Trùng Sinh Ngày Đầu Tiên, Ta Đem Giáo Hoa Mang Đến Khách Sạn

Chương 185: Bỏ lỡ lão công phú ông ngàn vạn, hối hận quá đi

Lời này khiến Lâm Thi im lặng đến trợn trắng mắt, đậu đen rau muống nói:
"Tiểu phôi đản nhà ngươi lại đủ tham lam đấy."
"Vậy thì sao chứ, đảm bảo chẳng ai nghĩ đến, thật ra cả hai nhãn hiệu trà sữa đều là của ta!"
Con súc sinh nào đó rất đắc ý chống nạnh, dù sao loại chuyện này phải là đại tư bản mới làm.
Chỉ có điều đại tư bản là đồng thời rót tiền vào mấy nhà, nuôi cổ giống như thả chúng nó ra thị trường chém giết, cuối cùng mấy cái sống sót sẽ chia cắt thị phần thị trường.
Cũng chính là cái gọi là... bên thắng ăn sạch!
Nhưng thị trường trong nước quá lớn, trà sữa thứ này không có nhiều hàm lượng kỹ thuật, cho nên tình huống thực tế chính là...
Cuốn, cuốn đến tối tăm mặt mũi.
Chi phí mở tiệm vẫn còn đó, giá thuê cửa hàng là một ngưỡng cửa khó vượt qua, còn có phí tổn gia nhập liên minh.
Cho nên thực tế đến cuối cùng, không ít cửa hàng thật ra lợi nhuận rất thảm, thậm chí có tình huống lợi nhuận âm.
Dù sao tư bản giai đoạn đầu đốt tiền mở rộng thị trường, sau khi thị trường được mở ra, thì dựa vào phí gia nhập liên minh và bán tháo cổ phiếu để kiếm tiền hồi máu.
Nhưng những người bỏ tiền ra nhượng quyền, cũng là bỏ tiền thật bạc thật ra mà không thu hồi vốn được.
Nói tóm lại, bị cắt rau hẹ!
Cho nên nói cái ngành trà sữa này cuối cùng có thể kiếm được tiền, thật ra vẫn là theo kiểu kinh doanh trực tiếp, lời nhiều lời ít đều là của mình.
Đương nhiên, vẫn không thoát khỏi tư bản.
Với lại người tiêu dùng trong nước xét cho cùng thì người bình thường vẫn chiếm đa số, đồ uống trà cao cấp nói trắng ra là uống để lấy cảm giác mới mẻ.
Cơn gió mới mẻ này qua đi, tiền này liền khó kiếm.
Cho nên nhãn hiệu Thượng Hải a di này trong tay Tiêu Sở Sinh, sớm muộn gì cũng bị hiến tế.
Nói theo kiểu người thường thì là... lấy tiền bỏ chạy! Con súc sinh nào đó cũng muốn làm một nhà tư bản lòng dạ hiểm độc chuyên cắt rau hẹ.
Có điều cũng không nhanh như vậy...
Ngành này tối thiểu còn có mấy chục năm lợi nhuận, đợi đến khi kiếm được kha khá rồi, liền cắt thịt rời sân.
Định vị của Sam Sam trà mới càng thích hợp với lộ trình vận hành ở thị trường trong nước, Tiêu Sở Sinh dự định giữ nó lại trong tay làm tài nguyên hậu thuẫn lâu dài.
"Vậy... Vì sao không định vị cửa hàng Sam Sam thấp hơn một chút?"
Lâm Thi tò mò:
"Hiện tại ta thấy mười hai đồng một ly, vẫn là hơi đắt."
"Bởi vì không thể thấp hơn được nữa."
Tiêu Sở Sinh nghiêm túc nói:
"Dù ngươi ép giá vốn thế nào, nhưng nguyên vật liệu chỉ cần dùng loại tốt, thì nó là một con số cố định, trừ phi ngươi chọn dùng nguyên liệu kém hơn."
Hắn thở dài:
"Thị trường trong nước hiện tại dù coi trọng giá rẻ, nhưng hiện trạng này sẽ không kéo dài quá lâu, một khi ngươi bị dán nhãn hiệu giá rẻ chất lượng thấp, sẽ rất khó gỡ bỏ...
Huống chi, chúng ta dù kiếm tiền không tệ, nhưng ít nhiều cũng phải có chút lương tâm."
"Lương tâm?"
Lâm Thi dùng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ dò xét Tiêu Sở Sinh từ trên xuống dưới.
Tiêu Sở Sinh bị nhìn đến trong lòng thấy hơi chột dạ:
"Ngươi nhìn cái gì vậy?"
"Ngươi từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, có chỗ nào dính dáng được đến hai chữ lương tâm không?"
Lâm Thi vô cùng ghét bỏ.
"Ngươi cẩn thận ta kiện ngươi tội phỉ báng đấy!"
Gấp rồi, hắn gấp rồi...
"Phụt !"
Lâm Thi che miệng cười trộm, nụ cười rất là xinh đẹp.
Tiêu Sở Sinh khẽ nhếch miệng:
"Tóm lại, lợi nhuận của chúng ta đã cao như vậy rồi, hoàn toàn không cần thiết phải quá ép chi phí. Nguyên liệu sạch sẽ, hương vị thơm ngon, giá cả phù hợp, đây mới là tương lai của thị trường ăn uống."
"Ừm... " Lâm Thi ra vẻ suy tư.
Nàng vừa nghĩ, vừa uống món dương nhánh cam lộ thành phẩm này.
"Ta tương đối thích vị chua đậm hơn một chút này, cảm giác khá thanh mát."
Lâm Thi chọn một ly.
"Ừm... Khẩu vị chúng ta khá giống nhau."
Ngay lúc này, tiểu nương bì nào đó đã về nhà một chuyến sớm lại hấp tấp chạy tới.
Tiểu nha đầu này sau khi nghỉ hè thì không thèm về nhà, hỏi ra mới biết là vì ở chỗ ông anh họ này ăn ngon uống sướng, có khi hắn đưa chị dâu về nhà thì nàng còn có biệt thự lớn để ở.
Với lại nàng làm công mỗi ngày còn nhận được một "khoản tiền lớn"!
Đơn giản là quá thoải mái, ở nhà thật sự không thể so với bên này.
Huống chi bây giờ còn không cần đi học, nàng lại càng không có ý định về nhà.
"Anh, hai người lại lén ăn vụng đồ ngon sau lưng em !"
Tiểu nương bì mắt sắc vừa đến liền thấy Lâm Thi còn chưa uống xong ly dương nhánh cam lộ, xông lên đòi Tiêu Sở Sinh:
"Của em đâu? Của em đâu?!"
Tiêu Sở Sinh liếc mắt:
"Hết rồi, chỉ có nhiêu đây thôi."
"A !"
Nàng thật sự gấp:
"Ai nha, anh ơi, anh trai tốt, làm cho em một ly đi mà !"
Tiêu Sở Sinh bị nàng làm cho nổi hết cả da gà, nha đầu này về nhà một chuyến rồi quay lại, sao lại như phát điên thế này?
Sợ nàng tiếp tục kêu nữa, Tiêu Sở Sinh vội đi làm một ly lớn ra, chính là loại ly lớn thường dùng trong kinh doanh.
Vừa hút sùm sụp ly dương nhánh cam lộ, tiểu nương bì mặt mày cong cong, khuôn mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, miệng nói:
"Trời đất ơi, cái này ngon thật sự, món này mà không bán cháy hàng thì đúng là thiên lý nan dung!"
Điểm này không cần tiểu nương bì nói cũng biết, dù sao đây là công thức chuẩn rồi, không hot mới là không khoa học.
"Hôm nay sao em về sớm thế?"
Tiêu Sở Sinh tò mò hỏi.
"Chẳng phải là em sốt ruột muốn kiếm tiền sao? Vả lại em về chỉ là để báo cáo chuyện đăng ký nguyện vọng thôi."
Tiểu nương bì cười tủm tỉm nói:
"Thật ra em về nhà cũng không có việc gì làm, dù sao cũng đâu cần làm bài tập hè nữa."
Tiêu Sở Sinh suy nghĩ, hình như cũng đúng.
"Với lại, em có mấy đứa bạn thân tranh thủ trước khi khai giảng nhập học, đều đi làm thêm. Nhiều đứa còn chẳng về nhà vì lãng phí thời gian, mà lương chỉ được có mấy trăm đồng thôi... " Tiểu nương bì đậu đen rau muống.
Nàng thầm thở dài:
"Đúng là không so sánh không biết, anh, anh kiếm tiền giỏi quá ... " Tiêu Sở Sinh cuối cùng vẫn chưa thể hoàn toàn hòa nhập vào thời đại này, cho nên đối với mức tiêu dùng, thu nhập hiện tại không có nhận thức quá rõ ràng.
Hóa ra lúc này học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba ra ngoài làm thêm chỉ được có ít tiền như vậy thôi sao?
Nhưng hắn cũng coi như hiểu vì sao tiểu nương bì sau khi trở về lại như biến thành người khác, hóa ra... là vì biết mình bây giờ là thần tài, là kim chủ ba ba của nàng! Đây là vì năm đấu gạo mà khom lưng ư?!
"Không so sánh thì không có đau thương đúng không? Thu nhập hiện giờ của em gấp mười lần những bạn học trạc tuổi em trong tình huống bình thường đấy."
Tiêu Sở Sinh búng nhẹ trán nàng, tiêm cho nàng một mũi thuốc dự phòng, ngừa nàng bay bổng.
"Nhưng em phải nhớ, không phải lúc nào em cũng có vận may như vậy, tiền cũng không dễ kiếm như thế. Tuyệt đối đừng vì bây giờ kiếm được tiền mà không coi tiền ra gì, tiền rất khó kiếm."
Tiểu nương bì vừa hút sùm sụp dương nhánh cam lộ, vừa gật đầu thật mạnh:
"Em biết ... Em chắc chắn sẽ không đắc ý quên mình đâu."
Nghe nàng nói vậy, Tiêu Sở Sinh thấy an tâm.
Chủ yếu là hắn vẫn lo tiểu nương bì bị khối tài sản bất ngờ làm cho mờ mắt, gây ra hành vi không lý trí nào đó, ví dụ như kiểu tiêu dùng trả thù.
Nhưng xem ra, nha đầu này vẫn rất hiểu chuyện, như vậy hắn cũng yên lòng.
"Ai dà !"
Bỗng nhiên, tiểu nương bì thở dài, vẻ mặt phiền muộn khôn nguôi.
"Em lại làm sao nữa đây?"
Tiêu Sở Sinh rất ngạc nhiên.
"Chỉ là... Vừa rồi về nhà thấy lương của đám bạn thân em, em càng nghĩ càng thấy, mình đã bỏ lỡ một lão công phú ông ngàn vạn, hối hận quá đi..."
"Phụt !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận