Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 806: Chân Quân há lại các ngươi có thể âm thầm chửi bới?

Chương 806: Chân Quân há lại các ngươi có thể âm thầm chửi bới?
Sở Huyền đánh giá Nam Thiên Hạo từ trên xuống dưới vài lần, không khỏi lắc đầu.
Trạng thái của Nam Thiên Hạo thật sự không tốt, đạo bào trên người có không ít vết máu, hiển nhiên đã trải qua một trận chiến đấu khốc liệt.
Hai vị Nguyên Anh chấp sự của Hám Thiên Thần Tông sau lưng hắn thì càng thảm hơn.
Gần như phải dìu nhau trở về.
Sở Huyền khẽ vuốt cằm, "Các ngươi đây là sao?"
Nam Thiên Hạo cười khổ một tiếng, "Ra ngoài tìm lộ tích, kết quả bị một nhóm minh vụ quái ảnh tập kích, suýt chút nữa là toi mạng trong sương mù rồi."
Sở Huyền để Bạch Ngọc Ô Quy dừng ở bên ngoài hố trời, rồi phất tay ra hiệu bọn hắn bắt kịp.
Nam Thiên Hạo hai mắt sáng lên, vội vàng đi theo.
Lúc nãy hắn đã cố gắng gọi thật nhỏ giọng.
Ngoại trừ mấy người bọn hắn, cũng không có ai khác nghe được hai chữ "Chân Quân".
Bốn người đi xuyên qua trong hố trời, không bao lâu thì tới trước một tòa nhà tranh.
Đừng nhìn tòa nhà tranh này đơn sơ, nhưng lại nằm ở vị trí trung tâm trong hố trời.
Không giống như những tu sĩ cảnh giới thấp kia, chỉ có thể chiếm cứ những nơi sương mù tương đối nhạt ở bên ngoài hố trời.
Không chỉ rất dễ bị minh vụ quái ảnh tập kích, mà lâu dần còn bị minh vụ ăn mòn thần trí.
Cuối cùng cũng sẽ biến thành loại quái vật như minh vụ quái ảnh.
Xung quanh cũng có mấy vị tu sĩ Hóa Thần đang chữa thương, nhưng đều là người của tông môn khác.
Bất quá trông ai cũng lộ vẻ mệt mỏi.
Thấy Sở Huyền tới, bọn họ chỉ liếc nhìn qua, chứ không nhìn nhiều.
Sở Huyền thản nhiên nói, "Nói một chút xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Bản tọa vừa xuất quan, liền phát hiện mình đã ở trong sương mù."
Nam Thiên Hạo thở dài một tiếng, đem chuyện minh vụ bùng phát và lan rộng kể lại rõ ràng đầu đuôi.
Sở Huyền nhíu chặt mày.
Không ngờ rằng, minh vụ không chỉ bùng phát ở Ngự Long tinh, mà còn liên tiếp bùng phát trên mười mấy tinh cầu khác.
Theo như miêu tả của Nam Thiên Hạo, bây giờ minh vụ đã bao phủ ít nhất hơn một nửa Huyền Âm tinh vực.
Còn các tinh vực xung quanh như Vô Nhai tinh vực, Dao Quang tinh vực, Thiên Phù tinh vực, cũng đều có gần một nửa khu vực bị minh vụ bao phủ.
So với đọa tai minh vụ lần này, những đợt đọa tai trước đó nhiều nhất cũng chỉ bao phủ gần nửa tinh cầu, có thể nói là bé nhỏ không đáng kể.
Sở Huyền lại hỏi, "Cái hố trời này, là hình thành như thế nào?"
Nam Thiên Hạo trầm giọng nói, "Ta suy đoán hẳn là do linh bảo của Minh Đạo Quân đập xuống tạo thành."
"Sau khi Ngự Long tinh thất thủ, Minh Đạo Quân từng thi triển linh bảo muốn xua tan minh vụ. Ta đã tận mắt thấy tám mươi mốt viên Phật châu từ trên trời giáng xuống, đập vào Ngự Long tinh."
Sở Huyền ra vẻ suy tư.
Nếu là uy lực của linh bảo, thì cũng có thể giải thích vì sao nó xua tan được minh vụ xung quanh.
"Lộ tích mà ngươi vừa nói, rốt cuộc là vật gì?" Sở Huyền hỏi.
Nam Thiên Hạo trầm giọng nói, "Lộ tích là một thứ giống như sương sớm, phân tán ở khu vực phụ cận hố trời."
"Chỉ cần mang lộ tích trên người, liền có thể phần nào xua tan minh vụ gần đó. Nếu bị ăn mòn nghiêm trọng, uống một giọt lộ tích cũng có thể làm dịu đi sự ăn mòn."
"Ở trong minh vụ, lộ tích này chính là hàng thông dụng thiết yếu."
"Chúng ta suy đoán, lộ tích hẳn cũng là do ảnh hưởng từ việc Minh Đạo Quân thi triển linh bảo tạo thành."
"Về sau sẽ chỉ ngày càng ít đi."
Sở Huyền không khỏi hứng thú, "Lộ tích đâu, để bản tọa xem thử."
Nam Thiên Hạo lấy ra một mảnh ngọc giản thần thức dán lên mi tâm, lát sau hai tay dâng lên, "Chân Quân, lộ tích trên người ta đã dùng hết rồi, ta đã sao chép hình dạng của nó vào trong ngọc giản này."
Sở Huyền dùng thần thức quét qua, khẽ gật đầu.
Trông nó không khác gì giọt nước lắm.
Dường như ẩn chứa lực lượng tương tự Huyền Vũ Châu.
Do đó hẳn không phải là do linh bảo của Minh Đạo Quân tạo thành.
Hắn cũng đoán không ra là thứ gì.
Sở Huyền thản nhiên hỏi, "Đúng rồi, các ngươi có nhặt được linh khoáng gì không?"
Ba người Nam Thiên Hạo nhìn nhau, rồi lần lượt lấy ra mấy khối linh khoáng.
Sở Huyền hài lòng gật đầu, "Tốt."
Những linh khoáng này phẩm cấp cực tốt, đều có thể luyện vào trong linh khí.
Hắn tiện tay ném qua một bình đan dược.
"Chân Quân, ngài cũng bị nhốt trong sương mù không cách nào rời đi ư?" Nam Thiên Hạo nhận lấy đan dược, nhịn không được hỏi.
Sở Huyền thản nhiên đáp, "Rời đi thì có thể thế nào? Đọa tai minh vụ này chưa bị diệt trừ, người đi ra rồi sớm muộn gì cũng sẽ bị minh vụ bao phủ lại lần nữa."
Nam Thiên Hạo sững sờ, rồi chợt nở nụ cười khổ.
Lời nói của Sở Huyền quả thật gãi đúng chỗ ngứa, khiến hắn á khẩu không trả lời được.
Sở Huyền liếc nhìn bọn hắn một cái, "Lần này xuất hiện đọa tai quy mô khổng lồ như vậy, cấp trên chắc chắn sẽ phái người xuống dọn dẹp."
"Nếu ta đoán không sai, chẳng bao lâu nữa sẽ có nhiều Xuất Khiếu hơn tiến vào minh vụ."
"Đến lúc đó các ngươi cứ theo bọn họ ra ngoài là được."
"Kiên trì được đến ngày đó thì có thể sống."
"Không kiên trì nổi, thì là chết."
Trong lòng Nam Thiên Hạo run lên, lập tức gật đầu, "Đa tạ Chân Quân chỉ điểm."
"Chân Quân ngài..."
Sở Huyền sải bước rời khỏi hố trời, "Bản tọa còn có việc của mình cần làm."
Minh vụ này đối với người khác mà nói, không khác gì thiên tai đại kiếp.
Nhưng đối với hắn mà nói, lại là bảo vật ở khắp nơi.
Ngày thường nếu muốn tìm những thiên tài địa bảo ẩn sâu nơi thâm sơn cùng cốc, hay dưới lòng đất vạn trượng, há chẳng phải trải qua gian truân hay sao?
Nhưng bây giờ, lại có thể tìm thấy ở khắp nơi.
Bây giờ mà đi ra ngoài, chẳng phải là lãng phí hết thiên tài địa bảo ở nơi này sao!
Không nâng cao thực lực của mình lên một bậc, hắn quả quyết sẽ không rời đi.
"Các ngươi tự bảo trọng." Sở Huyền để lại câu cuối cùng, quay người rời đi.
Trong lòng Nam Thiên Hạo thấy đắng chát, nhưng vẫn cung kính khom người, nhìn theo Sở Huyền rời đi.
Tu sĩ Nguyên Anh bên trái thấp giọng nói, "Vị kia chính là Sở Chân Quân? Sao ngài ấy không mang chúng ta theo? Linh khoáng chúng ta nhặt được đều đã dâng cho ngài ấy rồi mà!"
Tu sĩ Nguyên Anh bên phải càng có chút oán giận, "Đúng vậy đó tông chủ, Chân Quân tiền bối không hề xây xước, chắc hẳn có thể đi lại tự nhiên trong minh vụ. Nếu có ngài ấy ở đây, chúng ta sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào..."
"Im miệng!" Nam Thiên Hạo mặt lộ vẻ giận dữ, lớn tiếng quát.
Hai người lập tức im bặt.
Nam Thiên Hạo trầm giọng nói, "Chân Quân há lại các ngươi có thể âm thầm chửi bới?"
"Huống chi, Sở Chân Quân là lão tổ Xuất Khiếu của Đại Ngự Long Tông, không phải lão tổ Xuất Khiếu của Hám Thiên Thần Tông chúng ta. Ngài ấy không có nghĩa vụ phải cứu chúng ta!"
Hai người sắc mặt xấu hổ, cúi đầu càng thấp, giống như đà điểu.
Nam Thiên Hạo thở dài một tiếng, "Vết thương của các ngươi không nhẹ, mau tranh thủ thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi đi."
Hai người này là đệ tử của hắn, tâm tính không tệ.
Đối mặt với áp lực sinh tồn thế này, Xuất Khiếu Chân Quân chính là cọng cỏ cứu mạng. Hai người thấy Sở Huyền rời đi mà sinh lòng oán giận cũng là chuyện khó tránh.
Xét cho cùng, ai cũng đâu phải Thánh Nhân.
Hắn tuy quát mắng hai tên đệ tử, nhưng trong lòng mình sao lại không có mấy phần oán giận chứ.
Chỉ là khó nói ra miệng mà thôi.
"May mà ngài ấy còn để lại cho ta một bình đan dược, cũng coi như là nể mặt phần linh khoáng và tình cảm năm xưa..."
Nam Thiên Hạo mở bình đan dược kia ra, khẽ ngửi một hơi, sắc mặt đột nhiên đại biến.
Khí tức sinh cơ nồng đậm như vậy...
Đây rõ ràng là cực phẩm đan dược chữa thương bậc Hóa Thần "Thiên Thanh Ngọc Đan"!
Đừng nói là vết thương hiện tại của hắn.
Cho dù hắn chỉ còn một hơi thở, chỉ cần uống một viên Thiên Thanh Ngọc Đan là có thể hoàn toàn hồi phục thương thế trong vòng mấy hơi thở.
Hơn nữa trong bối cảnh đang ở giữa minh vụ thế này, đan dược chữa thương hiển nhiên càng thêm trân quý!
Một bình Thiên Thanh Ngọc Đan ở trong minh vụ, đủ để đổi lấy ba bình Thiên Thanh Ngọc Đan ở bên ngoài!
Giá trị của nó tự nhiên vượt xa những khối linh khoáng kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận