Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 1081: Chẳng trách bắp thịt ngực của ngươi như thế xốc nổi đây

Chương 1081: Chẳng trách bắp thịt ngực của ngươi lại xốc nổi như vậy
Sở Huyền hỏi: "Nhưng có người khác phát hiện?"
Sở Vân Tước lắc đầu.
Sở Huyền hỏi: "Nội bộ nhưng có địch nhân?"
Sở Vân Tước lại lắc đầu.
Sở Huyền nhíu mày, không khỏi chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại.
Phát hiện di tích Đại U tông, đây đúng là thiên đại hảo sự.
Nhưng hắn luôn cảm thấy trong này có điều gian trá.
Hắn công đức cao, vận khí tốt, nếu là hắn đụng phải nơi tốt đẹp thế này, thì cũng không có gì lạ.
Sở Vân Tước phụng hắn làm chủ, là thuộc hạ của hắn, ít nhiều cũng có thể nhiễm được một chút khí vận của hắn.
Nhưng vận khí tuyệt không thể nào tốt đến mức độ này.
Tuyệt đối có vấn đề.
Thiên Đạo Tiên Minh có Cổ Đế lập ra《Tiên Điển》.
《Tiên Điển》có quy tắc, phàm là di tích, phế tích, bảo khố cổ đại lần đầu được phát hiện, trong vòng một ngàn năm, bất kỳ tu sĩ nào đến đó đều chỉ cần nộp lên Tiên Minh một phần tư, sau một ngàn năm thì cần nộp lên một nửa.
Đây chính là để ban thưởng cho những tu sĩ có can đảm mạo hiểm, có can đảm tìm tòi đạo lý, khám phá bí mật.
Một nơi chưa được khai thác như vậy một khi lộ ra ngoài, đối với Thiên Đạo Tiên Minh tuyệt đối có sức hấp dẫn cực mạnh.
Sẽ có rất nhiều người giống như thiêu thân lao đầu vào lửa mà xông vào.
Sở Huyền suy tư giây lát, liền có đáp án.
"Ngươi ở lại trong cốc, không được đem chuyện về phế tích Đại U tông ở chỗ kia nói cho bất kỳ ai." Sở Huyền trầm giọng nói.
Sở Vân Tước gật đầu: "Chủ nhân yên tâm, chuyện này không có người thứ ba biết."
Sở Huyền lập tức bước nhanh rời khỏi Lăng Vân cốc, đi thẳng đến Thiên Quân lâu ở Hư Linh sơn.
Hắn nhớ không lầm, Lưu Vân Thiên Quân đã từng làm nhiệm vụ túc trực, cách đây không lâu mới tuyên bố bế quan ra bên ngoài.
Nếu như không có đại sự, chắc hẳn sẽ không hiện thân.
Năm trăm năm này thì đến lượt Hàng Ma Thiên Quân túc trực.
Việc túc trực này, trước giờ luôn phiền phức cực kỳ.
Hơn nữa còn làm chậm trễ tu luyện.
Không có mấy vị Thiên Quân nguyện ý tiếp nhận.
Trước đó Lưu Vân Thiên Quân vốn chỉ cần túc trực năm trăm năm là đến hạn, nhưng cứ thế kéo dài đến sáu trăm bốn mươi năm.
Hàng Ma Thiên Quân thực sự không còn cách nào khác, nên mới phải tiếp nhận.
. . .
Trước cửa Thiên Quân lâu.
Sở Huyền nhẹ nhàng đáp xuống.
Vừa mới đáp xuống, hai tên tu sĩ Xuất Khiếu giữ cửa lập tức tỏ vẻ nghiêm nghị, cung kính nói: "Bái kiến Huyền Thiên Quân!"
Chuyện Sở Huyền thăng cấp Hợp Đạo Thiên Quân đã sớm truyền ra, vô số tu sĩ tại ba đại quan, mười sáu quan ải, ba ngàn cứ điểm của Vạn Cổ chiến trường gần như đều biết vị tân tấn Thiên Quân này.
Tự nhiên cũng không có khả năng nhận lầm người.
Sở Huyền khẽ vuốt cằm, liền nhanh chân đi vào Thiên Quân lâu.
Với thân phận của hắn, Thiên Quân lâu này muốn vào là vào, không người nào có thể ngăn cản.
"Vị này chính là Huyền Thiên Quân sao? Ta còn tưởng là một lão đầu tử, không ngờ lại anh tuấn trẻ tuổi như vậy."
"Huyền Thiên Quân vốn cực kỳ trẻ tuổi, còn có người nói hắn tiềm lực vô hạn, đủ để sánh ngang Đấu Chiến Thiên Quân đấy. Mà này, ngươi nói chuyện thật buồn nôn, chẳng lẽ ngươi còn muốn kết làm đạo lữ với Huyền Thiên Quân à?"
"Vậy cũng không phải là không thể..."
"... Chưa nghe nói Huyền Thiên Quân có sở thích Long Dương nha."
"Mù mắt chó của ngươi, lão nương là nữ!"
"A? Chẳng trách bắp thịt ngực của ngươi lại xốc nổi như vậy, ta còn tưởng là do luyện thể mà có."
"Ngươi mẹ nó..."
Ngay lúc hai tu sĩ giữ cửa đang cãi nhau, Sở Huyền đã đi tới tầng cao nhất của Thiên Quân lâu.
Xét thấy lúc Dật Thiên Quân đảm nhiệm Thiên Quân túc trực, đã từng lén lút rời khỏi Thiên Quân lâu, chạy đến một nơi không ai biết để ngủ suốt hai trăm năm.
Vì lẽ đó, bây giờ có quy định mới.
Thiên Quân túc trực chỉ có thể ở tại tầng cao nhất của Thiên Quân lâu, không được tự ý rời vị trí.
Bằng không sẽ bị khấu trừ đãi ngộ vốn có của Thiên Quân.
Một lần tự ý rời vị trí sẽ bị khấu trừ một nửa.
Hai lần tự ý rời vị trí không chỉ bị khấu trừ toàn bộ đãi ngộ, mà còn phải túc trực thêm một ngàn năm nữa.
Lúc Sở Huyền đi tới nơi này, phát hiện Hàng Ma Thiên Quân đang nằm ngủ ngáy o o.
"Hàng Ma tiền bối?"
Sở Huyền ho nhẹ một tiếng, gõ cửa.
Hàng Ma Thiên Quân đột nhiên tỉnh giấc, bối rối cầm cuốn sách trước mặt lên lật loạn xạ.
"Ừm... Có chuyện gì? Bản tọa đang bận đây."
Sở Huyền không còn gì để nói.
Sách còn cầm ngược, bận cái gì mà bận.
"Là ta, Sở Huyền."
Hàng Ma Thiên Quân ngẩng đầu lên từ sau cuốn sách, trông thấy là Sở Huyền, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Là Huyền lão đệ à, vào đi vào đi."
"Ta còn tưởng là lão già Quyền Thiên Quân kia đấy."
"Ngươi biết đấy, lão già kia ỷ vào tuổi tác lớn hơn ta, toàn là cậy già lên mặt, bới lông tìm vết."
"Lần trước ta ngủ gật ở đây, liền bị hắn bắt gặp, quở trách một hồi lâu."
Sở Huyền không nhịn được cười lên.
Không ngờ còn có chuyện thú vị như vậy.
Nhưng mà, Quyền Thiên Quân tuổi đời cao, thực lực mạnh, đây là chuyện mọi người đều công nhận.
Hàng Ma Thiên Quân không chiếm lý, bị Quyền Thiên Quân quát lớn vài câu, đúng là cũng không nói được lời nào.
"Huyền lão đệ, không cần gọi ta tiền bối, sau này chúng ta cứ luận giao theo vai vế đồng bối là được." Hàng Ma Thiên Quân cười sang sảng nói, "Ngươi chắc hẳn còn chưa biết bản danh của ta nhỉ."
"Ta tên là Nhậm Minh Phong."
Sở Huyền cười gật đầu, tiện tay vung lên, cửa phòng khép lại.
Sau đó linh lực trong cơ thể kích động tuôn ra, bao phủ trọn cả căn phòng.
Lúc này mới nói: "Nhậm lão ca, người của ta phát hiện một tòa cổ địa mới."
Hàng Ma Thiên Quân sững sờ, rồi vui vẻ nói: "Chuyện tốt nha! Mấy trăm năm gần đây đều không phát hiện ra cổ địa mới nào."
"Cụ thể là loại cổ địa nào?"
"Là nơi thí luyện của tông môn Thượng Cổ, Linh Dược viên, Luyện Đan điện? Hay là những nơi như chiến trường thượng cổ?"
Thông thường mà nói, cổ địa chính là những nơi như thế này.
Nếu không có vài phần thần kỳ, thì gần như không thể nào tồn tại được dưới sự bào mòn của hư không qua mấy trăm ngàn năm cho tới tận bây giờ.
Sở Huyền trầm giọng nói: "Phế tích Đại U tông."
Hàng Ma Thiên Quân lại sững sờ lần nữa, chợt vui mừng khôn xiết: "Ta không nghe lầm chứ? Đại U tông?"
Sở Huyền gật đầu, lấy ra một đóa hoa, chính là đóa hoa mà thuộc hạ của hắn lấy ra từ bên trong cổ địa kia.
"Đây chính là linh hoa mà người của ta lấy ra từ bên trong cổ địa kia."
Hàng Ma Thiên Quân xem xét, trong lòng càng thêm chấn động mãnh liệt.
Đúng!
Chính là loại cảm giác này!
Đại U tông thích nhất là trồng loại hoa này.
Toàn bộ Đại U tông từ trên xuống dưới, đều có tạo nghệ cực sâu trong lĩnh vực thần hồn.
Loại linh thực này, đúng là một trong những thủ đoạn phụ trợ tu luyện của bọn họ.
Sở Huyền nói tiếp: "Nhưng ta nghi ngờ nơi đó là một cái bẫy."
"Dựa theo lẽ thường, Hư Thiên Đọa Giáo hẳn là sẽ phát hiện ra nơi đó trước người của chúng ta một bước."
"Rốt cuộc xưa nay đều là như vậy."
Hàng Ma Thiên Quân gật đầu: "Ý của ngươi là?"
Sở Huyền trầm giọng nói: "Trước tiên tổ chức mấy vị Hợp Đạo, vào xem xét thử."
"Xác nhận đây không phải là cái bẫy do Hư Thiên Đọa Giáo bố trí, thì mới có thể tiến thêm một bước thăm dò."
Hàng Ma Thiên Quân gật đầu: "Nói có lý."
"Ngươi cứ ở đây chờ, ta đi liên hệ các vị Hợp Đạo thân thiết ngay."
Một lát sau.
Hàng Ma Thiên Quân liền dẫn theo Dật Thiên Quân và Bất Diệt Thiên Quân chạy tới.
Bất Diệt Thiên Quân vẫn giữ bộ dạng lãnh khốc như cũ, vừa đến Thiên Quân lâu liền khoanh tay dựa vào tường không nhúc nhích.
Khi đến đây, hắn chỉ nhìn Sở Huyền một cái duy nhất, rồi gật đầu.
Còn Dật Thiên Quân thì vẫn giữ bộ dạng ngái ngủ như cũ.
Rõ ràng là một nữ tử yểu điệu, mà ngày nào cũng để đầu tóc rối bù như tổ quạ.
"Bảo chúng ta tới làm gì vậy? A, Sở Huyền cũng ở đây à?" Dật Thiên Quân gãi gãi đầu.
Hàng Ma Thiên Quân trầm giọng nói: "Một phế tích mới của Đại U tông."
Lời vừa nói ra, Dật Thiên Quân và Bất Diệt Thiên Quân cũng đều có thần sắc nghiêm túc lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận