Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 642: Sinh là tông môn người, chết là tông môn quỷ

Chương 642: Sinh là người của tông môn, chết là quỷ của tông môn
Sở Huyền cũng có chút ít tiếc hận.
Xem ra bưu kiện tạm thời không có cách nào giao đến cửa được rồi.
Nhân dịp bưu kiện còn chưa tới cửa, tu luyện thêm chút nữa, cố gắng mạnh hơn mấy phần.
Đến lúc đó cũng có thể ổn thỏa hơn mà lấy bưu kiện đi.
Nếu không đến lúc đó nhân viên giao hàng quá nhiệt tình, khó mà giải quyết, vậy thì khó làm rồi.
Mọi người lại lần nữa tản ra, trở về lâu thuyền của mỗi người, tiếp tục xuất phát hướng về Hám Thiên Thần Tông.
Lại qua một thời gian nữa, Sở Huyền, Thương Tinh Thần mang theo một nhóm tu sĩ, trở lại Thương Huyền.
Vừa mới trở về, Thương Tinh Thần liền chắp tay nói: "Tông chủ, ta có thương tích trong người, xin về chữa thương trước."
Nói xong, lập tức hướng động phủ của mình tiến đến.
Sở Huyền khẽ cười một tiếng.
Gia hỏa này khẳng định là lại có thu hoạch, nên mới tránh về động phủ trước.
So ra thì, thu hoạch lần xuất chinh này của hắn hình như cũng không tính là nhiều.
Chỉ có một bình Âm Dương Thất Khiếu Tương, ba viên Thái Thanh Chu Lộ Đan.
Thứ trước bị hắn thu vào túi càn khôn, cất giữ thật cẩn thận, lưu lại chờ sau này dùng để trùng kích Xuất Khiếu.
Thái Thanh Chu Lộ Đan thì đã sớm bị hắn luyện hóa, trở thành bước đệm lên Hóa Thần tầng bảy.
Sở Huyền nhìn quanh một vòng, phát hiện đám Viên Tử Sơ, Lý Thanh Sơn chờ tu sĩ bây giờ cũng đang vui mừng hớn hở, hiển nhiên cũng thu hoạch không tệ.
Thế này không được.
Đệ tử chiếm lợi, tông môn chịu thiệt, về lâu dài xem ra cũng không phải chuyện tốt.
Hắn chậc lưỡi, gọi Viên Tử Sơ đến rồi nói: "Thu hoạch lần xuất chinh này, một phần mười cần nộp lên tông môn."
"Vâng, đây là đề nghị của Thương trưởng lão."
Viên Tử Sơ ho khan vài tiếng, tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu: "Thuộc hạ minh bạch!"
Ngay lập tức, khắp tông môn trên dưới đều truyền đến những tiếng ai oán, hắn lúc này mới hài lòng gật đầu.
Thế mới đúng chứ.
Tu luyện nào có con đường nào bằng phẳng.
Đã là đệ tử Vô Cực Thiên Tông, thì nên suy nghĩ cho tông môn, lo cái lo của tông môn.
Sinh là tông môn người, chết là tông môn quỷ.
Phụng dâng cho tông môn một chút bảo bối, đó cũng là lẽ phải! Lẽ phải!
"Bây giờ tạm thời không có việc gì, thế giới động quật cũng đã hoàn toàn bình định, đi xem Cự Nhân tinh một chút vậy."
Sở Huyền bước ra một bước, biến mất không còn tăm hơi.
. . .
Tiểu Hà thôn.
Giờ này khắc này, sao trời treo đầy.
Trên tường đá, Hắc Thạch ngồi một mình lẻ loi, trong tay là một bình rượu đục.
Hắn nhìn màn đêm đen kịt phương xa, lòng tràn đầy phiền muộn.
Xung quanh trên trạm gác tường đá, những hộ vệ khác thì đi đi lại lại tuần tra, bảo vệ sự an bình của Tiểu Hà thôn.
Một bóng người rón rén đi lên tường đá, đến bên cạnh Hắc Thạch.
Hắc Thạch có chút kinh ngạc: "Thôn trưởng, sao ngài lại tới đây?"
Mộc Đầu thở dài nói: "Mấy bà nương trong nhà ngày nào cũng muốn kéo ta lăn lộn, ta làm sao chịu nổi, đành mượn cớ chạy ra ngoài."
Khóe miệng Hắc Thạch giật một cái.
Vị thôn trưởng này trong nhà có đến bảy bà nương, hơn nữa người nào người nấy đều ngực lớn eo thô mông lớn, có thể nói là cực phẩm.
Loại tề nhân chi phúc này, không ngờ lại cũng có lúc hưởng thụ không nổi.
Mộc Đầu tự nhiên như quen cầm lấy bầu rượu của Hắc Thạch, mở nắp bình liền tu thẳng vào miệng.
Liên tục ừng ực mấy hớp xong, hắn mới phát ra một tiếng đầy sảng khoái.
Hắn tò mò hỏi: "Còn ngươi, sao lại ngồi ở đây?"
Hắc Thạch than nhẹ: "Trước kia ta là phó đội trưởng đội hộ vệ Đại Hà trấn. Ta từng có cuộc sống hạnh phúc ở Đại Hà trấn, có thê tử nhi nữ."
"Sau khi tang ôn bùng phát, ta đã tận mắt nhìn thấy người thê tử thân yêu của ta ăn thịt nữ nhi."
"Ta đã chính tay giết chết nàng..."
"Khoảng thời gian này ở Tiểu Hà thôn, ta vẫn thường xuyên nhớ tới nàng."
Mộc Đầu vỗ vỗ vai hắn: "Không ngờ ngươi còn rất chung tình."
"Ta hiểu tâm trạng này, bất cứ ai cũng hy vọng người thân của mình có thể chết đi sống lại, trở về bên cạnh mình."
"Lão thôn trưởng đối với ta không tệ, ta cũng xem ông ấy như người thân. Sau khi ông ấy qua đời, cũng có mấy đêm ta nhớ tới ông ấy, haiz..."
Hắc Thạch lắc đầu: "Không phải, ta là nhớ tới chuyện nàng còn có mấy tình nhân bên ngoài, đáng tiếc không có cơ hội diệt trừ hết bọn họ."
Mộc Đầu: ". . ."
Hắc Thạch tiếp tục nói: "Con trai ta còn sống, nhưng không biết đang ở phương nào."
Mộc Đầu tò mò hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
Hắc Thạch như có điều suy nghĩ: "Nó đã Khí Huyết nhị biến. Lúc Đại Hà trấn bùng phát tang ôn, nó phụng mệnh đi áp vận vật tư đến Tam Hà thành, nên đã tránh được đợt tang ôn đầu tiên."
Mộc Đầu gật gật đầu.
Chỉ cần tránh được đợt tang ôn đầu tiên, lại trốn tránh lũ tang nhân thì đúng là không có khả năng xảy ra chuyện gì lắm.
Hai người tiếp tục trò chuyện câu được câu không.
Khóe mắt Hắc Thạch bỗng nhiên liếc thấy trong bóng tối có vật gì đó đang ngọ nguậy.
Hắn không khỏi kinh hãi: "A, ngươi nhìn xem kia là cái gì?"
Mộc Đầu cũng đứng dậy, nhìn ra bên ngoài.
Đúng là có một thứ đồ vật quỷ dị gì đó đang tiến lại gần Tiểu Hà thôn.
Sắc mặt hắn trầm xuống, lập tức ra lệnh: "Triệu tập đội hộ vệ lên tường!"
"Được!" Hắc Thạch nặng nề gật đầu.
Một lát sau, năm mươi đội viên đội hộ vệ đều đã leo lên tường thành.
Dù cho vừa rồi còn đang ở trong chăn ấm nệm êm, hay đang trên bụng nam nhân nữ nhân, thì bây giờ tất cả đều không một lời oán giận mà đi tới trên tường thành.
Bọn họ là đội viên đội hộ vệ, ngày thường không cần lao động, lại còn được hưởng sự ưu tiên tài nguyên của toàn thôn.
Vậy nên bọn họ nhất định phải cống hiến cho thôn.
Một khi có nguy hiểm ập đến, bọn họ nhất định phải là nhóm đầu tiên đứng ra.
Mộc Đầu trầm giọng nói: "Bạo Huyết Nỏ, lên dây!"
Răng rắc, răng rắc.
Từng tiếng lên dây nỏ truyền đến.
Tất cả mọi người đều nâng Bạo Huyết Nỏ lên, nhìn chằm chằm vào bóng đen đang tiến đến gần thôn.
Gần, càng gần hơn...
Mộc Đầu kéo căng cây cung sắt, bỗng nhiên bắn ra một mũi tên lửa.
Ánh lửa chiếu sáng bầu trời đêm.
Diện mạo của vật khổng lồ to lớn kia lúc này mới hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người.
Đó là một khối bãi cỏ.
Trên bãi cỏ có cây to, có bụi rậm, cũng có gai góc và cỏ dại.
Nhưng nhiều nhất vẫn là dây leo.
Dây leo là lớp áo ngoài của nó, cũng là tay và chân của nó.
Chỉ có điều, hình thể của nó cực kỳ to lớn, gần như có thể so sánh với mặt tường thành của Tiểu Hà thôn.
Mũi tên lửa vẽ một đường cong hoàn mỹ, sắp sửa rơi vào trong bãi cỏ kia.
Nhưng một sợi dây leo vươn ra, chuẩn xác tóm lấy mũi tên lửa, bao bọc nó vào trong.
Trong nháy mắt, ngọn lửa liền bị dập tắt.
Cảnh tượng bất thình lình này khiến tất cả mọi người theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Thiên Long tại thượng, Địa Mẫu tại hạ, ai từng thấy qua cảnh tượng quái đản thế này bao giờ.
Mộc Đầu, Hắc Thạch liếc nhìn nhau, đều nhíu mày.
Đối mặt với sinh vật không biết tên này, bọn họ đều cảm thấy sợ hãi.
Ngay lúc Mộc Đầu chuẩn bị hạ lệnh bắn tên.
Bãi cỏ lại cứ như vậy đứng yên bên ngoài Tiểu Hà thôn, không tiếp tục đi tới nữa.
Không chỉ vậy, ngược lại còn có dây leo nâng một vật gì đó đi tới cổng thôn, đặt vật đó xuống rồi liền quay trở về bãi cỏ.
Mộc Đầu, Hắc Thạch đều kinh ngạc.
Hắc Thạch suy nghĩ một chút rồi nói: "Để ta ra lấy nó về xem sao."
Mộc Đầu gật đầu: "Cẩn thận đấy, một khi bãi cỏ kia có động tĩnh gì, lập tức chạy vào trong thôn."
Hắc Thạch lắc đầu: "Đừng mở cổng. Lấy sợi dây thừng buộc vào lưng ta, ta trực tiếp leo từ trên tường xuống."
Mộc Đầu không khỏi gật đầu: "Cách hay."
Chỉ một lát sau, Hắc Thạch đã thuận lợi lấy được vật kia.
Bãi cỏ từ đầu đến cuối không hề động đậy.
Tựa như đã ngủ thiếp đi.
Mộc Đầu lại gần, nhìn thấy vật Hắc Thạch mang về, lập tức sững sờ.
Đây rõ ràng là một mảnh xương.
Trên đó viết đầy Long bá văn.
Mộc Đầu xem xét qua loa, liền kinh hãi nói: "Đây là một môn thiên công! Là thiên công có thể tu luyện một mạch tới Khí Huyết thất biến a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận