Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 1320: Ta đem cùng chư vị cùng tồn vong

Chương 1320: Ta sẽ cùng chư vị cùng tồn vong
Lữ gia lão đại tuổi tác lớn nhất, thực lực mạnh nhất, cũng được phụ thân coi trọng nhất.
Một khi gặp phải tình huống các huynh đệ ai cũng cho là mình đúng, bình thường đều là lão đại đứng ra giải quyết dứt khoát.
Cảm nhận được ánh mắt của bọn đệ đệ, Lữ lão đại lúc này mới bình tĩnh nói: “Các ngươi đều đoán sai rồi, thành viên cốt cán của Sở gia đã sớm rút khỏi Sở Thành.” Lữ lão tam, Lữ lão ngũ và những người khác bỗng nhiên sững sờ.
Lữ lão đại thản nhiên nói: “Phượng Viêm Liệt Long Trận, nghe nói qua chứ? Chính là đại sát khí mà sáu vạn năm trước Sở Thiên Đao dùng để đối phó ông chủ cũ, sau đó đoạt vị, tu hú chiếm tổ chim khách, thiết lập nên Sở gia.” “Mảnh ốc đảo này đã trở thành một cái bẫy, chỉ đợi chúng ta dốt nát vô tri mà xông vào.” Bọn hắn lại nhìn về phía Sở Thành, không khỏi một trận hoảng sợ.
Đây chính là trận pháp Thiên Tiên Cảnh.
Sở Thiên Đao thực sự quá độc ác.
Thà để cho sinh linh trên mảnh ốc đảo này lầm than, cũng phải đem bọn hắn đốt cháy thành tro bụi.
Đây quả thực là thủ đoạn tàn nhẫn giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.
“Đại ca tự tin như vậy, xem ra đã sớm có chuẩn bị.” Lữ lão ngũ cười hắc hắc.
“Đó là tự nhiên,” Lữ lão đại thản nhiên nói, “Ta đã sớm sắp xếp người của mình.” “Trước khi trận pháp khởi động, sẽ phá hủy nó từ bên trong.” “Đã như vậy, chúng ta không chỉ có thể nhận được một Sở Thành hoàn chỉnh, mà còn có một tòa trận pháp Thiên Tiên Cảnh uy lực cực mạnh!” “Đoán chừng đến lúc đó, phụ thân cùng Sở Thiên Đao giao chiến cũng đã có kết quả.” Anh em nhà họ Lữ đều gật đầu thật mạnh, thần sắc hưng phấn.
Phụ thân thật đúng là lợi hại.
Cái gì cũng tính toán đến rồi.
Lần này, Sở gia nhất định diệt vong, Lữ gia bọn hắn nhất định phải chiếm được tòa ốc đảo thứ hai, thế lực khuếch trương gấp đôi!
Lữ lão đại mỉm cười: “Xem kìa, Phượng Viêm Liệt Long Trận từ đầu đến cuối không thể mở ra, xem ra quân cờ ta bố trí đã thành công ngăn chặn trận pháp.” Các anh em nhà họ Lữ còn lại nhao nhao gật đầu, khen ngợi đại ca lợi hại.
Lữ lão đại hăng hái, vung tay lên: “Xuất phát! Tiến đánh Sở Thành!” “Vâng!” Tu sĩ Lữ gia lập tức xuất phát, thẳng tiến Sở Thành.
Giờ này khắc này, bên trong Sở Thành.
Dinh thự Sở gia đã bị đám tán tu bao vây chật như nêm cối.
Có người là đã sớm nhận tiền của Lữ gia, mai phục bên trong Sở Thành, chỉ vì hôm nay.
Cũng có người thấy tình cảnh hiện tại, tan đàn xẻ nghé, trống rách vạn người đập, cũng đi theo bỏ đá xuống giếng.
Kết quả là đội ngũ cứ như quả cầu tuyết, càng lúc càng đông đảo.
Dinh thự Sở gia bị bao vây ba lớp trong ba lớp ngoài, thật có thể nói là nước tạt không lọt.
Nếu không phải trận pháp phòng ngự của dinh thự coi như lợi hại, Tiên Thạch dự trữ cũng coi như dư dả.
Bây giờ chỉ sợ đã sớm bị đám tán tu công phá.
Nhưng các tu sĩ trong dinh thự, bây giờ cũng đã ủ rũ cúi đầu.
Ai có thể ngờ tới, Sở gia đại gia, nhị gia, tam gia, cùng đám thuộc hạ tâm phúc của bọn hắn vậy mà đều đã lặng lẽ rút khỏi dinh thự, rút khỏi Sở Thành.
Trong một đêm, bọn hắn liền thành những kẻ bị bỏ rơi.
Bây giờ coi như mở ra đại môn dinh thự cũng vô ích.
Đám tán tu bên ngoài giết đỏ cả mắt, sớm đã điên cuồng.
Kết cục của bọn hắn tựa hồ chỉ có tử vong.
Cũng chính vào lúc này.
Một thân ảnh bỗng nhiên đi tới.
Eo hắn đeo trường kiếm, khí chất cương trực kiên cường.
Trên mặt tuy có vết bớt xấu xí, nhưng không hề che lấp được khí phách cương nghị.
Chính là Sở gia lão tứ, Sở Thiên Kiệt.
Sở Thiên Kiệt đến, khiến cho các tu sĩ lưu thủ tại dinh thự Sở gia sửng sốt một chút.
Nhưng rất nhanh lại trầm mặc xuống.
Thậm chí còn cảm thấy đáng thương cho vị Sở gia lão tứ này.
Đây chính là người trong thể nội thực sự chảy dòng máu Sở gia, thế mà cũng bị biến thành kẻ bị bỏ rơi.
Hắn càng đáng thương hơn.
Sở Thiên Kiệt nhìn quanh một vòng, hắn cũng không nói những lời sáo rỗng vô nghĩa, mà lấy ra mấy cái túi Càn Khôn ném ra ngoài.
“Chư vị, chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không muốn nói thêm lời vô ích nào nữa.” “Đây là đủ loại đan dược, phù lục, pháp bảo ta lấy ra từ trong tàng bảo các, đều cầm đi đi.” “Chỉ cần có thể sống sót, những thứ này liền đều là của các ngươi.” Các tu sĩ khó có thể tin nhìn Sở Thiên Kiệt.
Rất nhanh, liền đem đồ vật chia cắt gần như không còn.
Mỗi người đều nhận được bảo vật mình muốn.
Sở Thiên Kiệt rút ra bội kiếm bên hông, trịnh trọng nói: “Ta sẽ cùng chư vị cùng tồn vong.” Hắn nói rất ít.
Nhưng từng lời từng chữ, đều đủ để lay động lòng người.
Dù sao ngay tại lúc này, chỉ cần có người nguyện ý đứng ra, như vậy là đủ rồi.
Cách đó không xa, Đan Bình Phong nhìn qua một màn này, thần sắc vui mừng.
Đây mới là người đàn ông nàng yêu.
Người khác chỉ có thể nhìn thấy vết bớt trên mặt Sở Thiên Kiệt, tư chất bình thường.
Nhưng nàng thì thấy được nội tâm cường đại của Sở Thiên Kiệt.
Nếu không phải như thế, nàng cũng sẽ không từ bỏ sứ mệnh trong tộc giao cho, mà dừng bước lại ở đây.
“Vạn Vô Ảnh người đâu?” Nàng nhìn bốn phía, lại tìm không thấy vị Vạn Cung Phụng kia.
Không phải đã ước định xong, chờ Phượng Viêm Liệt Long Trận mở ra, nàng ra tay ngăn cản uy lực trận pháp, Vạn Vô Ảnh thì hộ tống Sở Thiên Kiệt rời Sở Thành sao?
Ông!
Ông!
Đại môn dinh thự dưới sự tấn công điên cuồng của đám tán tu không ngừng rung chuyển.
Trận pháp mạnh nhất của Sở Thành, chính là cái Phượng Viêm Liệt Long Trận kia.
Mấy vạn năm qua, chưa bao giờ có người đánh vào được bên trong Sở Thành.
Do đó trận pháp phòng vệ dinh thự Sở gia, tự nhiên cũng không cần thiết quá mạnh.
Sở Thiên Kiệt cùng một đám tu sĩ lưu thủ, nhìn qua một màn này, đều hít sâu một hơi.
Sắp đến rồi.
Bành!
Khoảnh khắc đại môn vỡ tan.
Trận pháp phòng ngự của dinh thự Sở gia cũng theo đó vỡ nát.
Đám tán tu giết đỏ cả mắt gầm thét xông vào.
Sở Thiên Kiệt cũng quát chói tai một tiếng: “Giết!” Trong lúc nhất thời, pháp thuật, phù lục, pháp bảo...... đồng loạt trút ra ngoài.
Đám tán tu xông lên phía trước nhất, gần như chết ngay lập tức.
Nhưng đám tán tu mưu đồ đục nước béo cò thực sự quá nhiều.
Ai cũng muốn vớt vát chút lợi lộc từ trận chiến hủy diệt Sở gia này.
Cho nên, càng nhiều tán tu vẫn đang hướng vào trong dinh thự xông tới.
Các tu sĩ lưu thủ một khi dùng hết linh lực, lập tức nuốt đan dược.
Đủ loại tài nguyên trong tay, căn bản không có lúc nào keo kiệt, nên dùng lập tức liền dùng.
Ưu thế duy nhất của bọn hắn chính là tài nguyên đủ nhiều.
Hơn nữa Sở Thiên Kiệt cũng đã tự mình hứa hẹn, chỉ cần sống sót, những bảo vật này đều thuộc về bọn hắn.
Đây là bảo bối mà bọn hắn làm trâu làm ngựa cho Sở gia bao nhiêu năm đều không có được!
Gần như trong khoảnh khắc, nơi đây liền thành chiến trường cối xay thịt.
Mỗi một khắc đều có người chết đi.
Sở Thiên Kiệt gầm thét một tiếng, vận dụng trường kiếm, một kiếm đánh bay tên tán tu trước mặt.
Ánh mắt hắn không khỏi nhìn về phía dinh thự sau lưng.
Trong lòng có một tia nhẹ nhõm.
Vạn đạo hữu đã đi mở Phượng Viêm Liệt Long Trận, chúng ta ở đây chỉ cần ngăn cản một lát, đợi trận pháp mở ra, hết thảy đều sẽ hóa thành tro tàn.
Đã như thế, trách nhiệm cuối cùng của ta cũng sẽ hoàn thành.
Nhưng mà, một tiếng thét dài đột nhiên xuất hiện lại vang tận mây xanh.
Ngay sau đó, một thanh trường đao từ trên trời giáng xuống.
Chỉ trong nháy mắt, liền đem hơn mười tên tán tu chém thành bột mịn.
Uy lực khủng bố này, khiến cho không ít tán tu giết đỏ cả mắt đều tỉnh táo lại, vô ý thức lui về hai bên.
Một đao này, cũng làm cho Sở Thiên Kiệt nheo mắt lại.
Uy lực mạnh như vậy, chỉ sợ là tu sĩ Độ Kiếp viên mãn.
Bên trong Sở Thành, không có khả năng còn có tu sĩ tu vi như thế.
Không khó đoán được, đối phương nhất định là người của Lữ gia.
Quả nhiên.
Lữ gia lão đại và những người khác không nhanh không chậm đi tới.
Đám tán tu căn bản không dám ngẩng đầu, đều co rút lại ở xa xa, cực kỳ sợ hãi.
Thiên Tiên không ra, tu sĩ Độ Kiếp viên mãn chính là tồn tại như Thần Linh.
Lữ lão đại thản nhiên nói: “Thì ra kẻ bị bỏ rơi là ngươi, cái đồ vô dụng này.” “Ngươi cũng thực sự là đáng buồn.” Sở Thiên Kiệt tâm thần căng cứng, tùy thời chuẩn bị vận dụng trường kiếm, đến nỗi lời nói của đối phương, hắn thì hoàn toàn không để ý tới.
Đó bất quá là sự làm nhục cao cao tại thượng của kẻ thắng thôi.
Lữ lão đại cười lạnh một tiếng: “Ngươi bây giờ nhất định đang suy nghĩ, trận pháp vì sao còn chưa khởi động hả?” “Những thủ đoạn kia của Sở gia các ngươi, Lữ gia ta đã sớm đoán được!” Sở Thiên Kiệt trong lòng lộp bộp một tiếng.
Vạn đạo hữu không phải là gặp bất trắc rồi chứ?
Lúc này, lại nghe được một giọng nói bình thản từ phía sau đám tu sĩ Lữ gia truyền đến.
“Trận pháp đúng là không cần mở ra, bởi vì người ngươi phái đi đã bị ta chặt rồi.” Nói xong, một cái đầu quay tròn lăn tới đây, vừa vặn lăn đến bên chân Lữ lão đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận