Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 212: Mọi thứ đều phải nghĩ thoáng điểm, vạn nhất hắn là súc dưỡng phái U Vương đây

Chương 212: Mọi thứ đều phải nghĩ thoáng một chút, vạn nhất hắn là U Vương phái súc dưỡng thì sao
Long Viễn che ngực, mở to hai mắt, hừ lạnh nói: "Xem ra ngươi đã sớm biết."
"Nữ vương định dùng nhân hồn xem như nhiên liệu, nhưng bị ngươi từ chối."
"Ngươi làm trái mệnh lệnh của nữ vương, nhưng tư lịch của ngươi lại quá cao, có khả năng sẽ khiến những người phủ xuống khác bắt chước, vì thế nữ vương bảo chúng ta diệt trừ ngươi..."
Vân Kỵ hít sâu một hơi: "Tiểu đội Ô Vân của ta gặp phải phái g·iết c·h·óc tập kích, có phải các ngươi đã để lộ tình báo không?"
Long Viễn cười quái dị nói: "Là nữ vương ra lệnh."
Vân Kỵ thở dài một tiếng.
Hắn đã đến Hồn tinh từ rất sớm, trở thành một thành viên người phủ xuống.
Có thể nói là nhóm người phủ xuống đầu tiên đi theo bên cạnh nữ vương.
Trong số những người phủ xuống có tư cách lâu nhất năm đó, chỉ còn lại một mình hắn.
Không ngờ tới, nữ vương lại muốn giết hắn.
Trong nhất thời, Vân Kỵ chỉ cảm thấy có thứ gì đó từ trong cơ thể bị kéo ra, vỡ nát.
Thân thể hắn lung lay, suýt nữa thì ngã xuống.
Mã Nam Sơn vội vàng đỡ lấy hắn.
Long Viễn đảo nhãn châu, thúc đẩy chút Hồn Lực vừa miễn cưỡng khôi phục được, đánh ra một màn sương mù dày đặc phả vào mặt.
Tiếp đó thân thể đột nhiên đạp mạnh một cái, định chạy trốn.
Mã Nam Sơn trợn tròn mắt: "Ai cho ngươi chạy? Quay lại đây cho ta!"
Trường mâu Hồn Lực rời tay bay đi.
Vô cùng chuẩn xác đâm xuyên vào trái tim Long Viễn.
Người sau khó tin che ngực, 'phù' một tiếng rồi đổ gục về phía trước.
Thật không nên nhận nhiệm vụ này của nữ vương.
Vân Kỵ và Mã Nam Sơn, quá mạnh...
Ý thức của Long Viễn rất nhanh liền bị bóng tối hoàn toàn thôn phệ.
Vân Kỵ và Mã Nam Sơn ngồi tựa lưng vào nhau, cả hai đều mang vẻ mặt cười khổ.
Vân Kỵ đến Hồn tinh là vì tò mò khi tiếp xúc với khối lập phương linh năng.
Còn Mã Nam Sơn thì vì không tìm thấy đối thủ trên Thiên Mã tinh, mang trong lòng ước vọng cứu vãn Hồn tinh mà đến Hồn tinh.
Nhưng bây giờ, tất cả đều đã tan vỡ.
Phái phủ xuống muốn giết bọn hắn.
Thiên Mã tinh cũng không thể quay về.
Muốn sống sót ở nơi hoang vu dã ngoại như Hồn tinh này, khó không khác gì lên trời.
Đã sớm muộn gì cũng chết.
Chi bằng chết sớm để được giải thoát sớm.
Vân Kỵ duỗi tay ra, nhìn bàn tay đã từng giết chết vô số Hồn tộc của mình, nảy sinh ý định tự sát.
Mã Nam Sơn giữ chặt tay hắn lại, chỉ về phía trước: "Vân đội, ta biết ngươi rất muốn chết, nhưng ngươi đừng chết vội, ngươi nhìn phía trước kìa."
Vân Kỵ ngẩng đầu.
Bất ngờ phát hiện một hồn thể có nửa thân trên là người, nửa thân dưới là rắn đang nhanh chóng bay về phía bọn hắn.
Hồn thể đó đặc biệt to lớn.
Chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra, ít nhất cũng ngang hàng với U Vương.
Vân Kỵ nhìn kỹ hồn thể này vài lần.
Hắn chợt cảm thấy hồn thể này có chút quen mắt.
Có lẽ đã gặp một lần từ nhiều năm trước.
Hắn cố gắng hết sức nhớ lại, nhưng cuối cùng vẫn không nhớ ra.
Vân Kỵ dứt khoát không nghĩ thêm nữa.
Hắn ngược lại bật cười: "Không ngờ lại gặp phải U Vương, lần này không cần tự mình động thủ rồi."
Mã Nam Sơn lắc đầu: "Vân đội, mọi thứ đều phải nghĩ thoáng một chút, vạn nhất hắn là U Vương phái súc dưỡng thì sao."
Da mặt Vân Kỵ run lên, lập tức giơ tay lên: "Vậy ta vẫn nên tự sát đi!"
Bị phái súc dưỡng bắt đi làm ngựa giống phối giống mỗi ngày, còn không bằng chết đi cho rồi.
Hai Tay đứng trước mặt hai người kia, khẽ lật cuộn giấy da trong tay.
Một lúc lâu sau mới nói: "Hai người các ngươi rất thú vị, cha ta nói không chừng sẽ hứng thú với các ngươi."
"Có nguyện ý đi theo ta không?"
Nghe xong lời này, Vân Kỵ và Mã Nam Sơn đều sững sờ.
Cha??
Hồn tộc tuy cũng phân cao thấp, nhưng đã không còn nhục thân thì tự nhiên cũng không cách nào giao phối.
Hồn tộc mới đều được tạo ra từ việc hai vị U Vương cắt ra mỗi người một phần linh hồn, sau đó dung hợp lại.
Về phần đại u hồn và u hồn cấp bậc thấp hơn, thì không có bất kỳ năng lực nào để sản sinh ra Hồn tộc mới.
Hồn tộc mới sinh cũng sẽ không gọi các U Vương đã tạo ra chúng là cha mẹ, mà vẫn gọi họ là Vương như cũ.
Sau này nếu cũng trưởng thành đến cấp bậc U Vương, thì sẽ xem các U Vương đã tạo ra mình là đồng cấp.
U Vương này là sao đây?
Chẳng lẽ ngoài phái g·iết c·h·óc, phái súc dưỡng, phái phủ xuống, còn có một phe phái bí ẩn thứ tư khác sao?
Vân Kỵ và Mã Nam Sơn liếc nhìn nhau.
Nếu đã bị phái phủ xuống vứt bỏ.
Vậy thì đi xem thử một chút.
Xem một chút cũng không mất gì.
Hai Tay thấy bọn họ gật đầu, liền dùng mỗi tay kẹp một người dưới nách, bay về phía Hoàng Tuyền Luyện Hồn Trận.
Kiểu bay tốc độ cao này khiến Vân Kỵ và Mã Nam Sơn chóng mặt.
Bọn họ còn đang mơ màng thì người đã đứng vững trên mặt đất.
Sở Huyền nhướng mày, thu về Đại Thôn Chưởng.
Nhìn về phía hai người kia.
Hắn liếc mắt là nhìn ra ngay, linh hồn và nhục thân của hai người này không hoàn toàn phù hợp.
Hiển nhiên là người phủ xuống.
"Cha, con ra ngoài tìm kiếm Hồn Thú cường đại, phát hiện hai người này thấy khá thú vị nên đã mang về."
"Con nghĩ có lẽ họ sẽ có ích cho ngài."
Hai Tay cười hắc hắc nói, rồi kể lại tình huống mình đã thấy.
Sở Huyền quét mắt nhìn hai người này một lượt.
Vân Kỵ kinh ngạc nói: "Tiền bối, là ngài!"
Sở Huyền nhướng mày, nhớ ra người này.
Không lâu sau khi hắn vừa tới Hồn tinh, đã bố trí Hoàng Tuyền Luyện Hồn Trận.
Dựa theo ý định diệt trừ các mối uy hiếp xung quanh Hoàng Tuyền Luyện Hồn Trận, hắn chuẩn bị quét sạch súc dưỡng phái đang chiếm cứ thành Bôn Lưu.
Kết quả lại vô tình bắt gặp một tiểu đội người phủ xuống tấn công thành Bôn Lưu, bị rơi vào vòng vây của súc dưỡng phái.
Khi đó, Vân Kỵ này đã muốn mời hắn gia nhập phái phủ xuống.
Nhưng đã bị hắn trực tiếp từ chối.
Sở Huyền ngược lại không ngờ rằng, qua mấy chục năm, lại có thể gặp lại người này.
Nghĩ vậy, cũng thật là có chút duyên phận.
Sở Huyền thản nhiên nói: "Các ngươi bị phái phủ xuống bán đứng rồi sao?"
Vân Kỵ cười khổ một tiếng: "Tiền bối nói đúng."
Sở Huyền thản nhiên nói: "Có muốn báo thù cho đồng đội đã chết không?"
Vân Kỵ và Mã Nam Sơn liếc nhìn nhau, đồng thời quỳ một gối xuống: "Muốn! Xin tiền bối chỉ dạy!"
Sở Huyền bình tĩnh nói: "Làm việc cho ta, tìm hiểu tình báo của phái phủ xuống."
Hai người đều trịnh trọng nói: "Chúng ta nguyện ý!"
Sở Huyền gật đầu, tùy ý đánh ra hai luồng thần thức, lần lượt chui vào cơ thể hai người.
Ngay sau đó chúng đột nhiên chuyển động, tạo thành lạc ấn thần thức, khắc sâu vào nơi sâu thẳm trong linh hồn hai người.
Hai người chỉ cảm thấy linh hồn như bị một luồng hàn khí mãnh liệt lướt qua, suýt nữa thì mất đi ý thức.
Nhưng mà, sau cơn hàn ý ngắn ngủi đó, bọn họ lại phát hiện linh hồn đang từ từ mạnh lên.
Dường như có thứ gì đó đang bồi bổ cho họ.
Cả hai người đều mừng rỡ.
Hai người bọn họ hiện giờ đều là Đại Hồn Sư cấp chín, nhưng trước sau vẫn không cách nào bước vào hàng ngũ Hồn Vương.
Nếu có thứ này bồi bổ, chẳng phải việc đột phá lên Hồn Vương là trong tầm tay sao?
Sở Huyền thản nhiên nói: "Đó là quà tặng, cũng là gông xiềng."
"Đạt tới cấp bậc Hồn Vương mà các ngươi gọi, dễ như trở bàn tay."
"Nhưng từ nay về sau, các ngươi cũng không thể phản bội ta."
Vân Kỵ và Mã Nam Sơn đều trịnh trọng nói: "Chúng ta vĩnh viễn không phản bội!"
Mã Nam Sơn gãi gãi đầu: "Mà nói... Chủ nhân à, ngài có phải cũng có khối lập phương linh năng không? Ta luôn cảm thấy mùi vị hồn của ngài có chút quen thuộc..."
Sở Huyền cười mà không nói.
Mã Nam Sơn biết mình không nên hỏi thêm, lập tức im miệng.
Hắn đã nhận ra khí tức của Sở Huyền.
Chính là người luôn im lặng kia!
Sở Huyền thản nhiên nói: "Ngươi sửa lại khẩu âm của ngươi rồi hẵng nói."
Vân Kỵ cung kính nói: "Chủ nhân, bây giờ chúng ta e rằng đã là phản đồ trong mắt nữ vương của phái phủ xuống."
"Chúng ta có nguyện vọng thu thập tình báo cho chủ nhân, nhưng bây giờ làm thế nào để trở về phái phủ xuống?"
Sở Huyền vỗ tay một cái: "Đơn giản, biến các ngươi thành người khác là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận