Sạn

Chương 348: Hai vị đại mỹ nữ

Khóe miệng Tiêu Sở Sinh co giật liên hồi, gã này vì không muốn đi học mà lại định trực tiếp làm mẹ sao?
"Không phải... Ai dạy ngươi cái này? Lâm Thi à?"
Hắn không còn gì để nói, đành hỏi.
"Nàng có nói cho ta biết mà, nàng nói nếu có bảo bảo thì phải nghỉ học."
Một lúc lâu sau, Tiêu Sở Sinh mới xoa trán, thầm thở dài:
"Lại là cái tên kia dạy ..."
"Thật ra... Cho dù ngươi có mang thai thật đi nữa, việc học cũng không xung đột gì, dù sao... Cũng phải đợi đến lúc bụng thật to, ảnh hưởng đến việc đi lại thì mới phiền phức, ngươi vẫn có thể đi học được mấy tháng nữa, cho nên à... trốn không thoát đâu."
Tên đại phôi đản Tiêu Sở Sinh vô tình dội gáo nước lạnh.
Cô nàng ngốc nào đó lập tức hoài nghi nhân sinh...
Cho nên cuối cùng, cô nàng này vẫn bị Tiêu Sở Sinh lôi đi trình diện, chỉ là suốt cả quá trình, vẻ mặt "cao lạnh" của nàng khiến các đàn anh đàn chị phụ trách tiếp đón tân sinh viên đều nhìn đến ngây người.
Vừa báo danh xong, liền có người để mắt tới cô nàng ngốc này, lập tức có sinh viên năm hai, năm ba tới bắt chuyện, dùng chiêu trò cũng đều là những kiểu cũ rích mấy trăm năm không đổi, tất cả đều chủ động muốn dẫn nàng đi làm quen sân trường này nọ.
Có thể nói là 'Tư Mã Chiêu chi tâm, người qua đường đều biết'.
Sau đó, cô nàng ngốc này không nói một lời, mặt không biểu cảm, thôi được rồi, thật ra chính là mặt đơ.
Khi ở chỗ đông người, cô nàng này có vẻ ngoài cực kỳ cao lạnh, nhưng nội tâm lại hoảng hốt bất thường, mắc chứng sợ xã hội.
Không còn cách nào, Tiêu Sở Sinh đành phải đứng ra:
"Đi thôi, chúng ta đến từ sớm rồi, các ngươi nên làm gì thì làm đi."
Mấy vị đàn anh nghe xong lời của Tiêu Sở Sinh, ai nấy đều sững sờ, sao lại có người 'tiên hạ thủ vi cường' thế này?
Tiêu Sở Sinh cũng lười giải thích, dắt bàn tay nhỏ của cô nàng ngốc, liền dẫn nàng rời đi.
Cảnh tượng này đâm sâu vào mắt, khiến đám người kia đau lòng khôn xiết. Lúc này bọn họ mới hiểu rõ, đây đâu phải chỉ là 'tiên hạ thủ vi cường' nữa? Sợ rằng đây đã là 'ăn xong chùi mép' rồi!
Dù sao... làm gì có tân sinh viên nào mới báo danh đã dắt tay nhau chứ?
Nhưng Tiêu Sở Sinh lại tò mò ở lại đây nhìn ngó xung quanh, dù sao việc học ở Tài Đại là trải nghiệm mà đời trước hắn chưa từng có.
Các trường khác nhau, không khí học tập chắc chắn là khác nhau.
"Chúng ta bây giờ đi đâu oa, ký túc xá sao?"
Cô nàng ngốc xinh đẹp nhỏ giọng hỏi.
Tiêu Sở Sinh lắc đầu:
"Không vội, cứ ở đây chờ một chút đã, Thi Thi nói sẽ đến."
"Ồ? Lão bà cũng muốn tới à?"
Đang lúc nói chuyện, hai người liền thấy Lâm Thi trong bộ trang phục mới, khí chất nữ thần đầy mình.
"Vị mỹ nữ kia là ai vậy? Đẹp quá đi à?"
"Không biết, chắc chắn không phải tân sinh viên, các ngươi nhìn xem nàng đâu có cầm hành lý."
Nàng vừa xuất hiện, liền tạo hiệu ứng bùng nổ, thu hút toàn bộ ánh mắt của các tân sinh viên xung quanh.
Chỉ là những sinh viên mới này chỉ kinh ngạc trước vẻ đẹp của Lâm Thi, chứ không biết địa vị của nàng, càng không có ai dám đến bắt chuyện.
Tại sao ư? Bởi vì khi mị lực của một người phụ nữ rõ ràng cao hơn mình mấy bậc, vậy thì liền thành nghiền ép!
Loại tình huống này, căn bản sẽ không nảy sinh tâm lý may mắn, rằng lỡ đâu đối phương coi trọng mình thì sao?
Ấy, không tồn tại đâu, trừ phi nàng ta mắt mù.
Lâm Thi một mình đẹp lấn át quần phương, quan trọng hơn cả là khí chất hiện tại của nàng. Khoác lên người bộ đồ 'Hương Nại Nhi Tiểu Hương Phong', nàng mang lại cảm giác như đã trưởng thành thêm mấy tuổi.
Lại thêm khoảng thời gian này được Tiêu Sở Sinh "giàu" nuôi, bây giờ Lâm Thi toát lên vẻ quý phái đầy mình.
Khiến không ít người thiếu tự tin chỉ cần nhìn một cái, đều cảm thấy tự ti mặc cảm.
Nhưng mà sinh viên năm nhất tuy không biết Lâm Thi, nhưng sinh viên các khóa trên thì nhận ra chứ.
Bọn họ lúc này lại hoàn toàn ngơ ngác, chỉ mới qua một kỳ nghỉ hè thôi mà, sao nữ thần Lâm Thi này lại như biến thành người khác vậy?
Trước mắt bao người, Lâm Thi đi đến trước mặt Tiêu Sở Sinh, nàng cười nói:
"Chờ lâu lắm rồi à?"
"Vẫn ổn."
Nhìn nụ cười của cô nàng này, Tiêu Sở Sinh liền biết cái tính xấu bụng của nàng lại trỗi dậy rồi!
Hắn liếc mắt:
"Đi, đi nhanh lên, ta mà không đi nữa, ngày mai ta sẽ nổi danh khắp trường mất..."
Lâm Thi xấu bụng che miệng cười trộm, nàng thật ra chính là đến để tuyên thệ chủ quyền, chỉ là... làm vậy là vì 'tiểu phôi đản' của nàng.
Lâm Thi là muốn nói cho người khác biết, nàng hiện tại đang có quan hệ thân mật với một nam sinh.
"Đầu tiên đi đâu đây?"
Lâm Thi hỏi Tiêu Sở Sinh.
"Trước tiên... đưa cô nàng này đến ký túc xá nữ đã, mấy ngày này phải nhờ ngươi chiếu cố nàng rồi."
Tiêu Sở Sinh bất đắc dĩ nói.
Rất hiển nhiên, trông cậy vào cô nàng ngốc mắc chứng sợ xã hội này có thể một mình sống chung với bạn cùng phòng, xem ra có chút khó khăn.
Lâm Thi nhún vai, tỏ vẻ không vấn đề gì, nhưng nàng nói:
"Thật ra cũng chỉ cần ở ký túc xá mấy ngày đầu thôi, buổi tối có thể sẽ có kiểm tra phòng, qua mấy ngày này là ổn."
Tiêu Sở Sinh tức tối nói:
"Qua mấy ngày này, ta tìm thẳng phụ đạo viên là được."
Kết quả Lâm Thi lắc đầu:
"Ta không phải ý đó, ý ta là... hình như Tài Đại bắt buộc sinh viên năm nhất phải ở nội trú, năm hai mới được dọn ra ngoài, cho nên ta nghĩ, qua mấy ngày tạo quan hệ tốt với bạn cùng phòng, để có thể yểm hộ mỗi tối."
Tiêu Sở Sinh khẽ giật mình:
"Còn có quy định này sao?"
Hắn thầm nghĩ, đây chẳng phải là muốn lấy mạng già của cô nàng ngốc này sao?
Quả nhiên, cô nàng ngốc nào đó lộ vẻ mặt tủi thân nho nhỏ, phảng phất như giây tiếp theo liền muốn khóc lên.
"Ngươi chắc chắn chứ?"
Tiêu Sở Sinh lại hỏi Lâm Thi.
"Thật ra... Ta cũng chỉ nghe nói thôi, không biết cụ thể có ngoại lệ không, dù sao ngươi biết đấy... làm gì có mấy sinh viên năm nhất nào có tiền dư dả để ra ngoài thuê nhà chứ, nói gì đến ta."
"Cái này... Cũng đúng."
"Được thôi."
Vì là ngày đầu tiên tân sinh viên nhập học, nên Tiêu Sở Sinh có thể đi vào khu ký túc xá nữ.
Hôm nay ở trong ký túc xá nữ thực ra cũng có rất nhiều nam sinh, nhưng đại bộ phận đều lớn tuổi hơn một chút, chắc là đưa em gái mình tới.
Giống như Tiêu Sở Sinh kiểu này đưa lão bà của mình tới, chỉ sợ thật không có mấy người... À không đúng, cũng có nhưng coi như là tình huống rất hiếm.
Dù sao hiện thực không phải tiểu thuyết, chuyện tình nhân thành đôi cùng nhau thi vào cùng một trường đại học thế này... không thể nói là không có, nhưng thật sự không nhiều.
Từ đồng phục đến áo cưới, được xem là câu chuyện đẹp cực kỳ hiếm có trong đời người chính là vì nó hiếm có, cho nên mới đủ trân quý.
Tiêu Sở Sinh tự nhiên cũng bị các nữ sinh kia tò mò nhìn mấy lần, cũng không phải nói hắn đẹp trai cỡ nào, hay hấp dẫn người ra sao.
Mà là vì bên cạnh hắn có hai vị "đại" mỹ nữ đi cùng.
Ừm, một vị thực sự rất "đại", vị còn lại thì có chỗ rất "đại"!
Thực ra, điều quan trọng hơn vẫn là nhan sắc của cô nàng ngốc và Lâm Thi đều ở mức quá cao, kéo tầm chú ý lên. Nếu chỉ xinh đẹp bình thường thì cũng không đến mức này.
"Ngươi có phát hiện không, hôm nay ngươi vừa đứng ở đây, độ chú ý của cô nàng này liền trực tiếp giảm xuống."
Tiêu Sở Sinh cười như không cười nói với Lâm Thi.
Lâm Thi liếc mắt:
"Sam Sam đây là không cố tình ăn diện thôi, với lại Sam Sam hôm nay rất đẹp mà đúng không? Nàng chỉ là quá... " Lâm Thi muốn nói lại thôi, chậc lưỡi nửa ngày mới thốt ra mấy chữ:
"Ừm... Nàng hôm nay chỉ là quá cao lạnh thôi, phàm là nàng cười một cái hoặc nói mấy câu, tình hình sẽ khác ngay."
Kết quả, cô nàng ngốc nào đó nặn ra một nụ cười cực kỳ dọa người... Giống như Ma Nữ 'yandere'.
Mấy nữ sinh đang nhìn qua liền bị dọa cho giật nảy mình, chắc là ám ảnh tâm lý luôn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận