Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 252: Cái kia còn có biện pháp nào có thể để bọn hắn xuất thủ đây?

Chương 252: Vậy còn có biện pháp nào có thể để bọn hắn xuất thủ đây?
"Như vậy, Vạn Hồn tông liền bị ta khống chế trong tay."
Sau khi trở về Hắc sát phong, Sở Huyền mỉm cười.
Vốn dĩ hắn đã định ở Vạn Hồn tông này nghỉ ngơi lấy lại sức một phen.
Nếu như Vạn Hồn Lão Nhân bọn hắn không ép người quá đáng thì cũng thôi, ta cứ tiếp tục dùng thân phận Lâm Phàm dây dưa với bọn hắn là được.
Bây giờ phải đích thân ra mặt, gieo cổ trùng cho Vạn Hồn Lão Nhân, cũng là bất đắc dĩ thôi.
"Tiêu Thiên Kiêu chết ở Âm Hồn sơn mạch, hy vọng bên Kim Hồng tông đừng vì quá tức giận mà khơi mào chính ma đại chiến."
"Bằng không ta lại chẳng được yên ổn."
Sở Huyền nhớ tới một chuyện khác, không khỏi lắc đầu.
Người sống một đời, khi nào mới có thể thực sự tiêu dao tự tại.
Vô số chuyện vặt vãnh cứ thế lần lượt ập đến, khiến người ta nghẹt thở, khó mà thoát ra được.
Thoáng chốc mấy tháng đã trôi qua.
Sở Huyền nhận được tin tức về động tĩnh của Kim Hồng tông từ chỗ Vạn Hồn Lão Nhân.
Động tĩnh của Kim Hồng tông chính là... không hề có động tĩnh gì.
Không có một chút động tĩnh nào cả.
Việc một nhân vật thiên tài như Tiêu Thiên Kiêu mất tích dường như cũng không khiến các Nguyên Anh lão tổ của Kim Hồng tông nổi giận.
Cuộc chính ma đại chiến trong tưởng tượng lại càng không thể xảy ra.
Cũng chỉ có một vài Kim Đan tu sĩ chính đạo có giao tình với Tiêu Thiên Kiêu, xông vào địa bàn của tam ma tông ở Vũ quốc đại sát một trận rồi trở về.
Chuyện này dường như cứ thế bị ém xuống mà không có lời giải thích nào.
Cũng không biết tại sao.
"Chủ nhân nhìn nhận việc này thế nào?" Vạn Hồn Lão Nhân có vẻ mặt khiêm tốn, "Đám tu sĩ chính đạo kia có phải đang nung nấu âm mưu xấu xa gì không?"
Sở Huyền suy nghĩ một lát, "Có lẽ là có chuyện khác xen vào cản trở, ngươi bảo tai mắt của ngươi để ý kỹ bên phía chính đạo hơn."
"Vâng." Vạn Hồn Lão Nhân liên tục gật đầu.
...
Hồn tinh.
Vì cuộc chính ma đại chiến trong tưởng tượng đã không xảy ra.
Sở Huyền lại một lần nữa tập trung ánh mắt vào viên tinh cầu này.
Hắn phải tranh thủ thời gian, khống chế Hồn tinh vào trong tay mình.
Triệt để xây dựng nó thành hậu hoa viên của mình.
Bản thể của hắn vẫn đang ở Hải Lam tinh tu luyện 《 Huyền thiên Băng phách Thần Quyển 》 và 《 thiên Luyện Long Tượng công 》 để nâng cao cảnh giới Luyện Khí và Luyện Thể của mình.
Đồng thời nhất tâm nhị dụng, điều khiển một phần thần hồn này để kiểm tra lực lượng mà mình tích trữ tại Hồn tinh.
Hai vị Quỷ Vương Hai Tay và Bốn Tay tạm thời không nói đến.
Dưới trướng hai vị đó, số lượng Quỷ soái đã hơn ngàn.
Về phần quỷ tướng, thì số lượng càng lên đến khoảng trăm vạn.
Thực lực thế này, nếu so sánh với thực lực bề nổi của Giết Chóc phái và Súc Dưỡng phái, đã đủ để nghiền nát bọn hắn.
Nhưng điều duy nhất chưa biết rõ là thực lực của Đồ Sát Đại Vương và Tham Thực Đại Vương.
Sở Huyền lập tức tĩnh tâm xem xét tình báo do bốn người Hồn Nhất truyền về.
Đúng như hắn dự liệu, Giết Chóc phái và Súc Dưỡng phái đã đánh nhau đến mức sứt đầu mẻ trán.
Trên Hồn tinh, gần như mỗi tấc đất đều đang bị chiến hỏa thiêu đốt.
Mỗi thời mỗi khắc đều có Hồn tộc chết đi.
Số u hồn và đại u hồn chết đi ít nhất cũng phải mười ức.
Ngay cả U Vương cũng chết trận hơn ngàn vị.
Mối thù hận giữa hai phe phái này có thể nói đã tích tụ đến đỉnh điểm trong khoảng thời gian này.
Đám quỷ hồn dưới trướng Sở Huyền thì thừa cơ xuất kích khắp nơi.
Lúc thì tấn công một vài thành thị của Giết Chóc phái.
Lúc thì chặn đánh đội ngũ của Súc Dưỡng phái.
Bên nào chiếm ưu thế thì liền chèn ép bên đó, đồng thời trợ giúp bên còn lại.
Luôn dùng thủ đoạn này để duy trì sự cân bằng thực lực giữa Giết Chóc phái và Súc Dưỡng phái.
Nhưng nói tóm lại, Giết Chóc phái vốn sở trường về giết chóc, cho nên vẫn luôn chiếm ưu thế.
Nhưng ngay cả trong tình huống này, Đồ Sát Đại Vương và Tham Thực Đại Vương cũng không có ý định hiện thân.
Như thể cuộc quyết đấu sinh tử của đám Hồn tộc dưới trướng hoàn toàn không liên quan gì đến bọn hắn.
Thậm chí còn có chút ý tứ vui thấy nó thành.
"Hai vị đại vương này chậm chạp không hiện thân, khiến tình báo bị thiếu hụt nghiêm trọng."
Sở Huyền có chút đau đầu.
"Hai người này không lẽ là truyền nhân của cẩu đạo sao?"
Nhưng mà, nghĩ kỹ lại, Sở Huyền ngược lại có chút hiểu ra vì sao hai vị đại vương này không hiện thân.
Bất kể là Giết Chóc phái hay Súc Dưỡng phái, nội bộ đều chia thành không ít phe phái nhỏ.
Có thể nói là sơn đầu san sát.
Nhân dịp hai phái đại chiến, mượn cơ hội làm suy yếu những U Vương không nghe lời dưới trướng kia, vừa hay cũng phù hợp với lợi ích của hai vị đại vương.
Rất có thể hai vị đại vương này đã ngầm hiểu và đạt thành nhất trí với nhau mà không cần gặp mặt.
"Vậy thì còn có biện pháp nào có thể khiến bọn hắn xuất thủ đây?"
Sở Huyền nhíu mày thật sâu.
Đúng lúc này, trong đầu hắn có một tin tức lóe lên.
Hắn tiếp nhận và xem xét, có chút kinh ngạc.
Đây rõ ràng là tin tức về Phủ Xuống phái do Vân Kỵ và Mã Nam Sơn truyền về.
Lúc trước Sở Huyền đã cứu Vân Kỵ và Mã Nam Sơn, cũng để hai người họ thay đổi dung mạo, thay thế thân phận của Long Viễn và Hà Tình trong Phi Long tiểu đội, quay trở về Phủ Xuống phái.
Vân Kỵ và Mã Nam Sơn yên tâm làm việc, cứ cách một khoảng thời gian cố định lại truyền về tình báo của Phủ Xuống phái.
Tuy nhiên, Phủ Xuống phái dù sao cũng thấp cổ bé họng, việc làm lúc trước của Sở Huyền cũng chỉ là vô tâm trồng liễu mà thôi.
Sở Huyền không mấy quan tâm đến tình báo mà bọn hắn truyền về.
Bây giờ lại nhìn thấy tình báo của Phủ Xuống phái, hắn bỗng nhiên tỉnh táo hẳn ra.
"Nữ Vương cho rằng cuộc tranh chấp giữa Giết Chóc phái và Súc Dưỡng phái là thời cơ để Phủ Xuống phái trỗi dậy, sau một thời gian dài tích lũy, hiện đã chuẩn bị cướp đoạt một tòa thành thị lớn của Súc Dưỡng phái."
Sở Huyền tỉ mỉ xem xét tình báo này, nở nụ cười đầy hứng thú.
"Phủ Xuống phái!"
"Chính là Phủ Xuống phái này!"
"Giết Chóc phái và Súc Dưỡng phái đánh nhau hung hăng đến mấy, đó cũng là chuyện nội bộ của Hồn tộc."
"Nếu như Phủ Xuống phái đột nhiên trỗi dậy, thực lực tăng vọt, chắc chắn sẽ kinh động đến Đồ Sát Đại Vương và Tham Thực Đại Vương."
"Nếu thực lực của Phủ Xuống phái mạnh đến mức U Vương dưới trướng bọn hắn cũng không giải quyết nổi, thậm chí đánh tới tận nơi mà bọn hắn gọi là vương cung!"
"Như vậy, Đồ Sát Đại Vương và Tham Thực Đại Vương chắc chắn sẽ bị dụ ra mặt!"
Sở Huyền khẽ vỗ hai tay.
Đó là một kế sách hay.
Điều duy nhất cần làm hiện tại là phải nắm chắc Phủ Xuống phái trong lòng bàn tay, biến nó thành công cụ dưới trướng hắn.
...
Trong một tòa thành dưới lòng đất.
Vân Kỵ và Mã Nam Sơn đang ngồi đối mặt nhau, dùng bữa.
Bên cạnh còn có tám đội viên khác của Phi Long tiểu đội, cũng đang ăn cơm.
Thức ăn mà thành thị dưới lòng đất có thể sản xuất ra không phong phú lắm, nhưng cũng đủ để bọn hắn ăn no.
Vân Kỵ không nói gì.
Mã Nam Sơn vốn luôn lắm lời cũng không nói gì.
Bởi vì ngay trước đó không lâu, Nữ Vương đã ban bố mệnh lệnh, quyết định nhân lúc hai phái tranh chấp, xông lên mặt đất, cướp đoạt tài nguyên!
Thực lực của Phủ Xuống phái so với Giết Chóc phái và Súc Dưỡng phái dù sao vẫn còn một khoảng cách nhỏ.
Muốn nhặt hạt dẻ trong lửa, chắc chắn sẽ phải chịu đựng nỗi thống khổ bị lửa nóng thiêu đốt.
E rằng sẽ có rất nhiều người phải chết vì mệnh lệnh này của Nữ Vương.
Đúng lúc này, trong đầu Vân Kỵ và Mã Nam Sơn đều có tin tức chợt lóe lên.
Sau cơn kinh ngạc ngắn ngủi, bọn hắn nhìn nhau, thấy được sự chấn động trong mắt đối phương.
Hai người không nói gì, nhưng cùng không hẹn mà gặp gật đầu một cái.
Tất cả đều không cần nói thành lời.
Bọn hắn tin tưởng rằng, với thực lực dưới trướng chủ nhân, hoàn toàn có thể dễ dàng khống chế Phủ Xuống phái.
Về phần sau khi khống chế Phủ Xuống phái chủ nhân muốn làm gì, bọn hắn không biết, cũng không muốn biết.
Bọn hắn vốn là người đã chết, mạng là do vị kia cứu.
Chủ nhân có mệnh lệnh, bọn hắn chỉ cần chấp hành là được.
Cho dù vị kia muốn bọn hắn tự sát, bọn hắn cũng sẽ không hỏi thêm một lời nào, lập tức sẽ hào phóng chịu chết.
"Long đội, chúng ta có hy vọng rồi." Mã Nam Sơn nở nụ cười.
"Đúng vậy." Vân Kỵ cũng cười lên.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy món cháo giun khó ăn này lại mỹ vị đến thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận