Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 209: Mọi chuyện cẩn thận, lúc nào cũng cẩn thận, mới là sống yên phận căn bản

Chương 209: Mọi chuyện cẩn thận, lúc nào cũng cẩn thận, mới là căn bản để sống yên phận
Hai tay nhìn nhóm lớn Hồn tinh người và Hồn tộc này, có chút ngơ ngác.
Rất lâu rồi không có ai tới cửa.
Sao lần này vừa đến đã là cả một đoàn?
"Cha... Đây không phải là ta không trông coi Hoàng Tuyền Luyện Hồn Trận cẩn thận, hơn hai mươi năm trước đó đều không có ai tới, vừa đúng lúc hôm nay ngài đến, bọn hắn cũng đến..."
Hai tay nhìn về phía Sở Huyền sau lưng, ấm ức nói.
Sở Huyền gật gật đầu.
Hắn vừa mới dùng ma trận truyền tống linh hồn để đưa thần hồn đến Hồn tinh.
Vừa ra khỏi Hoàng Tuyền Luyện Hồn Trận, liền thấy cảnh này.
Quả thực có chút kỳ lạ.
"Ta biết, ngươi chắc chắn đã làm tốt công việc của mình."
Sở Huyền tùy ý nói: "Vậy thì động thủ đi, dù sao cũng đến lúc ăn cơm rồi."
"Bốn tay, ngươi cũng ra đây."
Hai tay cười hắc hắc, lập tức lao vụt ra ngoài.
Bốn tay gào rú hai tiếng, lập tức đuổi theo.
Hai quỷ khí thế bức người xông lên phía trước, ngay lúc hai tên U Vương kia còn chưa kịp phản ứng, đã tuỳ tiện xé nát bọn hắn.
Theo sau lại càng như hổ vào bầy dê, lao vào tàn sát đám Hồn tộc thuộc Súc dưỡng phái còn lại.
Trong nháy mắt, tất cả Hồn tộc của Súc dưỡng phái đều bị giết sạch không còn một mống.
Không còn sót lại một tên nào.
Vân Thâm và những Hồn tinh người may mắn sống sót khác, chấn động nhìn cảnh tượng này.
Quá mạnh.
Đây chính là hai tên U Vương.
Cường giả Hồn tộc chỉ đứng sau Đại U Vương a!
Vậy mà trong khoảnh khắc đã bị bọn hắn giết chết.
Bọn hắn thuộc phe phái nào?
G·i·ế·t chóc phái ư?
Nhưng G·i·ế·t chóc phái toàn là một đám kẻ điên mà.
Hơn nữa bọn chúng cực kỳ căm hận người Hồn tinh.
Theo lý mà nói, nếu ba hồn thể này thuộc G·i·ế·t chóc phái, thì bọn ta mới là đối tượng bị công kích đầu tiên.
Nhưng kết quả là, mục tiêu công kích của ba hồn thể này lại là đám Hồn tộc thuộc Súc dưỡng phái kia.
Vân Thâm nuốt nước bọt.
Hắn cúi đầu, cung kính nói: "Tiền bối, ngài khỏe. Ta là Vân Thâm, người Hồn tinh, vốn bị Súc dưỡng phái giam cầm nuôi nhốt, mấy ngày trước may mắn trốn thoát được. Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ!"
Sở Huyền liếc nhìn Vân Thâm, nói: "Giữ lại tên này, những kẻ khác giết hết."
Trong khoảnh khắc, những người Hồn tinh may mắn sống sót còn lại liền bị xé thành mảnh nhỏ.
Nụ cười vừa hiện lên trên mặt Vân Thâm lập tức cứng đờ.
"Tiền bối..."
Sở Huyền trực tiếp vận dụng Sưu Hồn thuật, trong khoảnh khắc liền xem hết toàn bộ ký ức của Vân Thâm.
Sau khi xem xong, hắn khẽ gật đầu.
Trong đầu Vân Thâm này, không có tình báo gì giá trị.
Người này cũng chưa từng hối hận vì hành động của tổ tiên quý tộc của mình đối với tầng lớp dưới.
Ngược lại còn oán trách tổ tiên, tại sao lúc trước làm việc không đủ sạch sẽ, dẫn đến Hồn tộc bạo động, khiến hắn mất đi cuộc sống ưu đãi của quý tộc.
"Quả đúng như ta dự liệu, người Hồn tinh đều mang tội lỗi nguồn gốc."
Sở Huyền lắc đầu liên tục.
Hắn rút ra tình báo hữu dụng duy nhất từ trong đầu Vân Thâm, chính là về tòa thành thị kia của Súc dưỡng phái.
Nơi đó có ba tên U Vương quản lý, dưới trướng còn có một vạn Đại u hồn và vô số U hồn.
Nếu bắt trọn bọn chúng, tất có thể làm phong phú thêm không ít cho Già Thiên Tán.
Qua một thời gian nữa, tất nhiên lại có thể sinh ra thêm một vài Quỷ soái.
Nói không chừng, còn có thể tìm được một vài Hồn Kỹ cao cấp của Súc dưỡng phái.
Sở Huyền theo lệ cũ để Hai tay trấn thủ trận pháp, còn mình thì mang theo Bốn tay tiến đến tòa thành thị kia.
Nhận thức của hắn về lịch sử Hồn tinh đã quá đủ rồi.
Bây giờ điều cần biết rõ là thực lực chân chính của những phe phái này.
Đại vương của G·i·ế·t chóc phái là Tàn Sát Đại vương, từ ngày sinh ra đến nay chưa từng chết đi, thực lực ngày càng mạnh lên.
Sở Huyền ước chừng, Tàn Sát Đại vương kia hẳn đã có cường độ thần hồn tương đương với Quỷ soái.
Súc dưỡng phái chắc chắn cũng có một Đại vương.
Sở Huyền dự định lục soát ký ức của ba tên U Vương kia, từ đó có nhận thức cụ thể hơn về thực lực của Đại vương phe Súc dưỡng phái.
. . .
Một ngày sau.
Sở Huyền đứng giữa phế tích của một tòa thành thị.
Thành này tên là Hoàng Thạch thành, là một trong mười hai thành thị lớn nhất của Súc dưỡng phái.
Thành này đã bị trận pháp do Sở Huyền bố trí bao phủ.
Không một Hồn tộc nào có thể chạy thoát.
Năm tên U Vương đã bị Sở Huyền đích thân bắt giữ, ném vào trong Già Thiên Tán.
Còn Đại u hồn thì khá nhanh nhẹn, giao cho Bốn tay đi bắt.
Sau lưng Sở Huyền, Già Thiên Tán tỏa ra từng lớp lực hút, hấp thu toàn bộ U hồn trong thành.
Về phần những người Hồn tinh bị nuôi nhốt nơi đây, nhục thân và sinh hồn của họ cũng đều đã đến nơi cần đến.
Giờ khắc này, Sở Huyền cầm hai khối tinh thạch màu tím đen trong tay, hài lòng gật đầu.
Hai khối tinh thạch màu tím đen này chính là chiến lợi phẩm hắn thu được lần này.
Hai môn Hồn Kỹ cao cấp!
Hơn nữa còn là Hồn Kỹ do vị Đại vương kia của Súc dưỡng phái ban thưởng.
Sở Huyền vuốt cằm, hồi tưởng lại ký ức lấy được từ trong đầu ba tên U Vương kia.
"Đại vương của Súc dưỡng phái tên là Tham Ăn Đại vương, cả ngày cư trú bên trong Tham Ăn thành phồn hoa nhất của Súc dưỡng phái."
"Tham Ăn Đại vương lúc ra ngoài từng bị Tàn Sát Đại vương đánh lén một lần, từ đó về sau liền không rời khỏi hoàng cung ở Tham Ăn thành nữa."
Sở Huyền không khỏi nhíu mày.
Bởi vì Tham Ăn Đại vương trước sau như một rất ít giao du với bên ngoài, nên nhận thức của ba tên U Vương về Tham Ăn Đại vương chỉ có bấy nhiêu.
Nhưng trong ký ức của bọn hắn, năm mươi năm trước Tham Ăn Đại vương đã có thể tùy ý xé nát U Vương phạm lỗi.
Có thể nói là vô cùng cường đại, không gì làm không được!
"Tham Ăn Đại vương mỗi ngày chỉ biết ăn ăn ăn, Hồn Lực chẳng lẽ đã tương đương với Quỷ Vương rồi ư?"
"Chuyện này không ổn chút nào."
Mày Sở Huyền nhíu lại càng sâu.
Hắn vốn cho rằng Đại U Vương chắc cũng không mạnh hơn U Vương bao nhiêu.
Có mạnh lắm thì cũng chỉ cỡ Quỷ soái mà thôi.
Chỉ cần mình tìm được nơi ở của Tham Ăn Đại vương và Tàn Sát Đại vương, cứ thế một đường san phẳng qua là được.
Nhưng nếu Tham Ăn Đại vương và Tàn Sát Đại vương thật sự sở hữu thực lực Quỷ Vương.
Vậy mình phải tính toán thật kỹ một phen.
Tuyệt đối không thể để xảy ra khả năng lật thuyền trong mương.
Bất kỳ manh mối không thích hợp nào đều phải bóp chết từ trong trứng nước.
"Thực lực của Hai tay và Bốn tay đã đạt tới cấp hai Quỷ Vương, nâng cấp thêm nữa ý nghĩa không lớn, lại còn tốn quá nhiều tài nguyên."
"Nhưng hiện tại ta có thể bắt tay vào bồi dưỡng một số quỷ hồn kém một bậc."
"Không cần dụng tâm bồi dưỡng, đến lúc đó dùng làm pháo hôi cũng được."
Hai tay và Bốn tay là tay chân quan trọng nhất, không thể để bị tổn thương.
Hồn thể này của mình, tuy chỉ bằng một phần mười bản thể.
Nhưng nếu mất đi thì cũng thật đáng tiếc.
Cũng không thể để xảy ra sai sót.
Nếu đã vậy, nên bồi dưỡng thêm nhiều pháo hôi một chút, để chúng xông lên phía trước tiêu hao thực lực đối phương.
Bên cạnh đó, còn phải cố gắng hết sức thu thập tình báo đối phương.
Để thực sự làm được biết người biết ta, bách chiến bách thắng.
"Ở Hải Lam tinh, ta là kẻ mạnh nhất."
"Lâu dần bất giác, từng bước đã có chút khuynh hướng tự mãn tự đại."
"Lại còn mang cả khuynh hướng này đến Hồn tinh."
"Bây giờ ta vậy mà lại sơ suất, thiếu đi sự cẩn thận từng giờ từng khắc như khi còn ở chiến trường vực ngoại."
"Sau này tuyệt đối không thể như vậy nữa."
"Mọi chuyện cẩn thận, lúc nào cũng cẩn thận, mới là căn bản để sống yên ổn."
"Bằng không, Vân Trung Ngọc kia chính là vết xe đổ."
Sở Huyền thở dài một tiếng, âm thầm hối lỗi.
Lúc này, Bốn tay kẹp dưới cánh tay một đống lớn Đại u hồn, hào hứng đi tới trước mặt Sở Huyền.
Sở Huyền liếc qua, hỏi: "Có bỏ sót không?"
Bốn tay lắc đầu: "À ú hú, gâu gâu gâu!"
Hai tay phiên dịch: "Bốn tay nói, có mấy U hồn suýt nữa trốn thoát, nhưng bị hắn phát hiện, bắt ra ăn rồi."
Sở Huyền gật đầu.
Như vậy rất tốt.
Không thể để lại một kẻ nào sống sót.
Việc tất cả Hồn tộc và người Hồn tinh trong tòa thành này biến mất, không hề có chút quan hệ nào với hắn.
"Đi thôi."
Sở Huyền bay lên không trung, tung xuống rất nhiều giọt máu.
Theo sau đánh ra một tia Huyết Luyện Thi Hỏa.
Oành một tiếng.
Huyết Luyện Thi Hỏa bốc cháy, bao phủ toàn bộ thành thị.
Rất nhanh, Hoàng Thạch thành liền bị thiêu đốt chỉ còn lại đống đổ nát đen kịt thê lương.
Dù cho sau này Hồn tộc của Súc dưỡng phái có đến điều tra, cũng không phát hiện được chút dấu vết nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận