Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 1497: Cái này không giống như là hắn tác phong trước sau như một

Chương 1497: Cái này không giống với tác phong trước sau như một của hắn
Hầu như toàn bộ Vân Hải Trạch đều đã chú ý tới thú triều.
Một hai con Viễn Cổ dị chủng, đó là những bảo vật di động.
Nhưng một ngàn hai ngàn con, một vạn hai vạn con, thậm chí còn nhiều hơn nữa... thì đó chính là thú triều đáng sợ.
Huống chi những Viễn Cổ dị chủng này đã không còn cảm nhận được đau đớn, thà tự mình bỏ mạng cũng muốn kéo theo vài tu sĩ Nhân tộc làm đệm lưng.
Thú triều như vậy lại càng khủng bố hơn.
Mà bây giờ, đợt thú triều đầu tiên và cũng là mãnh liệt nhất này đã gầm thét kéo đến.
Từ địa thế không khó phán đoán, Ngân Sa đảo sẽ phải đối mặt với làn sóng kinh khủng có thể gọi là sóng thần biển động này.
Nói theo một góc độ khác, Ngân Sa đảo cũng tương đương với việc giúp toàn bộ Vân Hải Trạch gánh chịu phần lớn thú triều.
Ngân Sa đảo ngăn cản thú triều càng lâu, thì các thế lực còn lại ở Vân Hải Trạch cũng càng an toàn.
Thối Binh Hồ .
Nghe Trương Tung đến báo cáo xong, Trương Đạt Tín chau mày.
“Lão tổ, nơi này của chúng ta cách lỗ thủng lớn khá xa xôi, thú triều dù có đến được đây cũng đã suy yếu đi không chỉ một bậc.” “Nhưng Cửu Mục Sơn ở ngay gần đây, nếu chia binh lực đi trợ giúp Thiên Ấn Tiên Vương, sợ rằng sẽ rước lấy sự ngấp nghé của Nhiên Huyết Giáo.”
Trương Đạt Tín thở dài, “Đây chính là điều ta đang sầu lo.” “Lần này thú triều xuất hiện đột ngột, Nhiên Huyết Giáo tất nhiên sẽ có hành động.” “Chỉ là không biết, bọn chúng sẽ động thủ với Thiên Ấn Hội, hay là động thủ với Thối Binh Hồ chúng ta.”
Trương Tung nhìn vầng trán nhíu chặt cùng đôi mày rậm của lão tổ, cũng khẽ thở dài.
Trương Đạt Tín đi đi lại lại, một lúc lâu sau mới nói, “Chuyện này vẫn nên giúp đỡ.”
Trương Tung ngập ngừng, “Vậy còn phía Nhiên Huyết Giáo......”
Trương Đạt Tín trầm giọng nói, “Giúp đỡ, không nhất thiết phải phái người đi, cũng có thể quyên góp vật chất.” “Đại trận dùng để ngăn cản thú triều, thứ thiếu thốn nhất chính là Tiên Thạch.” “Gửi một nhóm Tiên Thạch qua đó, xem như làm tròn nghĩa vụ của minh hữu là đủ rồi.”
Trương Tung bất đắc dĩ nói, “Lão tổ, ngài nguyện ý tuân thủ minh ước, nhưng Thiên Ấn Tiên Vương chưa chắc đã nguyện ý tuân thủ.” “Xin thứ cho vãn bối nói thẳng, nhóm Tiên Thạch này có thể là có đi không về......” “Thậm chí, Ngân Sa đảo chưa chắc đã chống đỡ nổi.”
Trương Đạt Tín cười cười, “Ta không tin những thứ khác, nhưng ta biết Thiên Ấn người này mang chín tầng công đức, tuyệt không phải là hạng ác nhân ma đạo.” “Người như vậy mà lại không ngăn được thú triều sao?” “Nhóm Tiên Thạch này coi như có đi không về cũng không sao cả, bởi vì có câu tiền tài hết lại kiếm ra được, nhưng ngày sau khi vào Luyện Hỏa Điện kia, chúng ta có lẽ vẫn cần Thiên Ấn đích thân ra tay giúp đỡ đấy.”
Trương Tung thấy lão tổ ý đã quyết, liền không nói thêm gì nữa, mà trịnh trọng chắp tay, “Vậy vãn bối sẽ tự mình mang nhóm Tiên Thạch này đi.”
“Ừm, gọi thêm lão tam và lão thập cửu cùng đi hộ tống.” “Ba vị Thiên Tiên đi cùng, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Vãn bối hiểu rõ.” Trương Tung trịnh trọng gật đầu.
......
Ngân Sa đảo.
Diệp Lan Thanh đi tới trước mặt Sở Huyền, trầm giọng nói, “Bẩm Tiên Vương, Linh Dược Tiên Vương của Thanh Trúc Trang đã phái người đưa tới một nhóm Tiên Thạch và đan dược chữa thương.” “Hắn nói thú triều sắp ập đến, Thanh Trúc Trang cũng phải chống đỡ thú triều, khó mà phái người đến tương trợ, nên đặc biệt gửi đến một nhóm tài nguyên.”
Sở Huyền cười cười, “Diêu Chuyên là người biết chuyện.”
Diệp Lan Thanh đang muốn rời đi thì Nhạc Trầm bước nhanh chạy tới, “Bẩm Tiên Vương, ba người Trương Tung của Thối Binh Hồ đã đến, mang tới một lượng lớn Tiên Thạch.”
Sở Huyền nhướng mày, “Rất tốt, dẫn bọn hắn đến đây đi.”
Sở Huyền gặp mặt ba người Trương Tung một lần.
Cuộc nói chuyện cũng chỉ là vài lời khách sáo, không có nội dung gì thực chất.
Nhìn bóng lưng ba người rời đi, Chu Thủ Tâm đứng một bên có chút cảm khái, “Bách Binh Tiên Vương, Linh Dược Tiên Vương, tầm nhìn đều rất dài lâu.” “Đáng tiếc có những kẻ ánh mắt thiển cận.”
Sở Huyền cười cười, “Bọn hắn có động tĩnh gì không?”
Chu Thủ Tâm gật đầu, “Có, nhưng chỉ một chút thôi.” “Chừng nào chưa thấy chúng ta xuất hiện thương vong lớn, bọn hắn sẽ không dám gây ra động tĩnh quá lớn.”
Sở Huyền cười khẽ, “Vậy thì cho bọn hắn thấy thứ mà bọn hắn muốn xem.”
“Hiểu rồi, để Lục Nguyệt Minh thực hiện sao?”
“Cứ để Nguyệt Minh đi đi, hắn rất biết cách làm.”
“Vâng.”
Hai năm sau.
Đại trận của Ngân Sa đảo không ngừng hứng chịu sự xung kích của thú triều, cuối cùng đã bị phá một góc ở phía đông.
Lục Nguyệt Minh dẫn đầu năm vị tu sĩ Độ Kiếp Kỳ ác chiến, thành công đẩy lui Viễn Cổ dị chủng, tu bổ trận pháp, bản thân bị thương nhẹ, buộc phải lui về dưỡng thương.
Lại qua 3 năm.
Đại trận của Ngân Sa đảo lại bị phá một góc ở phía nam, Diệp Lan Thanh và Nhạc Trầm dẫn đầu các tu sĩ Độ Kiếp Kỳ ác chiến, một lần nữa đẩy lui Viễn Cổ dị chủng và đồng thời tu bổ trận pháp.
Lại qua 5 năm.
Những Viễn Cổ dị chủng đã vòng qua Ngân Sa đảo bỗng nhiên quay trở lại, dưới sự dẫn dắt của ba con Viễn Cổ dị chủng cảnh giới Chân Tiên, chúng lại một lần nữa xung kích Ngân Sa đảo.
Đại trận Ngân Sa đảo đã vận hành liên tục mười năm, Tiên Thạch tiêu hao không ít, cường độ phòng ngự giảm xuống trên diện rộng.
Sương mù ở nhiều nơi cũng bắt đầu trở nên ảm đạm.
Các Thiên Tiên như Lục Nguyệt Minh, Diệp Lan Thanh, Nhạc Trầm, Ninh Nghị thay nhau xuất chiến, vết thương trên người ngày càng nhiều thêm.
Một ngày nọ, Lục Nguyệt Minh bị hai con Viễn Cổ dị chủng cảnh giới Chân Tiên tiền hậu giáp kích, cuối cùng bị trọng thương.
Nếu không phải Thiên Ấn Tiên Vương đích thân ra tay, tạm thời đẩy lui ba con Viễn Cổ dị chủng cảnh giới Chân Tiên kia, Lục Nguyệt Minh chắc chắn đã vẫn lạc tại chỗ.
Những tin tức này, từng chuyện từng việc, đều nhanh chóng lan truyền ra bốn phương tám hướng.
Không ít người đều nhận ra sự cổ quái trong đó.
Ngân Sa đảo nằm chắn ngay giữa lỗ thủng lớn và Vân Hải Trạch, nên hứng chịu đợt thú triều đầu tiên và mãnh liệt nhất.
Thế nhưng những Viễn Cổ dị chủng đã vượt qua được đảo, theo lý mà nói thì khó có khả năng lại đột nhiên quay đầu lại tiếp tục công kích Ngân Sa đảo.
Nhưng bọn chúng lại cứ làm như vậy.
Chuyện này lộ ra mấy phần mùi vị âm mưu.
Không ít cao thủ đều biết, Nhiên Huyết Giáo năm xưa từng có thủ đoạn thao túng Viễn Cổ dị chủng.
Trong chuyện này, có lẽ chính Nhiên Huyết Giáo đang cố tình dẫn dắt, khiến cho số lượng lớn Viễn Cổ dị chủng không ngừng xung kích Ngân Sa đảo.
Trương Đạt Tín nghe xong Trương Tung cùng các Thiên Tiên khác bẩm báo, bấm ngón tay tính toán, đôi mày nhíu chặt, “Trong số Viễn Cổ dị chủng tiến vào từ lỗ thủng lớn, chí ít có tám thành đều đi thẳng đến Ngân Sa đảo.” “Trong tình huống này, Ngân Sa đảo vậy mà vẫn chống đỡ được khoảng mười năm, uy lực của đại trận hộ đảo kia quả thực bất phàm, lượng Tiên Thạch dự trữ của Ngân Sa đảo cũng thực sự dồi dào.”
Trương Tung thở dài, “Chúng ta đã gửi tặng hai đợt Tiên Thạch, số lượng lên đến gần ngàn vạn.” “Nếu còn đưa nhiều hơn nữa, các tu sĩ cấp dưới sẽ không được phát năm bổng mất.”
Trương Đạt Tín vuốt cằm, “Ta luôn cảm thấy Thiên Ấn đang mưu đồ chuyện gì đó, hắn không phải là đang đào hố chờ người của Nhiên Huyết Giáo nhảy vào đấy chứ?”
Trương Tung sửng sốt một chút, “Không thể nào...... Đã đến nước này rồi, ta nghe nói tám vị tu sĩ Độ Kiếp Kỳ của Thiên Ấn Hội đã chết, không ít Thiên Tiên đều bị thương.” “Vị Huyết Nguyệt Tiên Quân Lục Nguyệt Minh kia thương thế là thảm trọng nhất, ngực gần như bị đánh thủng, nếu không có hơn trăm năm thời gian thì căn bản không thể khôi phục lại được.” “Chính Thiên Ấn Tiên Vương đã đích thân đưa hắn trở về, không ít người đều tận mắt trông thấy bộ dạng đẫm máu của Lục Nguyệt Minh.”
Trương Đạt Tín nhíu mày, “Càng như vậy, ta lại càng cảm thấy có gì đó không ổn.” “Haiz, tạm thời cứ chờ xem sao......” “Ta không tin Thiên Ấn lại có thể bị động như vậy, cái này không giống với tác phong trước sau như một của hắn.”
Sở Huyền tiện miệng hỏi, “Các tu sĩ Độ Kiếp Kỳ được báo là đã tử trận sao rồi?”
Chu Thủ Tâm cung kính nói, “Bọn họ đều đang bế quan trong mật thất dưới lòng đất, ngài lại ban cho họ không ít đan dược, bọn họ vui mừng còn không kịp ấy chứ.” “Trong số đó, nói không chừng còn có thể xuất hiện một vị Thiên Tiên.”
Sở Huyền hỏi, “Tình hình của Nguyệt Minh thế nào rồi?”
Chu Thủ Tâm đáp: “Mỗi ngày đều cố gắng lượn lờ trên đảo, lúc thì trợ giúp trận pháp phía đông, lúc lại chém giết dị chủng phía tây, chỉ sợ người khác không nhìn thấy hắn đang bị trọng thương.” “Mấu chốt là vết thương của hắn đúng là thật, nhìn vào thì đúng là nguyên khí tổn thương nặng nề.” “Tiền bối, chiêu này của ngài quả thực lợi hại.”
Sở Huyền cười cười, “Trong Cửu Dương Thi Kinh mà hắn tu luyện, có pháp môn hại mình dưỡng thi.” “Ngày thường hắn không có đủ đan dược chữa thương nên khó mà thi triển pháp môn này.” “Bây giờ vừa hay có nhu cầu diễn kịch như thế này, ta lại có thể cung cấp cho hắn đầy đủ đan dược chữa thương, hắn tự nhiên nguyện ý phối hợp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận