Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 250: Yên tâm, ta làm việc từ trước đến giờ coi trọng người tận nó dùng

Chương 250: Yên tâm, ta làm việc từ trước đến giờ coi trọng người tận nó dùng
Bạch Kim Khôn bỗng nhiên cười cười: "Sư đệ à, trong đám nhãi con của Kim Hồng tông kia, có hai nữ tu không tệ, sư huynh phân cho ngươi một người làm lô đỉnh nhé?"
Trên mặt Sở Huyền hiện lên nụ cười mà cánh đàn ông đều hiểu: "Tốt, xin sư huynh đưa người đến Hắc sát phong của ta."
Sở Huyền (đóng giả Lâm Phàm), ngoài đam mê ăn uống, đối với nữ tu lô đỉnh tốt nhất trước nay đều là ai đến cũng không từ chối.
Hắn nghe ra được, Bạch Kim Khôn đang thử thăm dò.
Nếu bây giờ hắn cự tuyệt hảo ý của Bạch Kim Khôn, e rằng nội tâm người này sẽ dấy lên càng nhiều nghi ngờ.
"Sư đệ cứ chờ đó, ta liền sai người đưa đi, ha ha ha!" Bạch Kim Khôn cười ha hả, quay người rời đi.
Bay ra mấy trăm trượng, ánh mắt của hắn dần dần trở nên âm trầm.
"Với thực lực của Lâm Phàm, muốn giết chết Tiêu Thiên Kiêu hẳn là cực kỳ khó khăn, hắn lại có thể giết được, tất nhiên là có ẩn giấu át chủ bài."
"Tư chất của Lâm Phàm chỉ là trung thượng, hắn có lẽ đã có kỳ ngộ, thế nên mới có thể giết được Tiêu Thiên Kiêu..."
Bạch Kim Khôn nghĩ đến một khả năng khác: "Cũng có thể là bị đại năng nào đó chiếm cứ nhục thân, nhưng khả năng này rất nhỏ."
"Đại năng nào lại để ý đến một Vạn Hồn tông nho nhỏ chứ."
"Bất quá, ngược lại ta có thể mượn cơ hội này mà phát huy... Chắc hẳn sư tôn cũng sẽ cực kỳ kinh ngạc vì sao vị tiểu sư đệ này có thể giết được Tiêu Thiên Kiêu."
Bạch Kim Khôn cười quái dị, trực tiếp bay về hướng chủ phong của Âm Hồn sơn mạch.
Một bên khác.
Sở Huyền mang theo Vương Hổ và các tu sĩ Trúc Cơ khác trở về Hắc sát phong.
Một tu sĩ Thiên Hạt phong đang áp giải Triệu Dung, đã chờ ở đây từ lâu.
"Lâm trưởng lão, đây là lô đỉnh mà chủ nhân nhà ta bảo ta đưa tới cho ngài." Hắn cung kính nói.
Sở Huyền gật đầu, phân phó Chúc Kiệt: "Đem rửa sạch sẽ rồi đưa vào tĩnh thất tu luyện của ta."
Chúc Kiệt cười hắc hắc: "Được, bảo đảm tắm rửa cho nàng thơm ngào ngạt!"
Khuôn mặt Triệu Dung tái nhợt.
Nàng làm sao không biết chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo.
Nhưng... trở thành lô đỉnh thực ra cũng có thể chấp nhận.
Bản thân đã thành tù binh của ma tu, chỉ cần có thể sống sót, đã là vạn hạnh.
Một lát sau, bên trong tĩnh thất tu luyện.
Triệu Dung toàn thân chỉ khoác một tấm lụa mỏng, tâm trạng thấp thỏm chờ đợi chủ nhân ngọn núi này đến.
Ầm ầm.
Cửa đá vang lên tiếng mở ra.
Sở Huyền đã ăn uống no đủ, sải bước nhanh như sao băng đi vào tĩnh thất tu luyện.
"Chủ nhân... Ta nguyện phụng hầu ngài... Chỉ cầu ngài đối đãi tốt với ta."
Triệu Dung run rẩy mở miệng, làn da trắng nõn vì lời nói xấu hổ này mà đỏ bừng lên.
Sở Huyền quái dị liếc nhìn nữ tử này một cái.
Không đợi người này nói tiếp, hắn nhàn nhạt nói: "Yên tâm, ta làm việc từ trước đến giờ coi trọng người tận nó dùng."
Triệu Dung sững sờ.
Nghe lời này nàng luôn cảm thấy đặc biệt quái dị.
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều.
Thần hồn của nàng liền bị Sở Huyền tiện tay rút ra, ném vào Già thiên Tán.
Nhục thân cũng bị ném ngay tại chỗ vào bên trong Dưỡng thi tháp.
Toàn bộ quá trình diễn ra mạch lạc, không chút dây dưa dài dòng.
"Ha, chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, cũng dám ham muốn thân thể của ta."
Sắc mặt Sở Huyền bình thản.
Người này trong mắt hắn, ngay cả làm lô đỉnh cũng thấy lãng phí thời gian.
"Ngược lại tên Bạch Kim Khôn kia, lòng nghi ngờ đối với ta càng ngày càng nặng."
"Tối nay phải đi gặp Vạn Hồn Lão Nhân trước, triệt để khống chế hắn."
"Đến lúc đó thông qua Vạn Hồn Lão Nhân để khống chế Bạch Kim Khôn là được."
Sở Huyền ổn định lại tâm thần, trước tiên lấy thần hồn của Tiêu Thiên Kiêu từ bên trong Già thiên Tán ra, thi triển Sưu Hồn thuật.
"Nguyên lai là hạng người thiên kiêu của Kim Hồng tông."
"Còn khá là bụng dạ xấu xa, viện cớ 'hủy ngọc' để nuốt riêng Linh Cơ Ngọc, bỏ lại bốn hậu bối Trúc Cơ kéo cừu hận, còn bản thân thì bỏ trốn mất dạng."
"Cảm thấy trên người ta có bảo vật, nên mới động tâm muốn phản sát?"
"Tiểu tử, ngươi ẩn giấu một tiểu cảnh giới, nhưng ta lại ẩn giấu cả một đại cảnh giới."
Sở Huyền cười lắc đầu.
Tiêu Thiên Kiêu nhiều nhất chỉ có thể xem là cẩu đạo tiểu thành.
Hắn thế này mới là cẩu đạo đại thành!
"Bất quá người này là thiên kiêu của Kim Hồng tông, hắn chết ở Âm Hồn sơn mạch, nhất định sẽ khiến Kim Hồng tông tức giận."
"Phỏng chừng qua một thời gian ngắn nữa, Kim Hồng tông sẽ lại muốn khơi mào một trận chính ma đại chiến nữa."
Nghĩ tới đây, Sở Huyền lập tức đứng dậy.
Chính xác là nên sớm nắm Vạn Hồn tông trong lòng bàn tay.
Bằng không sẽ ăn ngủ không yên.
...
Âm Hồn sơn mạch, chủ phong.
"Khởi bẩm sư tôn, đệ tử Bạch Kim Khôn cầu kiến!"
Bạch Kim Khôn quỳ lạy bên ngoài đại điện, cung kính nói.
"Khôn Nhi à, cứ đứng bên ngoài nói đi."
Trong đại điện truyền đến thanh âm khàn khàn của Vạn Hồn Lão Nhân.
Bạch Kim Khôn trầm giọng nói: "Sư tôn, việc này quan hệ trọng đại, đệ tử muốn gặp mặt sư tôn."
Trong đại điện truyền đến âm thanh huyên náo.
Một hồi lâu sau, Vạn Hồn Lão Nhân mới bình tĩnh nói: "Vậy thì vào đi."
Cửa gỗ đại điện kêu lên một tiếng cọt kẹt rồi mở ra.
Bên trong tối tăm mờ mịt, tựa như cái miệng rộng của cự thú.
Bạch Kim Khôn rất ít khi đi vào tòa đại điện này.
Nhưng ấn tượng của hắn về sự cường đại và cứng rắn của đại điện luôn rất sâu sắc.
Vài thập niên trước, Vạn Hồn Lão Nhân từng thu nhận một vị đệ tử có thiên phú tuyệt hảo.
Thậm chí muốn xem người đó như truyền nhân y bát mà đối đãi.
Vị đệ tử kia lại không nguyện bị Vạn Hồn Lão Nhân khống chế.
Người đó lén lút tu luyện tới cảnh giới Giả Anh, còn kiếm được mấy món pháp bảo mạnh mẽ, muốn nhân lúc nói chuyện với Vạn Hồn Lão Nhân, thừa cơ đánh lén.
Người đó còn ngấm ngầm liên hệ Bạch Kim Khôn, muốn liên thủ.
Bạch Kim Khôn sợ hãi thủ đoạn của Vạn Hồn Lão Nhân, suy tính kỹ càng hồi lâu, không dám liên thủ.
Người đó liền tự mình động thủ.
Sau một đêm, thần hồn của đệ tử kia đã bị Vạn Hồn Lão Nhân luyện thành quỷ hồn.
Sự trói buộc của Vạn Hồn Lão Nhân đối với đệ tử cũng trở nên càng nghiêm ngặt hơn.
Khiến cho không ít đệ tử đều thầm hận trong lòng tên đệ tử cả gan làm loạn kia.
Ngoan ngoãn làm truyền nhân y bát của ngươi không tốt sao?
Nhất định muốn tìm đường chết.
Kết quả lại hại đến vòng cổ trên cổ chúng ta bị siết càng chặt hơn!
Bạch Kim Khôn trong lòng biết rõ, tòa đại điện này được minh khắc một bộ trận pháp cường hãn.
Không chỉ để đối ngoại, mà còn để đối nội.
Bất kỳ âm thanh nào bên trong đều không thể truyền ra ngoài.
Trừ phi như Vạn Hồn Lão Nhân dùng cách ngưng âm thành tuyến, mới có thể truyền âm thanh ra ngoài.
Bạch Kim Khôn hít sâu một hơi, sải bước nhanh như sao băng đi vào bên trong.
Ầm.
Cửa gỗ lại đóng lại lần nữa.
Bạch Kim Khôn chỉ nhìn thấy một đôi mắt trong bóng tối, tỏa ra lục quang yếu ớt.
"Nói đi, có chuyện gì?" Vạn Hồn Lão Nhân bình tĩnh nói.
Bạch Kim Khôn đem tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay kể lại từng cái.
Cuối cùng mới nói: "Lâm sư đệ lại giết được Tiêu Thiên Kiêu của Kim Hồng tông, điều này khiến ta cảm thấy kinh ngạc."
"Ta nghi ngờ hắn che giấu tư chất, lén lút kiếm được pháp bảo có uy lực mạnh mẽ."
"Lần này hắn giết Tiêu Thiên Kiêu, tất nhiên lại thu được không ít bảo vật."
"Những chuyện này hắn lại không hề nhắc tới với sư tôn, ta lo lắng... Lâm sư đệ sẽ dẫm vào vết xe đổ của vị tứ sư đệ kia."
Tứ sư đệ, chính là người có thiên phú tuyệt hảo năm đó.
Ánh mắt Vạn Hồn Lão Nhân dần dần trở nên sắc bén.
Từ sau khi bị phản bội một lần năm đó, hắn liền không còn xem những đệ tử này là người nữa, mà chỉ coi họ như công cụ.
Lâm Phàm che giấu tư chất, che giấu cảnh giới, giấu giếm bảo vật, giết Tiêu Thiên Kiêu xong lại không hề giao nộp chút bảo vật nào.
Loại hành vi này đã sắp chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn.
Vạn Hồn Lão Nhân hít sâu một hơi: "Đi gọi Lâm Phàm tới đây cho ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận