Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 1606: Đại trận có ba chỗ bị phá hư

Chương 1606: Đại trận có ba chỗ bị phá hư
Trên tầng mây xám, Dục Nghiệt vặn vẹo vòng eo, điều chỉnh đến một tư thế thoải mái, quan sát mảnh đất Mai Cốt Nguyên này.
Ánh mắt khi thì rơi trên người Khánh Lưu Minh, khi thì rơi trên người Thân Đồ Lãnh.
Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên hỏi: “Người được phái đi phương nam, đã có hồi âm chưa?” Dục Hoành lắc đầu: “Vẫn chưa có hồi âm, hẳn là còn đang tiến đánh cái gọi là Thái Âm Thánh Địa.” Nói xong, y cười nhạo một tiếng: “Chỉ là một đám quỷ dân mới khai trí tụ tập lại thành một thôn xóm nhỏ bé mà thôi, vậy mà cũng dám xưng là thánh địa, thật đúng là nực cười.” Dục Nghiệt bình tĩnh nói: “Đừng có sơ suất, đây là sự vùng vẫy giãy chết sau cùng của ý chí Huyền Âm thiên.” “Chỉ cần diệt trừ sạch sẽ đám quỷ dân này, ý chí Huyền Âm thiên sẽ không còn năng lực ngăn cản nữa, tự nhiên việc tiến binh vào Hư Vô thiên sẽ dễ như trở bàn tay.” Dục Hoành cười gật đầu: “Chúng ta công chiếm Huyền Âm thiên, đã không trực tiếp thôn tính, mà lại thúc đẩy U Đình cùng Huyền Âm Sĩ nội chiến, chẳng phải là vì ngày hôm nay sao.” Dục Nghiệt cười khẽ: “Đúng vậy, để cho bọn hắn đổ máu, hi sinh, khiến cho từng đời thiên kiêu yêu nghiệt đều bị tiêu hao trong nội đấu, đó mới là phương pháp tiết kiệm sức lực nhất.” “Giới vực ý chí lấy được theo cách này cũng mới là đầy đủ nhất.” “Mấy bộ còn lại làm việc quá thô thiển, nhất là Uế Bộ, đúng là một đám ngu xuẩn. Trước kia công chiếm Lăng Hàn thiên, lại ép ý chí Lăng Hàn thiên phải tự bạo, cuối cùng giới vực lấy được cũng chỉ bằng 1/3 so với ban đầu, thật đúng là chuyện cười chết người.” Dục Hoành phảng phất cũng nhớ tới chuyện gì đó, lập tức giễu cợt: “Dù sao cũng là Uế Bộ, bộ duy nhất trong năm bộ chưa từng xuất hiện Thiên Tai Vương, làm ra chuyện như vậy cũng là khó tránh khỏi.” Nói xong hắn ho nhẹ một tiếng, hạ giọng: “Ta còn nghe được phía dưới có một lời đồn đã lan truyền ra, nói rằng đời thứ nhất Hư Tổ khuếch trương Hư Vô thiên, chết đi mà hóa thành năm bộ Hư Nhân: đại não hóa thành Họa Bộ, tâm tạng hóa thành Mệnh Bộ, hồn linh hóa thành Trọc Bộ, thân thể hóa thành Dục Bộ chúng ta.” Dục Nghiệt nhíu mày, vô thức hỏi: “Thế còn Uế Bộ đâu?” Dục Hoành cười quái dị: “Đương nhiên chính là những thứ phế liệu dơ bẩn bẩn thỉu kia rồi.” Dục Nghiệt sững sờ, rồi chợt cười ha hả: “Lời này đừng có nói trước mặt Uế Bộ, kẻo đám đầu óc ngu si kia lại nổi giận.” “Dù sao thì nhân thủ của bọn hắn là đông đảo nhất đấy.” “Biết rồi biết rồi.” Dục Hoành cười gật đầu.
Nghe xong chuyện cười về Uế Bộ này, tâm trạng Dục Nghiệt rõ ràng đã tốt hơn nhiều: “Đúng rồi, trận pháp bố trí xong chưa?” Dục Hoành cung kính gật đầu: “Theo phân phó của ngài, Lục Dục Đọa Loạn đại trận đã được bố trí thỏa đáng tại bốn phía Mai Cốt Nguyên.” “Nếu như Khánh Lưu Minh thất bại trong trận đấu pháp này, hơn nữa cam nguyện tiếp nhận vận mệnh thua cuộc, trận pháp sẽ không khởi động.” “Nếu như hắn giành thắng lợi, thậm chí muốn giết chết Thân Đồ Lãnh, trận pháp sẽ lập tức khởi động.” “Nói tóm lại, nếu hắn muốn thể diện, vậy thì cho hắn thể diện, nếu hắn không muốn thể diện, vậy thì giúp hắn có thể diện!” Dục Nghiệt hài lòng gật đầu.
Lục Dục Đọa Loạn đại trận, trên thực tế là tác phẩm tập đại thành của trận đạo Nhân Tộc, vốn là do Thủy Vân thiên dùng để đối phó Dục Bộ, sau đó bị Dục Bộ đoạt được.
Năm bộ Hư Nhân của Hư Thiên Thánh Đình từ trước đến nay không chơi mấy thứ hoa mỹ này, phương châm của bọn họ chính là càng nhiều càng tốt, dùng binh lực khổng lồ trực tiếp đè chết địch nhân.
Chỉ có điều, Dục Bộ xem như tương đối sáng suốt, đã nghịch chuyển đại trận kia, cuối cùng trở thành bộ dạng bây giờ.
Một khi khởi động, toàn bộ sinh linh trong đại trận, trong cơ thể sẽ thức tỉnh lục dục ma cực kỳ đáng sợ.
Cái gọi là lục dục, chính là: sinh, tử, tai, mắt, miệng, mũi.
Người muốn sinh tồn, liền sợ hãi cái chết; muốn sống thì phải có tư có vị, thế là tai muốn nghe, mắt muốn xem, miệng muốn nếm, mũi muốn ngửi.
Những dục vọng này là bẩm sinh, tự nhiên cũng ẩn sâu tận đáy lòng, không cách nào cấm tuyệt.
Chỉ cần một chút kích động nho nhỏ, chúng liền sẽ bị kích thích ra.
Tu sĩ càng mạnh mẽ, lục dục này ngược lại càng cường đại, mà bị Lục Dục Đọa Loạn đại trận thôi thúc hóa, tự nhiên sẽ sinh ra lục dục ma càng đáng sợ hơn.
Có lẽ có người ý chí cường hãn có thể áp chế được một hai dục ma riêng lẻ, nhưng lục dục ma luôn có một cái là không thể áp chế nổi.
Dục Nghiệt mỉm cười: “Vậy thì hãy xem xem, vở kịch này đến tột cùng phải hạ màn như thế nào.” “Sau khi nơi đây phân định thắng bại, chắc hẳn tin vui từ phương nam cũng nên truyền đến rồi.” “Vâng.” Dục Hoành liên tục gật đầu.
Trong trận chiến.
Khánh Lưu Minh nhìn Thân Đồ Lãnh với khí tức đang điên cuồng leo thang, khẽ thở dài một tiếng, trong ánh mắt dâng lên mấy phần bi ai.
Đã từng có lúc, vị sư đệ này của hắn cũng là một cường giả anh dũng bất khuất.
Bây giờ lại biến thành cây thương trong tay Dục Bộ Hư Nhân.
Thậm chí còn có thể ra tay với người sư huynh này của hắn.
Khánh Lưu Minh than nhẹ: “Nếu ngươi không muốn tỉnh táo, vậy ta liền đánh thức ngươi.” “Sư đệ, đừng trách ta.” Nói xong, tiên lực mênh mông gào thét mà ra, ngưng tụ thành một thanh cự kiếm Kình Thiên, chém về phía Thân Đồ Lãnh.
Dục Nghiệt nhướng mày: “Tiên lực ngưng thực đến thế, hắn đã là Kim Tiên trung kỳ.” Dục Hoành cũng kinh ngạc nói: “Thật sự kỳ quái, hắn rời xa mọi thứ của Huyền Âm thiên mà trở về, lại từ sơ kỳ bước vào trung kỳ, là có được cơ duyên gì?” Dục Nghiệt như có điều suy nghĩ, cẩn thận cảm ứng, một lúc lâu sau mới nói: “Trên người hắn còn có khí tức của Sinh Dục Thiên Châu, hết thảy vẫn còn trong tầm khống chế.” Sinh Dục Thiên Châu, chính là “thành đế ngoại đan” mà Dục Bộ ban cho các Huyền Tiên Nhân Tộc.
Đây là do Dục Bộ chinh chiến qua nhiều giới, lấy sinh dục ma trong cơ thể rất nhiều Huyền Tiên luyện chế thành.
Mỗi một viên Sinh Dục Thiên Châu, đều đại biểu cho ít nhất năm tên Huyền Tiên Nhân Tộc đã vẫn lạc.
Oanh!
Thanh cự kiếm Kình Thiên đột nhiên rơi xuống, trước người Thân Đồ Lãnh lúc này hiện lên tường thành bất diệt do huyết khí nồng đậm ngưng tụ thành để ngăn cản.
Tiếng nổ chói tai vang lên ngay lập tức.
Huyết khí càng là bị một kích đánh nổ tung, nổ thành những điểm sáng màu máu đầy trời, tiêu tán vào hư vô.
Thân thể Thân Đồ Lãnh thẳng tắp rơi xuống, thật sâu nện trên mặt đất Mai Cốt Nguyên, đập ra một cái hố trời cực lớn.
Mảnh xương vụn cùng đất đá tung tóe, bay về bốn phương tám hướng.
Các tu sĩ vây xem nhao nhao né tránh.
Có mấy kẻ xui xẻo không tránh kịp bị đập trúng tại chỗ.
Vận khí tốt thì thiếu cánh tay gãy chân, vận khí không tốt thì nhục thân vỡ nát, Nguyên Thần vỡ vụn, chết thẳng cẳng tại chỗ.
Cảnh tượng người vô tội bị vạ lây như thế khiến Liễu Trực Tuân tê cả da đầu, liên tiếp lùi lại hơn trăm trượng.
Nhưng hắn thấy Sở Thiên Đao lại bình thản tự nhiên không hề sợ hãi, lập tức lòng sinh nghi hoặc.
Vị đồng hương đến từ phương nam này, lá gan lớn đến thế sao?
Một màn bất ngờ này đã kinh hãi không ít tu sĩ.
Nhất là những Huyền Âm Sĩ kia.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ tới, Đồ Tiên Hoàng của nhà mình lại có thể bị Minh Đế trọng thương chỉ bằng một kích.
Khánh Lưu Minh nhìn xuống đáy hố trời, bình tĩnh nói: “Sư đệ, yên tâm lên đường đi, tội của ngươi nên do chính miệng ngươi đi nói cho sư tôn.” Nói xong, hắn đưa tay vồ một cái, lại đồng thời ngưng kết ba thanh cự kiếm Kình Thiên, thẳng tắp đâm về đáy hố trời!
Thân Đồ Lãnh đột nhiên xông ra, hai mắt đỏ thẫm, khí tức uể oải, như muốn phát điên.
Dục Nghiệt nhíu mày, quay người lại liếc mắt nhìn Dục Hoành.
Dục Hoành tâm lĩnh thần hội, lập tức khởi động Lục Dục Đọa Loạn đại trận.
Nhưng điều ngoài dự đoán của mọi người là, trận pháp vừa mới khởi động, vừa mới dâng lên, lại đột nhiên tiêu tan.
Dục Nghiệt quát khẽ: “Chuyện gì xảy ra?” Trán Dục Hoành đổ mồ hôi: “Hình như... hình như là bị phá hư rồi.” Dục Nghiệt đột nhiên đứng dậy: “Cái gì?” Dục Hoành chỉ vào trận bàn phía trên, bứt rứt bất an nói: “Đại trận có ba chỗ bị phá hư, đến mức hoàn toàn không cách nào khởi động.” “Cái gì? Ba chỗ?” Dục Nghiệt mở to hai mắt.
Giữa trận chiến, Khánh Lưu Minh nhìn trận pháp chỉ tồn tại chưa đến ba hơi liền lập tức tan đi, không khỏi nhướng mày.
“Ồ? Ngoài người của ta ra, lại còn có người cũng phá hủy trận pháp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận