Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 977: Như vậy một cái theo bé nhỏ chém giết đi lên người, há lại khoan dung đại lượng hạng người

Chương 977: Một người đi lên từ chém giết trong sự yếu thế như vậy, há lại là hạng người khoan dung độ lượng
Cự Linh phong.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống.
Cảm nhận được luồng khí tức Luyện Hư mênh mông này, các tu sĩ Xuất Khiếu xung quanh đều đưa tới ánh mắt cung kính, hơi cúi người, tránh ra một con đường.
Sở Huyền nhanh chân đi về phía Nhiệm Vụ các.
Nhiệm Vụ các vẫn như cũ.
Đại sảnh tầng một dựng thẳng một tấm bia đá to lớn, bia đá cực cao, thẳng tới tầng ba.
Có điều, Sở Huyền cũng không dừng lại quan sát bia đá, mà đi thẳng lên tầng hai.
So với tầng một, số người ở tầng hai ít đi rất nhiều.
Đại đa số đều là tu sĩ Luyện Hư, hiếm có mấy người Xuất Khiếu.
Nhìn thấy khuôn mặt xa lạ, những tu sĩ Luyện Hư kia đều có chút kinh ngạc.
“Chẳng lẽ là Sở Huyền, Sở đạo hữu?” Một bóng người bước nhanh tới, mỉm cười mở miệng.
Người này mặt như quan ngọc, dáng vẻ tuấn tú, vừa nhìn liền biết là tu sĩ Vạn Tinh tiên cung.
Về phần làm sao nhận ra được.
Tu sĩ Tiên Minh trấn thủ Hư Linh sơn, cũng chỉ có hai nguồn gốc là Vạn Tinh tiên cung và Hồn t·h·i·ê·n chiến tông.
Đệ tử Hồn t·h·i·ê·n chiến tông, luôn luôn đều là đại cơ bá, liếc mắt là nhận ra.
Sở Huyền gật gật đầu, “Các hạ là?”
Người này mỉm cười, “Giang Tiến t·ửu, sư tôn đạo hiệu Lưu Vân.”
Sở Huyền lập tức lộ ra nụ cười.
Đã là đệ tử dưới trướng Lưu Vân thiên quân, liền biết là người một nhà.
Giang Tiến t·ửu cười sang sảng, “Tới tới tới, ta giới thiệu cho ngươi một chút, mấy vị này cũng đều là Luyện Hư của Vạn Tinh tiên cung chúng ta.”
Hắn phất tay gọi, mấy tu sĩ Luyện Hư bên cạnh cũng đều mang nụ cười đi tới.
Bên cạnh đó còn có mấy tu sĩ Xuất Khiếu.
Giang Tiến t·ửu giới thiệu từng người một, “Vị này, Tiêu Kỳ, đệ tử dưới trướng hàng ma sư thúc.”
“Vị này, Phùng Quan Dũng, cũng là đệ tử dưới trướng hàng ma sư thúc.”
“Vị này, Bạch Thiên Cương, thuộc hàng thúc bá của Bạch Ngọc Thư, đệ tử dưới trướng Tá Phong sư thúc.”
“Vị này ngươi có lẽ đã gặp, Bạch Ngọc Thư, cũng là đệ tử dưới trướng Tá Phong sư thúc.”
Lúc nói đến Bạch Thiên Cương và Bạch Ngọc Thư, Giang Tiến Tửu cố ý dừng lại một chút.
Hiển nhiên là muốn gây thêm ấn tượng cho Sở Huyền.
Suy cho cùng, từ trước đến nay, Tá Phong thiên quân đều không tán thành việc Sở Huyền mang Huyền Vũ Ấn.
Trước đó tại Thiên Quân lâu xem xét danh ngạch Đại Nhật điện, còn có tin tức nói, Tá Phong thiên quân công bố năm danh ngạch đều giao cho Sở Huyền quyết định, cố tình gây rối việc xem xét.
Tá Phong thiên quân rõ ràng vẫn còn oán giận về việc Sở Huyền mang Huyền Vũ Ấn.
Bạch Thiên Cương, Bạch Ngọc Thư xem như đệ tử dưới trướng Tá Phong thiên quân, tự nhiên cũng có khả năng mang địch ý với Sở Huyền.
Sở Huyền hiểu rõ gật đầu, chắp tay, “Gặp qua các vị đạo hữu.”
Trên mặt hai người Bạch Thiên Cương, Bạch Ngọc Thư không nhìn ra chút tâm tình nào.
Bạch Ngọc Thư còn lộ ra nụ cười, “Nguyên lai là Sở đạo hữu, hạnh ngộ hạnh ngộ.”
“Mấy người các ngươi, còn không bái kiến rõ ràng Đạo Quân?”
Ba tu sĩ Xuất Khiếu bên cạnh Bạch Ngọc Thư, sắc mặt biến đổi mấy lần, nhưng vẫn hướng Sở Huyền khom người chắp tay.
Ba người trầm giọng nói, “Vân Thiên Kiêu, Thân Lăng, Tử Thạch, bái kiến rõ ràng Đạo Quân.”
Sở Huyền mỉm cười, “Hai vị các ngươi, năm đó ta đã gặp qua.”
Tử Thạch mặt lộ vẻ xấu hổ, vụng trộm nhìn Bạch Ngọc Thư một chút.
Thấy Bạch Ngọc Thư không có biểu hiện gì, chỉ đành nói, “Lúc trước có chút hiềm khích với rõ ràng Đạo Quân ngài, mong rằng rõ ràng Đạo Quân đại nhân đại lượng, tha thứ cho chúng ta.”
Sở Huyền mỉm cười, “Chỉ là hiềm khích nhỏ nhặt mà thôi, chỉ cần các ngươi không mang lòng ác ý, ta há lại làm khó dễ chuyện này.”
Tử Thạch nghe vậy toàn thân khẽ run rẩy.
Mới chỉ hơn một trăm năm trôi qua, ngài đã từ Xuất Khiếu nhảy vọt trở thành đại tu sĩ Luyện Hư.
Chúng ta sao dám mang lòng ác ý với ngài.
Giang Tiến Tửu cười ha ha một tiếng, “Chuyện không vui ngày trước hãy để nó qua đi.”
“Sở đạo hữu hẳn là lần đầu tiên tới tầng hai Nhiệm Vụ các nhỉ, nếu ta đoán không sai, Sở đạo hữu là tới báo danh?”
“Đúng vậy.” Sở Huyền gật đầu.
“Tới tới tới, vừa hay ta đang rảnh rỗi không có việc gì.” Giang Tiến Tửu mỉm cười, kéo lấy Sở Huyền đi sang một bên.
Bạch Thiên Cương nhìn bóng lưng Sở Huyền, sắc mặt trầm lặng.
Bạch Ngọc Thư truyền âm nói, “Tam bá, ngài thấy thế nào?”
“Ta thấy thế nào? Ta dùng mắt nhìn.” Bạch Thiên Cương nhàn nhạt nói.
Bạch Ngọc Thư lúng túng cười một tiếng, “Ta không có ý đó, ý ta là ngài nhìn nhận người Sở Huyền này thế nào?”
Bạch Thiên Cương bình tĩnh nói, “Hắn chỉ là một Xuất Khiếu, lại có thể nhận được sự tán thành của Cổ Đế thần khí như Huyền Vũ Ấn, ngươi còn muốn ta nhìn nhận thế nào nữa?”
“Thế nhưng sư tôn...” Bạch Ngọc Thư thấp giọng nói.
Bạch Thiên Cương nhàn nhạt nói, “Nói khó nghe một chút, cho dù cướp được Huyền Vũ Ấn từ trong tay hắn thì có thể thế nào, ngươi khống chế được hay là ta khống chế được?”
Bạch Ngọc Thư á khẩu không trả lời được.
Bạch Thiên Cương nhìn lướt qua ba người Vân Thiên Kiêu, “Các ngươi có khúc mắc với Sở Huyền?”
Tử Thạch, Thân Lăng vội vàng lắc đầu.
Vân Thiên Kiêu ánh mắt phức tạp, cũng lắc đầu theo.
Bạch Thiên Cương bình tĩnh nói, “Sở Huyền là người lọt vào mắt của Không Nhất Trần sư tổ.”
“Ta khuyên các ngươi, nên chuẩn bị một phần lễ mọn, đích thân tới cửa hóa giải oán hận khúc mắc ngày trước.”
“Đừng tưởng rằng hắn nói không sao thì thật sự là không sao.”
“Một người đi lên từ chém giết trong sự yếu thế như vậy, há lại là hạng người khoan dung độ lượng.”
Nói xong, Bạch Thiên Cương phất tay áo, xoay người rời đi.
“Sư tôn...” Ba người Vân Thiên Kiêu đều nhìn về phía Bạch Ngọc Thư.
Bạch Ngọc Thư thở dài một tiếng, “Cứ làm theo lời tam bá nói đi.”
“Sở Huyền tiền đồ vô lượng, chúng ta không cần thiết phải trở mặt với hắn.”
“Vâng...” Ba người nhìn nhau, ánh mắt đều có chút ảm đạm.
Nhất là Vân Thiên Kiêu.
Hắn mãi không quên được lời nói hùng hồn đã nói tại động phủ ngày đó.
Kết quả mới qua bao nhiêu năm.
Hắn ngay cả một cọng lông Luyện Hư cũng không chạm tới.
Người ta Sở Huyền đã thăng cấp Luyện Hư Đạo Quân rồi.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ, e rằng còn lớn hơn so với hắn tưởng tượng.
Một bên khác.
Giang Tiến Tửu đã dẫn Sở Huyền hoàn thành việc báo danh.
Thật ra cũng chỉ là ghi lại thông tin một lần nữa tại nơi này mà thôi.
Giang Tiến Tửu mỉm cười, “Sở đạo hữu tiếp theo dự định thế nào?”
“Là tiếp tục bế quan tu luyện, nâng cao thực lực phân thân, hay là chọn một nơi để trấn thủ?”
Sở Huyền hỏi, “Giang đạo hữu có đề nghị gì không?”
Giang Tiến Tửu xếp hạng thứ hai trên thiên bảng Hư Linh sơn, một thân khí tức mạnh mẽ tràn đầy, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn đã bước vào Phản Hư cảnh.
Cũng chính là Luyện Hư viên mãn.
Người này cũng đã trấn thủ ở Hư Linh sơn rất nhiều năm tháng.
Kinh nghiệm tự nhiên phong phú hơn hắn rất nhiều.
Giang Tiến Tửu cười sang sảng, “Vậy thì ngươi hỏi đúng người rồi.”
“Ban đầu ta cũng đã đi không ít đường vòng, chịu không ít thiệt thòi.”
Giang Tiến Tửu lập tức nói ra từng đề nghị của mình.
Sở Huyền hiểu rõ gật đầu, ghi nhớ tất cả những điều này vào lòng.
Trước khi đi, còn chắp tay với Giang Tiến Tửu.
Sau đó liền lập tức bay về phía Tàng Bảo các.
Sau khi tiêu tốn rất nhiều chiến công để mua sắm thỏa thích, mới trở về Lăng Vân cốc.
Bây giờ, việc cấp bách nhất thật ra là nâng cao thực lực của Tự Tại Ma Thân lên, cũng tăng lên tới cảnh giới Luyện Hư.
Bằng không rất nhiều chuyện đều cực kỳ khó làm.
Bên cạnh đó, mới là việc chọn một cổ địa để trấn thủ.
Về phần làm thế nào chọn được những cổ địa việc ít tiền nhiều, Giang Tiến Tửu cũng đã đưa ra không ít đề nghị.
Nghe xong Sở Huyền lúc ấy liền giơ ngón tay cái lên.
Không bao lâu, Tự Tại Ma Thân cũng phong trần mệt mỏi trở về Lăng Vân cốc.
Sở Huyền nhìn Tự Tại Ma Thân, lấy ra một vật, trầm giọng nói, “Đây là thượng phẩm đại đạo linh vật thuộc tính phong Cương Phong Linh Trù, vượt xa Cương Phong Linh Tơ, Cương Phong Linh Sợi, vừa vặn thích hợp để ngươi đột phá Luyện Hư.”
“Tốt, ta liền bế quan.” Tự Tại Ma Thân gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận