Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 1303: Người lạ đồ vật sao có thể tùy tiện ăn

Trong đại mạc mênh mông.
Một bóng người mặc đồ đen bay lượn ở tầng trời thấp dưới ba mặt trời lớn nóng rực.
Hắn đã bay liên tục mười ngày, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng người.
Ngược lại, hắn gặp không ít đám trùng cát cuồn cuộn săn mồi dưới lòng đất.
Có mấy con trùng cát còn xem hắn như con mồi.
Kết quả không cần nói cũng biết.
Vì thế, trong túi càn khôn của Sở Huyền nhiều hơn mấy viên tinh hạch màu vàng đất.
Ngoài ra, còn có huyết nhục đào từ trên mình trùng cát xuống.
Chưa nói đến những thứ khác, khối thịt ba trượng sau đầu của bọn chúng còn khá màu mỡ.
Phối hợp thêm chút gia vị, chỉ cần nướng lên là khá ngon miệng.
Về phần những con cự ưng săn mồi đám trùng cát bay lượn trên bầu trời, Sở Huyền cũng đã gặp qua nhiều lần.
Nhưng hắn trước giờ luôn cẩn thận, hễ nghe tiếng ưng gáy là lập tức thu liễm khí tức, nằm im bất động.
Đây cũng là bản lĩnh hắn học được từ đám trùng cát.
Có vài con trùng cát khá thông minh, phát hiện cự ưng liền nằm im bất động, làm vậy lại có hiệu quả, những con cự ưng kia dường như không nhìn thấy, cứ thế bỏ đi.
Hắn đoán có lẽ thị lực của cự ưng đối với vật thể tĩnh khá kém, nên mới không phát hiện được vật thể bất động.
"Coi như lực cản không khí ở tiên giới tương đối lớn, tốc độ bay của ta giảm đi không ít, nhưng mười ngày vừa bay vừa nghỉ, ít nhất cũng bay được hơn ngàn vạn dặm, mà sa mạc này vẫn nhìn không thấy bến bờ."
Trong lòng Sở Huyền nghi hoặc.
Chẳng lẽ mình rơi xuống Hoang Vu chi địa của tiên giới?
Nếu cứ mãi không ra được, vậy thì gay go thật rồi.
Ngay lúc này, thần thức của hắn quét qua, chợt phát hiện cách khoảng ba vạn dặm về hướng đông bắc, có một đoàn người đang tiến về hướng chính bắc.
Trong đoàn người có cả tu sĩ lẫn yêu thú hình dạng giống lạc đà.
Xem ra họ rất có kinh nghiệm di chuyển trong sa mạc này.
Hắn lập tức hai mắt sáng lên.
Cuối cùng cũng gặp được người.
Hắn lập tức bay về phía đó, suy nghĩ một lát, tiện tay áp chế khí tức xuống tiêu chuẩn Độ Kiếp sơ kỳ.
Nếu đoàn người kia bình thường thì tất nhiên là tốt.
Nếu như trong đó ẩn chứa nguy hiểm, hắn dùng cảnh giới thấp gặp người sẽ có thể khiến đối phương lơ là mất cảnh giác.
Loại cẩn thận này mới là đạo lý sinh tồn.
Một ngày rưỡi sau, hắn đuổi kịp đoàn người này.
Đến gần hắn mới phát hiện, trong đoàn người này có hai loại thú cưỡi.
Hai loại thú cưỡi này trông giống như lạc đà.
Nhưng một loại nhỏ, một loại lớn.
Loại nhỏ hơn có màu trắng, kích thước cỡ con ngựa, lớn hơn một chút, phần lớn tu sĩ đều cưỡi trên lưng chúng.
Một loại khác màu xám, hình thể lớn hơn nhiều, mỗi con cao đến hai trượng.
Khi chúng di chuyển, bướu trên lưng run run rẩy rẩy.
Hiển nhiên bên trong đó dự trữ lượng lớn năng lượng để tiêu hao trong sa mạc.
Thú cưỡi kéo theo những toa xe lớn bằng gỗ bọc sắt.
Bên trong có cả hàng hóa lẫn người sống.
Về phần đoàn người này, Sở Huyền dùng thần thức quét qua liền biết được số người cụ thể.
Tổng cộng bốn mươi hai người.
Trong đó đa số là Luyện Hư kỳ, mười mấy người Hợp Đạo kỳ, một người Độ Kiếp kỳ.
Còn có một người đang ngồi xếp bằng trong toa xe, xét theo khí tức thì dường như là Thiên Tiên cảnh.
Nhưng cụ thể là tiểu cảnh giới nào của Thiên Tiên cảnh thì Sở Huyền nhất thời lại không cảm nhận ra được.
Có điều, việc hắn dùng thần thức quét qua hiển nhiên đã bị vị tu sĩ Thiên Tiên cảnh này phát hiện.
Nhưng đối phương không có biểu hiện gì, chỉ hơi nhíu mày.
Sở Huyền cũng giả vờ không biết, nhanh chóng bay tới.
Mãi đến khi bay trên đầu những người này, mới có tu sĩ phát hiện ra hắn và vội vàng hô lên.
Sở Huyền chậm rãi hạ xuống, những tu sĩ này lập tức lộ vẻ cảnh giác, vây hắn vào giữa.
Hắn nở nụ cười, chắp tay nói: “Tại hạ là một tán tu, vô tình lạc vào Đại Hoang mạc, mong quý vị cho đi nhờ một đoạn đường, tiện đường mà thôi.” Những tu sĩ này nhìn nhau, lập tức tránh ra một lối đi.
Một vị tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ bước nhanh tới.
Người này khoảng chừng trung niên, tướng mạo nho nhã, trông khá bình dị gần gũi.
Hắn đánh giá Sở Huyền từ trên xuống dưới vài lần rồi mới mỉm cười nói: “Xem ra là một vị đạo hữu bị lạc đường, không sao không sao, mời lên đường đi, Sở gia chúng ta trước giờ luôn thích giúp người làm niềm vui.” Hắn nhìn về phía người bên cạnh, phân phó: “Cho vị đạo hữu này một con Bạch Đà.” "Vâng."
Lập tức có người dắt tới cho Sở Huyền một con thú cưỡi màu trắng.
Sở Huyền lập tức leo lên lưng lạc đà.
Đoàn người lập tức tiếp tục lên đường, không hề dừng lại.
Vị tu sĩ trung niên nho nhã cưỡi Bạch Đà đi tới bên cạnh Sở Huyền, cười nói: “Tại hạ là Sở Thiên Hùng, tu sĩ Sở gia, xin hỏi tục danh của đạo hữu?” Sở Huyền đã sớm chuẩn bị, lập tức đáp: “Tại hạ Vạn Vô Ảnh.” Sở Thiên Hùng gật gật đầu: “Ta xem khí tức của đạo hữu, hình như cũng là Độ Kiếp kỳ?” Sở Huyền khiêm tốn cười đáp: “Đúng vậy, không lâu trước nhờ cơ duyên trùng hợp mà đột phá độ kiếp, cũng xem như không phụ sự kỳ vọng của sư tôn lão nhân gia người.” “Ồ? Vạn đạo hữu sư thừa từ đâu? Là vị Tiên Quân nào?” Sở Thiên Hùng kinh ngạc.
Sở Huyền khẽ thở dài: “Ta từ nhỏ theo sư tôn ở một thâm cốc dưới lòng đất trong Đại Hoang mạc.” “Về phần tôn hào của sư tôn... Sư tôn lão nhân gia người không cho ta tiết lộ tôn hào ra ngoài.” “Thứ lỗi khó mà nói rõ, đạo hữu chớ trách.” Sở Huyền cũng không rõ “Tiên Quân” là chỉ tu sĩ cấp bậc nào, cho nên trực tiếp trả lời mập mờ cho qua chuyện.
Về phần lai lịch của mình, hắn đã bịa sẵn từ lâu.
Sở Thiên Hùng sảng khoái cười lớn: “Không sao không sao.” Hắn ngược lại cũng không kinh ngạc.
Theo chỗ hắn biết, loại Tiên Quân không có chút dã tâm nào, ẩn cư trong núi sâu cốc lớn cũng không phải là ít.
Sở Thiên Hùng cười nói: “Vạn đạo hữu, nói như vậy, ngươi một mực khổ tu cho đến bây giờ, hiện tại mới ra ngoài lịch luyện?” “Hay là ngươi gia nhập Sở gia chúng ta, đảm nhiệm chức cung phụng Độ Kiếp, thấy thế nào?” Sở Huyền suy nghĩ mấy hơi, áy náy nói: “Ta muốn suy nghĩ một chút đã.” Sở Thiên Hùng sang sảng cười nói: “Tất nhiên là được, Vạn đạo hữu cứ tự nhiên.” “Ta thấy Vạn đạo hữu nhập thế chưa sâu, nếu có vấn đề gì, cứ hỏi ta.” “Coi như không thể vào Sở gia chúng ta, cũng có thể làm bằng hữu mà.” Sở Huyền nghe vậy lộ vẻ mừng rỡ.
Hắn đang có một bụng thắc mắc không biết hỏi ai.
Hơn nữa hắn bây giờ đang đóng vai một tu sĩ nhập thế chưa sâu, vẻ mặt mừng rỡ này vừa đúng phù hợp với thiết lập nhân vật.
Hắn lập tức bắt đầu hỏi han.
Sở Thiên Hùng thì biết gì nói nấy.
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, chỉ trong chốc lát thậm chí đã có cảm giác tâm đầu ý hợp.
Mấy ngày sau, mãi đến lúc ba mặt trời lớn sắp sửa lại một lần nữa lên cao nhất, Sở Thiên Hùng mới thu hồi tầm mắt, nghiêm nghị nói: “Vạn đạo hữu, ba mặt trời cùng lúc trên không, nhiệt lực cuồn cuộn, bây giờ không thích hợp tiếp tục đi tới, chúng ta phải mau chóng tìm một nơi râm mát để nghỉ ngơi.” “Phía trước là một ốc đảo nhỏ, chúng ta có thể đến đó nghỉ ngơi.” Sở Huyền lập tức gật đầu: “Như vậy rất tốt.” Hắn đã phát hiện ra điều này khi liên tục di chuyển mười ngày trước.
Bình thường chỉ có một hoặc hai mặt trời lớn treo lơ lửng giữa trời.
Nhưng khi có ba mặt trời lớn cùng treo giữa trời, nhiệt độ liền đột ngột tăng cao.
Nếu không phải có tu vi Thiên Tiên cảnh, hắn cũng phải tìm một nơi râm mát để ẩn núp.
Nhưng hắn hiện tại chỉ là một tiểu tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ, tự nhiên phải làm theo.
Một lát sau.
Đoàn xe Sở gia liền dừng lại tại một ốc đảo nhỏ.
Đám Bạch Đà và lạc đà xám tranh nhau tiến đến uống nước.
Các tu sĩ Sở gia thì dựng bếp nấu cơm.
Sở Huyền đang định lấy thức ăn của mình ra, Sở Thiên Hùng lại đưa tới một cái túi càn khôn.
“Vạn đạo hữu, trong này là Hàn Ngư Can, cực kỳ thích hợp để ăn khi bôn ba trong Đại Hoang mạc.” “Vừa có thể bổ sung linh lực, lại có thể giải trừ khí nóng.” Sở Huyền cảm kích nhận lấy: “Đa tạ.” Hắn lấy thịt khô trong túi càn khôn ra, từng miếng từng miếng ăn.
Hàn Ngư Can này quả nhiên như lời Sở Thiên Hùng nói, có công hiệu giải trừ nhiệt khí.
Nhưng, hắn không hề thực sự ăn một miếng nào.
Mà sau khi nuốt vào, hắn trực tiếp dùng linh lực bao bọc lại, tạm thời trữ trong cơ thể, có thể tùy thời bài tiết ra ngoài.
Ra ngoài hành tẩu, đồ của người lạ sao có thể tùy tiện ăn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận